CHƯƠNG 827
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt lạnh lẽo ấy như một lưỡi dao đâm vào người cô, như thể muốn phanh thây xé xác cô ra.
Cô khóc.
Bởi vì không thể ăn bữa tối tình yêu với anh Giang thích đổ vỏ gì kia, không ngờ cô lại khóc!
Lưu Thiên Hàn sầm mặt đặt đũa sang một bên, trong giọng nói của anh đậm vẻ ghen tuông mà chính anh cũng không nhận ra: “Sao nào? Không thể ăn bữa tối tình yêu với anh Giang gì đó khiến cô khó chịu đến vậy luôn à?”
Nhan Nhã Tịnh đờ mặt ra, cô vừa định giải thích thì chợt nghĩ tới kế sách lạt mềm buộc chặt của mình.
Cô giả vờ lau nước mắt: “Phải, em rất khó chịu. Anh Lưu, em đã nấu ăn cho anh để báo đáp anh rồi, hay là em về trước nhé, có được không?”
Rất khó chịu?
Mây đen phủ kín khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn như sắp sửa nứt toạc. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Tịnh như thể muốn đóng cô thành băng.
Nếu người khác bị Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm như thế chắc chắn sẽ sợ run bần bật, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cũng hơi lo lắng, nhưng nghĩ tới kế hoạch lạt mềm buộc chặt mà mình vừa mới vạch ra, cô vẫn bất chấp nói tiếp: “Anh Lưu, anh cứ ăn từ từ nhé, em đi về trước đây, lần sau gặp lại!”
Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh lập tức bước từng bước nhỏ, cố giả vờ như vội vàng đi ra khỏi phòng khách.
Ánh mắt lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn vẫn nhìn đăm đăm theo Nhan Nhã Tịnh. Chẳng phải người phụ nữ lẳng lơ này đang tìm mọi cách quyến rũ anh sao, bây giờ lại không thèm quyến rũ anh nữa chỉ vì một bữa tối tình yêu?
Lưu Gia Thành anh còn không bằng một bữa tối tình yêu!
Bữa tối tình yêu chó má kia!
“Anh Lưu…”
Thấy Nhan Nhã Tịnh đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt như được điêu khắc của Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng sáng lên một chút.
Anh kiêu ngạo ngước mắt lên: “Có chuyện gì?”
“Hình như tôi để quên điện thoại trên lầu, anh có thể đi lấy xuống giúp tôi không? Tôi bị trật chân, không tiện đi lại.”
Những lời này của Nhan Nhã Tịnh là thật, mắt cá chân của cô còn đang rất đau, vừa rồi xuống lầu cô phải dùng hết sức bình sinh của mình, bây giờ cô không muốn tiếp tục hành hạ mắt cá chân của mình nữa.
Lưu Thiên Hàn siết chặt tay như muốn bẻ gãy đũa, thì ra cô đột nhiên quay lại không phải vì cảm thấy việc quyến rũ anh thú vị hơn ăn bữa tối tình yêu với anh Giang gì kia, cô chỉ muốn lấy lại điện thoại của mình thôi!
Đây là lần đầu tiên anh Lưu tiếng tăm lừng lẫy cảm thấy ghen tuông đến mức khó chịu vì một chiếc điện thoại.
Đương nhiên một người kiêu ngạo như Lưu Thiên Hàn sẽ không để Nhan Nhã Tịnh phát hiện mình so đo với một chiếc điện thoại, anh hờ hững nhìn lướt qua mặt Nhan Nhã Tịnh.
“Tự đi mà lấy!”
Nhan Nhã Tịnh mếu máo, ý anh là anh sẽ không đi lấy giúp cô ư? Đúng là một người đàn ông nhỏ nhen!