NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 829

Gái bán hoa của Lam Điều?

Nhạc Dũng cảm thấy hiểu lầm giữa Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh có vẻ khá lớn đấy!

“Cậu hai, nếu cậu muốn biết về cô Nhan thì không cần điều tra đâu ạ, cậu cứ hỏi tôi là được!”

Hỏi anh ta là được?

Vẻ mặt Lưu Thiên Hàn không phải khó coi bình thường, lẽ nào người phụ nữ làm gái ngành kia còn có quan hệ thân mật với trợ lí đặc biệt cấp cao của anh?

Nghĩ đến việc cô từng qua lại với nhiều người đàn ông như vậy, ngực Lưu Thiên Hàn khó chịu đến mức gần như ngạt thở, dù anh đã kéo lỏng cà vạt nhưng vẫn có cảm giác không thở nổi.

Thấy Lưu Thiên Hàn không nói lời nào, Nhạc Dũng cũng không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, anh ta chỉ có thể dò hỏi: “Cậu hai, cô Nhan không phải gái bán hoa của Lam Điều, cô ấy là vợ của đại ca ạ.”

Đầu Lưu Thiên Hàn như nổ tung.

Đại ca trong lời Nhạc Dũng sẽ chỉ có một người, đó chính là Lưu Thiên Hàn, người em trai song sinh đã chết thảm trong vụ tai nạn giao thông của anh.

Không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại là vợ của em trai ruột của anh!

Thảo nào tên của cô lại quen như vậy, cô luôn miệng bảo họ là vợ chồng, liên tục gọi anh là anh Lưu, hoá ra cô coi anh là người thay thế của em ba!

Rầm!

Lưu Thiên Hàn đấm mạnh vào tường, máu chảy giàn dụa nhưng anh lại không hề hay biết.

Tại sao cảm giác bị coi là người thay thế lại khó chịu như vậy?

Hơn nữa, người phụ nữ này…

Chồng cô vừa mới qua đời chưa được một trăm ngày, thế mà cô đã có niềm vui mới, còn ăn bữa tối tình yêu gì đó với anh ta!

Lưu Thiên Hàn vô cùng tức giận, sau đó anh cũng không biết rốt cuộc anh đang tức giận vì Nhan Nhã Tịnh coi anh là người thay thế hay là vì cô không đủ chung thuỷ với em trai mình nữa…

Tô Thu Quỳnh tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, hai khuôn mặt đẹp trai phóng đại đã đập vào mắt Tô Thu Quỳnh.

Lâm Tiêu, Chiến Mục Hàng.

Tô Thu Quỳnh cứ tưởng khi nhìn thấy khuôn mặt của Chiến Mục Hàng lần nữa, cô sẽ muốn phanh thây xé xác anh ta, nhưng lần này sau khi tỉnh lại, cô phát hiện lòng mình lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Như thể sau gần một trăm ngày hôn mê, thế giới đã trôi qua một trăm năm, nỗi đau như tan nát cõi lòng, thấu tận tim lúc trước đều là chuyện của kiếp trước.

Mọi thứ đã trôi xa, phai nhạt, cuối cùng không còn sót lại gì.

Chiến Mục Hàng khó tin nhìn Tô Thu Quỳnh, sau khi xác định cô thật sự đã tỉnh mới nắm chặt tay cô: “Tô Thu Quỳnh, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi! Tô Thu Quỳnh, anh biết hết rồi, anh sai rồi, anh đã trách lầm em. Anh không cầu xin em có thể tha thứ cho anh, anh chỉ xin em có thể cho anh một cơ hội để chăm sóc em thôi, có được không?”

Trong thời gian Tô Thu Quỳnh hôn mê, Chiến Mục Hàng gần như coi phòng bệnh của cô là phòng làm việc của mình. Ngoại trừ những cuộc hội nghị anh ta cần phải có mặt, hầu hết những lúc khác anh ta đều ở trong phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi