CHƯƠNG 797
“Cô lại đang giở trò lừa bịp gì đấy?” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn Nhan Nhã Tịnh, khí thế cường hãn mang theo sự áp bức vô hình khiến người ta khó thở.
Nếu là người khác có lẽ đã bị sự cường hãn này của Lưu Thiên Hàn dọa sợ, nhưng Nhan Nhã Tịnh đã quen vô lề vô lối trước mặt anh rồi, sẽ không bị dọa cho sợ nữa.
“Anh Lưu, em không hề giở trò gì cả! Em biết anh đã quên em rồi, nhưng em nói cho anh biết, dù anh có quên em thì em cũng không cho phép anh để người phụ nữ khác hôn anh!”
“Cả đời này, anh chỉ có thể để cho một mình em hôn thôi!”
Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh liền nhón chân rồi hôn lên môi Lưu Thiên Hàn.
Cố bắt chước theo lúc anh hôn cô, triền miên không dứt, dù thế nào cũng không muốn buông ra.
Cánh môi anh vẫn mềm mại như trước, tuy có hơi lạnh hơn nhưng cảm giác khi hôn vẫn chưa từng thay đổi.
Được ôm anh và hôn anh như thế này, trong mắt của cô như nhìn thấy được một cây pháo hoa đang nở rộ.
Lưu Thiên Hàn sững sờ.
Anh bị Nhan Nhã Tịnh hôn đến sững sờ.
Dù thế nào anh cũng không thể ngờ người phụ nữ này lại hôn anh đột ngột như vậy.
Hơn nữa, anh lại không hề cảm thấy chán ghét. Cho dù là Cung Tư Mỹ mà anh có thể dễ dàng tha thứ đi nữa, anh cũng chỉ có thể chịu đựng cô ta lướt hờ qua môi anh thôi, đến nỗi anh phải tự nghi ngờ xu hướng tính dục của mình, thậm chí còn tự hỏi có phải phương diện ấy của mình không ổn hay không.
Nhưng đối với người phụ nữ này…
Sau khi tỉnh táo lại, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lập tức đen kịt như đáy nồi, những người phụ nữ bán “sắc” bây giờ đều chủ động như thế sao?
Tưởng tượng cảnh cô cũng chủ động như thế với người đàn ông khác, sắc mặt Lưu Thiên Hàn lại càng khó coi hơn.
Anh giằng mạnh Nhan Nhã Tịnh ra, Nhan Nhã Tịnh lại kiên cường bất khuất vọt tới trước mặt anh, anh liền lạnh lùng nắm lấy cằm cô.
“Cô thiếu tiền đến thế à?”
Nhan Nhã Tịnh không ngờ Lưu Thiên Hàn đã từng dịu dàng đủ điều nay lại thô lỗ với cô như thế. Cô đau đến sắp khóc tới nơi, trong lòng uất ức đâu đớn, thế nên không hề nghe rõ Lưu Thiên Hàn hỏi gì nữa cả.
Nhan Nhã Tịnh thừa nhận, cô đã bị Lưu Thiên Hàn cưng chiều đến hư rồi. Trước khi gặp được Lưu Thiên Hàn, dù cô có bị người khác đánh cho một trận cũng chưa từng thốt ra một tiếng nào, lại càng không rớt một giọt nước mắt.
Nhưng bây giờ cô lại trở nên mít ướt, không thể nào kiềm chế được sự tủi thân ấm ức trong lòng.
“Anh Lưu, anh buông em ra, em đau lắm!”
Nước mắt Nhan Nhã Tịnh rơi lã chã, Lưu Thiên Hàn vốn đã đủ cáu kỉnh rồi, khi thấy nước mắt của Nhan Nhã Tịnh thì tâm trạng của anh càng nóng nảy thêm.
Còn có một cảm giác thương xót mà ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu nổi, khiến anh càng thêm phiền lòng.
Thật sự rất muốn ném người phụ nữ khiến anh phiền lòng này đi!
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng buông cằm Nhan Nhã Tịnh ra, giọng nói rét lạnh như đến từ đỉnh núi băng: “Cút!”