NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 817

“Nhưng anh Lưu, em sợ khi anh khôi phục lại ký ức rồi, lúc đó anh nghĩ lại những chuyện đã từng làm với em, thì anh sẽ đau lòng lắm!”

Lưu Thiên Hàn cảm thấy, bây giờ anh đã đau lòng luôn rồi.

Nghe thấy giọng nói rõ ràng rất khó chịu nhưng cố tỏ ra thoải mái của cô, nhìn dáng vẻ tập tễnh của cô, bỗng nhiên trong lòng anh đau đến mức không thở nổi.

Anh nghĩ, có khi anh trúng tà thật tồi, lại sinh ra thứ tình cảm với người phụ nữ làm gái ngành này, thứ tình cảm mà đến cả với Cung Tư Mỹ anh cũng chưa từng có.

Tuy cơn đau trong lồng ngực như ngọn lửa thiêu đốt tim gan, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn nói không chút tình cảm: “Cô yên tâm, Lưu Thiên Hàn tôi sẽ không cảm thấy đau lòng vì một người phụ nữ bẩn thỉu đâu!”

Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, không đau lòng thì tốt rồi.

Nhưng hy vọng rằng, anh sẽ vĩnh viễn không đau lòng.

Nhan Nhã Tịnh cũng không tiếp tục nói những lời tự rước lấy nhục nữa, cô cố gắng duỗi thẳng thắt lưng, bước từng bước tiếp tục đi về phía trước.

Tối hôm qua, sau khi Lưu Thiên Hàn vứt cô lại giữa đường, cô không gọi được xe, sau đó trời lại đổ mưa, có thể nói là cô dầm mưa gần một đêm.

Sáng sớm nay cô vừa tỉnh lại đã nhận ra mình bị sốt, cô không muốn xin nghỉ nên uống chút thuốc hạ sốt rồi lại tới bệnh viện.

Lúc này có lẽ cô lại lên cơn sốt nữa rồi, đầu óc cô hơi choáng váng, mỗi một bước đi cô đều cảm thấy cảnh vật xung quanh như đang rung chuyển. Cuối cùng cơ thể của cô cũng bắt đầu lảo đảo, lảo đảo đến mức trời đất đảo lộn, cho tới khi trước mắt của cô chỉ còn lại một mảnh đen kịt.

Nhìn Nhan Nhã Tịnh ngã mạnh xuống đất, Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên nhói lên.

Anh vô thức muốn lao tới ôm cô thật chặt vào lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm chế lại sự thôi thúc này.

Người phụ nữ này, vừa không biết xấu hổ lại vừa gian xảo, ai biết được có phải cô ta đang giả vờ ngất xỉu hay không!

Nghĩ như vậy, Lưu Thiên Hàn chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh: “Đừng giả vờ nữa!”

Nhan Nhã Tịnh vẫn nằm bất động trên mặt đất, rõ ràng bờ môi của cô trắng bệch như vậy, trắng bệch gần như không nhìn thấy tia máu, nhưng khuôn mặt của cô lại đỏ bừng một cách đáng sợ, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt trên mặt cô vậy.

Càng nhìn khuôn mặt này của Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng thêm cáu kỉnh không thể dùng từ ngữ để hình dung được. Anh vươn tay ra định lôi Nhan Nhã Tịnh từ dưới mặt đất, để cô không thể tiếp tục giả chết được nữa.

Khi anh túm lấy cô tay cô, anh mới phát hiện trên người cô nóng tới đáng sợ.

Ban nãy anh cũng đã chạm vào cơ thể cô rồi, nhưng không hề chú ý tới sự khác thường trên người cô, không ngờ rằng cô lại sốt nặng như vậy.

Lưu Thiên Hàn rụt tay khỏi cổ tay cô, bờ môi mỏng vô thức mím lại, như thể đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý rất căng thẳng, sau đó anh lại vươn tay ra sờ lên trán cô.

Trán cô còn nóng hơn cổ tay, có thể là do sốt quá nặng, cơ thể cô không ngừng run rẩy, nhìn trông vô cùng đau khổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi