CHƯƠNG 912
Chu Tuấn Hùng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có nữ diễn viên nào mà không chủ động dán vào cơ thể ông ta vì vai diễn!
Một người mới như Tô Thu Quỳnh, một người phụ nữ bị chồng bỏ lại dám nói ông ta như vậy! Ai cho cô cái gan đó!
Ông ta tóm lấy mái tóc dài của Tô Thu Quỳnh, sau đó lại ấn cô lên bồn rửa. Tô Thu Quỳnh hét lên cầu cứu, nhưng gần toilet không có người nào, cũng không ai nghe được tiếng hét của cô.
Tô Thu Quỳnh thật sự rất hận đôi tay này của mình, chỉ cần đôi tay này của cô hơi có sức một chút thôi thì Chu Tuấn Hùng sẽ không thể nào làm càn với cô như vậy được.
Đang lúc cô cảm thấy mình sắp chết thì cô cảm thấy trên đầu đột nhiên nhẹ đi. Vừa quay mặt lại đã thấy cơ thể Chu Tuấn Hùng bị người ta ném mạnh xuống đất nư bao cát.
Chiến Mục Hàng đá mạnh vào mặt Chu Tuấn Hùng, trong đôi mắt anh ta xen lẫn cuồng phong bão táp có thể phá hủy mọi thứ.
Chu Tuấn Hùng còn chưa kịp kêu rên thì nắm đấm của Chiến Mục Hàng đã mạnh mẽ đánh gãy răng cửa của ông ta.
“Cậu… Cậu Chiến?”
Chu Tuấn Hùng thều thào, ông ta nhìn Chiến Mục Hàng như tu la lấy mạng ở trước mặt với vẻ không dám tin: “Cậu Chiến, tha… tha mạng với!”
Tha mạng?
Chiến Mục Hàng cười như ác quỷ. Ông ta cầu xin anh ta tha mạng ư, nếu không phải đúng lúc anh ta bắt gặp thì ai sẽ tha cho Tô Thu Quỳnh đây!
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng chỉ muốn để nơi này máu chảy thành sông!
“Bịch!”
Chiến Mục Hàng đấm Chu Tuấn Hùng ngã lên vào bồn cầu, anh ta vốn định đánh cho Chu Tuấn Hùng nghi ngờ cuộc đời luôn, nhưng thấy Tô Thu Quỳnh rời đi, anh ta cũng vội vàng đuổi theo.
Anh ta cố chấp nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, theo anh về nhà đi!”
Nhà?
Nghe thấy lời Chiến Mục Hàng nói, Tô Thu Quỳnh bỗng bật cười.
Nhà của cô ở đâu chứ?
Nhà họ Tô sao?
Nhà họ Tô mang theo tất cả niềm vui thời thơ ấu của cô, đã bị hủy hoại rồi.
Bán Sơn sao?
Bắt đầu từ khi cô bị Chiến Mục Hàng đưa vào tù, nơi đó cũng đã không còn là nhà của cô nữa.
Tô Thu Quỳnh gỡ tay của Chiến Mục Hàng ra từng chút một, ý cười lạnh nhạt: “Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh tôi đã không còn nhà từ lâu rồi.”
Trái tim Chiến Mục Hàng đột nhiên đau nhói, anh ta vẫn kiên trì túm lại tay của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, về nhà với anh đi! Anh sẽ cho em một mái nhà! Tô Thu Quỳnh, về nhà với anh!”
“Chiến Mục Hàng, đừng có tự mình đa tình nữa được không? Anh không thể cho tôi một mái nhà được! Thứ anh có thể cho tôi chỉ có ghê tởm mà thôi! Chiến Mục Hàng, coi như tôi cầu xin anh đấy, sau này đừng tới đây khiến tôi thấy ghê tởm nữa có được không!”