CHƯƠNG 921
Thấy Tô Thu Quỳnh không há miệng, Chiến Mục Hàng tiếp tục lấy lòng nói: “Tô Thu Quỳnh, anh biết ban nãy anh lại chọc em tức giận, là anh quá ngốc, anh không biết làm sao để em vui, anh không biết phải yêu một người phụ nữ như thế nào. Tô Thu Quỳnh, cho dù em tức giận anh cũng đừng đày đọa dạ dày mình có được không?”
“Chiến Mục Hàng, tôi ăn cháo anh đút mới là đày đọa dạ dày mình đấy!”
Lời này của Tô Thu Quỳnh khiến cho khuôn mặt của Chiến Mục Hàng lập tức sầm xuống.
Từ khi nào mà Chiến Mục Hàng anh ta lại cẩn thận lấy lòng một người phụ nữ như vậy?
Nếu như là người phụ nữ khác dám kén chọn với anh ta như vậy, thì anh ta sớm đã ném cô ta sang châu Phi cho hổ ăn rồi. Nhưng người phụ nữ trước mắt lại là Tô Thu Quỳnh, là Tô Thu Quỳnh mà anh ta yêu từ tận đáy lòng, hung dữ với cô, tàn nhẫn với cô, anh ta đều không nỡ.
“Được, Tô Thu Quỳnh, em không muốn ăn cháo thì chúng ta không ăn cháo nữa.” Chiến Mục Hàng đặt cháo lên bàn trà bên cạnh, tiếp tục dịu giọng nói với Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, anh học nấu mì rồi, bây giờ anh đi nấu mì cho em nhé.”
Như thể sợ Tô Thu Quỳnh sẽ từ chối, Chiến Mục Hàng nhanh chân lao vào trong bếp như đang bỏ trốn.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng hận Chiến Mục Hàng như vậy, nhưng nghe thấy anh ta muốn vào bếp tự mình nấu một bát mì cho cô, vậy mà vành mắt cô lại ẩm ướt.
Đó là sự ấm áp mà trước khi cô ngồi tù chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Tô Thu Quỳnh lau mạnh khóe mắt mình, cô mỉm cười tự giễu, Tô Thu Quỳnh, đừng có nhục nhã như thế được không, loại người như Chiến Mục Hàng, lúc đang vui tính cho mày chút ngọt ngào mà mày đã cảm ơn rối rít rồi ư?
Ai mà biết được một ngày nào đó, tới khi anh ta tức giận lên sẽ lại đánh mày rơi xuống vực thẳm không thể ngóc đầu thì sao!
Bài học trước đây, mày còn chưa chịu đủ à?
Tô Thu Quỳnh cảm thấy có lẽ mình vẫn còn có chút thiên phú của một nhà tiên tri, bởi vì, sau này của sau này, Chiến Mục Hàng thực sự đánh cô xuống vực thẳm không thể ngóc đầu một lần nữa.
Thế nhưng, đó đều là chuyện của sau này.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tô Thu Quỳnh, đương nhiên cô sẽ không tiếp tục ở lại đây, cô chỉnh đốn lại quần áo trên người xong liền đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.
Không ra được.
Bên ngoài phòng khách có một hàng vệ sĩ đứng chỉnh tề, rõ ràng giờ bây cô đã trở thành con chim bị nhốt trong lồng, có cánh cũng khó thoát.
Tô Thu Quỳnh bật cười, vẫn cười kiêu ngạo, cười nghiêng nước nghiêng thành. Chiến Mục Hàng đúng là nhọc lòng vì cô thật đấy!
Khiến cô càng thấy ghê tởm hơn!
Lần này Chiến Mục Hàng xuống bếp không khiến phòng bếp khói lửa mịt mù nữa. Chẳng mấy chốc một bát mì thịt bò nóng hôi hổi đã ra lò.
Chiến Mục Hàng bưng mì, dáng vẻ hơi thấp thỏm đi tới trước mặt Tô Thu Quỳnh. Anh ta biết Tô Thu Quỳnh thích nhất là mì thịt bò, cho nên anh ta cố ý học cách nấu mì thịt bò từ đầu bếp, chỉ vì một nụ cười của Tô Thu Quỳnh.
Chiến Mục Hàng cũng cảm thấy mình thực sự rất nực cười, rõ ràng từng lạnh nhạt với Tô Thu Quỳnh như vậy, nhưng anh ta vẫn nhớ rằng cô thích ăn mì thịt bò nhất, lúc tâm trạng không tốt thì thích nhất là ăn kẹo mút vị dâu tây.
“Tô Thu Quỳnh, anh nấu mì thịt bò, em thử xem vị như thế nào.”