CHƯƠNG 956
“Nhưng mọi người cứ yên tâm, Khổng Minh Luân tôi đây chọn diễn viên chỉ tập trung vào khả năng diễn xuất, nói không với quan hệ! Dù cô ta sử dụng thủ đoạn hèn hạ này để leo lên giường của tôi thì vai nữ chính ‘Tước Dao’ cũng sẽ không phải là cô ta!”
“Tô Thu Quỳnh, cô thật vô liêm sỉ!”
Khổng Minh Luân vừa dứt lời, một người đàn ông áo đen đội mũ lưỡi trai lao ra khỏi đám đông, anh ta bưng một cái chậu nước bẩn hắt thẳng về phía Tô Thu Quỳnh.
“Tô Thu Quỳnh, chẳng phải cô bẩn lắm sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô bẩn toàn thân trên dưới luôn!”
Tình huống này xảy ra quá đột ngột, các phóng viên ở hiện trường đều không phản ứng kịp. Sau một lúc sững sờ ngắn ngủi, họ vội vàng bấm nút chụp, muốn chụp lại cảnh Tô Thu Quỳnh nhếch nhác nhất.
Tô Thu Quỳnh cũng không ngờ trong buổi họp báo lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, vẻ mặt cô trở nên hơi khó coi.
Cô là một người rất để ý đến thể diện, dù cho bản thân thương tích đầy mình, nhưng mỗi lần xuất hiện ở nơi công cộng, cô luôn ăn mặc chỉn chu và kiêu ngạo. Cô không dám tưởng tượng đến bộ dạng nhếch nhác của mình khi bị hắt nước bẩn ngay trước mặt công chúng.
Nào ngờ chậu nước bẩn kia không hắt vào người cô ấy, mà là hắt vào người Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu xoay người lại cố gắng bảo vệ Tô Thu Quỳnh, giờ phút này anh như một cây đại thụ che trời vậy, có thể che mưa chắn gió cho cô.
Người đàn ông hắt nước bẩn vào người Tô Thu Quỳnh có tính cách rất cực đoan, trong chậu nước của anh ta có rau dập nát, trứng thối và một số thứ rác rưởi khó tả.
Rau dập trộn với đủ loại rác rưởi dính đầy trên lưng và mái tóc ngắn của Lâm Tiêu, trứng thối và một số chất lỏng khó ngửi chảy tí tách từ trên trán anh xuống. Nhưng dù cho người dính đầy vết bẩn, người đàn ông trong bộ vest phẳng phiu kia vẫn không thể giấu được vẻ cao quý và kiêu ngạo bẩm sinh.
Đẹp trai!
Tất cả mọi người ở hiện trường nhìn Lâm Tiêu lúc này, trong lòng chỉ có một cảm giác này.
Đây là lần đầu tiên họ phát hiện một người đàn ông cao quý bị hắt nước bẩn vẫn có thể đẹp trai theo cách bi thảm như vậy.
Tô Thu Quỳnh cũng ngây ngất trước sự đẹp trai của Lâm Tiêu lúc này.
Nhìn vết bẩn dính đầy trên mặt Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh chợt nhận ra dường như mình chưa bao giờ nhìn kỹ khuôn mặt của Lâm Tiêu.
Đôi mắt sâu, sóng mũi cao, đôi môi mỏng vừa phải cùng với hàng lông mày hơi nhướng lên kia, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng thấy đẹp, hoàn toàn không thua kém gì Chiến Mục Hàng cả.
Tô Thu Quỳnh nghĩ, lúc trước cô bị mù thật rồi, tại sao cô lại không nhìn thấy Lâm Tiêu đẹp như vậy chứ!
“Mẹ nó, mày muốn chết đúng không!”
Nghĩ đến việc nếu không nhờ anh chặn chậu nước bẩn này thì nó đã hắt hết lên người Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu không kìm được tính khí nóng nảy của mình nữa.
Đôi chân dài thẳng tắp bước ra, anh túm lấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia, sau đó đấm mạnh vào mặt anh ta.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cho rằng Tô Thu Quỳnh là một cô gái yếu đuối, dù có bị anh ta hắt trúng cũng không dám chống trả. Dù thế nào anh ta cũng không ngờ Lâm Tiêu sẽ bảo vệ Tô Thu Quỳnh như vậy.