CHƯƠNG 919
“Tô Thu Quỳnh, em cảm thấy tôi khiến em ghê tởm có đúng không? Anh nói cho em biết, Lâm Tam còn ghê tởm hơn anh!”
Chiến Mục Hàng cảm thấy, anh ta vạch ra khuyết điểm của Lâm Tiêu trước mặt Tô Thu Quỳnh như vậy là rất đê tiện, nhưng phải làm sao đây, anh ta quá yêu Tô Thu Quỳnh, anh ta càng sợ trong lòng Tô Thu Quỳnh chỉ có Lâm Tiêu, anh ta phải vắt nát óc để nghĩ cách chia cắt Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu.
Chiến Mục Hàng đứng dậy, đánh mắt nhìn Tô Thu Quỳnh một cái, sau đó chỉ vào mấy chục người phụ nữ trang điểm lộng lẫy trong phòng: “Tô Thu Quỳnh, em biết bọn họ là ai không?”
Tô Thu Quỳnh quay mặt đi, cô không phải bé cưng tò mò, chuyện nhàm chán như vậy, cô thực sự lười quan tâm.
Thấy Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không để tâm tới lời anh ta nói, cơn giận trong lòng Chiến Mục Hàng như lửa thiêu đốt, nhưng anh ta vẫn tiếp tục chỉ vào mấy người phụ nữ kia rồi nói: “Bọn họ, đều là phụ nữ của Lâm Tam!”
Lời Chiến Mục Hàng nói vừa dứt, người phụ nữ mặc chiếc váy liền thân màu đỏ rực đứng trên cùng đi tới trước mặt Tô Thu Quỳnh, cô ta cười tươi như hoa: “Cô Tô, để tôi tự mình giới thiệu, tôi tên là Hồng Dữu, anh Lâm từng nói anh ấy thích tôi nhất, muốn tôi ở bên anh ấy cả đời luôn đấy!”
“Ai nói anh Lâm thích cô nhất!” Người phụ nữ đứng bên cạnh Hồng Dữu nghe thấy lời này liền bực bội, cô ta cười yêu kiều nhìn Tô Thu Quỳnh: “Người anh Lâm thích nhất là tôi! Anh ấy nói kiếp sau cũng không nỡ buông tôi ra đấy!”
“Anh Lâm thích tôi nhất! Tôi mới là bảo bối trong lòng anh Lâm!!”
“Cô đừng có nói lung tung, trong lòng anh Lâm chỉ có tôi thôi! Anh ấy nói muốn tôi với anh ấy xa nhau thì trừ khi núi không còn mỏm, trời đất hợp làm một!”
“Phì phì phì! Mấy cô đừng vội dát vàng lên mặt mình như thế! Rõ ràng anh Lâm thích tôi nhất! Anh ấy nói muốn sống cùng một nhà, chết cùng một huyệt với tôi!”
…
Nghe thấy giọng nói của những người phụ nữ trong phòng này, Tô Thu Quỳnh không chán ghét Lâm Tiêu, mà lại cảm thấy hành động của Chiến Mục Hàng thực sự nực cười, mà cô cũng thực sự bật cười thành tiếng luôn.
Chiến Mục Hàng không ngờ được rằng anh ta gần như tìm hết người tình của Lâm Tiêu ở Vân Hải tới rồi mà Tô Thu Quỳnh vẫn có thể cười được. Trong lòng anh ta bỗng cảm thấy khó hiểu.
Lẽ nào Tô Thu Quỳnh bị sự thác loạn vô độ của Lâm Tiêu chọc tức đến mức phản ứng cũng không bình thường rồi sao?
Anh ta vừa định nói gì đó thì giọng nói đầy vẻ mỉa mai của Tô Thu Quỳnh đã vang lên bên tai anh ta: “Chiến Mục Hàng, anh đủ rồi đấy! Cho dù Lâm Tiêu từng yêu tất cả phụ nữ trên thế giới này thì anh ấy cũng là người đàn ông mà Tô Thu Quỳnh tôi yêu nhất!”
“Tô Thu Quỳnh, anh không cho phép em yêu Lâm Tiêu!” Giọng nói của Chiến Mục Hàng đột nhiên dịu đi: “Tô Thu Quỳnh, người em yêu nên là anh! Tô Thu Quỳnh, anh cầu xin em, yêu anh thêm một lần nữa có được không?”
“Được thôi.”
Giọng nói lạnh nhạt của Tô Thu Quỳnh vang lên. Nghe thấy lời này của cô, Chiến Mục Hàng lập tức vui mừng như điên, anh ta dồn sức ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, vừa định nói gì đó thì chú ý thấy trong mắt Tô Thu Quỳnh không có chút ấm áp nào cả, chỉ có sự lạnh lẽo như băng.
Đối diện với ánh mắt đó của Tô Thu Quỳnh, trái tim bỗng trở nên nóng bỏng của Chiến Mục Hàng hoàn toàn lạnh đi, đầu ngón tay anh ta không kìm chế được run rẩy. Đúng thật, ngay sau đó anh ta đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tô Thu Quỳnh.