NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 831

Lâm Tiêu ôm chầm lấy Tô Thu Quỳnh, ôm chặt đến nỗi như muốn cô hoà vào làm một với mình, anh ta liên tục thì thào: “Thu Quỳnh, Thu Quỳnh, Thu Quỳnh của anh…”

Bị Lâm Tiêu ôm như vậy, ban đầu Tô Thu Quỳnh hơi cứng đờ, nhưng dần dần cô cũng quen.

Mắt Tô Thu Quỳnh ươn ướt, mối tình đầu của cô là Chiến Mục Hàng, cô không nhớ mình thích Chiến Mục Hàng từ khi nào, là lúc nhỏ khi cô khóc nhè, anh ta cho cô một cây kẹo que, hay là vào lần đầu tiên gặp anh ta, cô đã kinh ngạc như gặp được thần tiên.

Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu đau thương và phiền muộn, Tô Thu Quỳnh dũng cảm của thời thanh xuân đã trưởng thành rồi.

Vào thời thanh xuân bất diệt, cô thích vẻ ngoài xinh đẹp kia hơn, nhưng giờ đây, sau khi cơ thể đã chồng chất vết thương, cô càng thích linh hồn tốt đẹp hơn.

Vì thế cô muốn nắm chặt tay Lâm Tiêu.

Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau, mắt anh ta đỏ ngầu như máu. Anh ta cảm thấy mình đứng ở đây cực kì giống một chiếc bóng đèn hơn một nghìn oát, nhưng hai chân anh ta lại như mọc rễ, làm thế nào cũng không thể bước ra khỏi phòng bệnh này.

Tại sao cô lại chọn Lâm Tiêu?

Tại sao cô lại chọn Lâm Tiêu được!

Tô Thu Quỳnh đã từng là vợ của Chiến Mục Hàng anh ta, họ từng hứa sẽ ở bên nhau trọn đời rồi mà!

Đúng nhỉ, đã từng, những điều đó chỉ là đã từng thôi.

Bây giờ người đời nhắc đến Tô Thu Quỳnh cùng lắm sẽ chỉ gọi cô là vợ cũ của Chiến Mục Hàng anh ta. Chữ “cũ” đó đã chứng minh cô không còn thuộc về anh ta nữa rồi.

Anh ta yêu cô như thế, tại sao cô lại không còn thuộc về anh ta nữa?

“Tô Thu Quỳnh, em không thể ở bên Lâm Tam được!”

Chiến Mục Hàng hét lên với đôi mắt đỏ ngầu: “Lâm Tam, anh buông Tô Thu Quỳnh ra!”

Lâm Tiêu không quan tâm đến lời Chiến Mục Hàng nói, anh ta như đang thị uy, không chỉ không buông Tô Thu Quỳnh ra mà còn cúi mặt xuống hôn lên môi Tô Thu Quỳnh.

Theo bản năng Tô Thu Quỳnh muốn tránh Lâm Tiêu, cô gắng sức che miệng lại, không cho Lâm Tiêu tiếp tục hôn mình.

Nhìn thấy động tác của Tô Thu Quỳnh, vẻ tổn thương hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai của Lâm Tiêu, nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu của Chiến Mục Hàng thì lại bừng lên ánh sáng hi vọng hừng hực.

Tô Thu Quỳnh cũng nhận thấy sự khác thường của Lâm Tiêu, vẻ thẹn thùng hiếm thấy hiện lên trên mặt cô.

“Lâm Tiêu, em chưa đánh răng.”

Cô không biết chính xác mình đã hôn mê bao lâu, nhưng cô có thể cảm nhận được đại khái thời gian mình hôn mê không ngắn.

Cô không ngửi thấy miệng mình có mùi gì khó chịu, nhưng lỡ như Lâm Tiêu ngửi được thì sao?

Cô không muốn vừa mới quyết định bắt đầu một mối tình mới đã doạ người ta sợ bỏ chạy.

Dù thế nào Lâm Tiêu cũng không ngờ Tô Thu Quỳnh che miệng vì cô chưa đánh răng, anh ta vui đến mức gần như phát điên, nhìn Tô Thu Quỳnh bằng ánh mắt sáng rực: “Thu Quỳnh, anh không quan tâm đâu.”

Nói xong, anh ta cúi mặt xuống hôn lên môi Tô Thu Quỳnh một lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi