Chương 995
“Phụt…”
Nhạc Dũng đang lái xe cũng không kiềm chế nổi, không nhịn được mà phá lên cười. Chiếc vô lăng trong tay đột nhiên mất lái, chiếc Lamborghini màu trắng bạc suýt chút nữa đã lao xuống con mương bốc mùi bên cạnh.
Thiểu năng!
Gương mặt khôi ngô của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc hóa thành tượng đá. Anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt rét lạnh. Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng như muốn đâm xuyên cơ thể Nhan Nhã Tịnh thành một hố băng.
Tuy sau đó không có bất cứ tiếng gì phát ra nữa, nhưng Nhạc Dũng có thể cảm nhận được rõ ràng áp suất không khí trong xe giảm xuống đột ngột.
Anh ta cảm thấy, không khí trong xe đột nhiên xuống thấp như vậy, không chỉ nhờ công từ câu nói “thiểu năng” của Nhan Nhã Tịnh, mà còn bởi công lao không nhịn được tiếng cười của anh ta vừa rồi.
Nhạc Dũng sợ anh sếp vô tình tàn nhẫn của mình sẽ xé xác mình thành tám mảnh. Anh ta hắng giọng, định nói gì đó để vát lại, tìm cho mình một con đường sống.
“Cậu hai, tôi không nghe thấy cô Nhan nói gì hết. Tôi thật sự không nghe thấy gì hết. Vừa rồi tôi thật sự không hề cố ý gây ra tiếng động đâu. Dạo gần đây tôi bị ngứa họng, không kìm ngay được.”
“Cút!”
Mấy câu lạy ông tôi ở bụi này như thế khiến Lưu Thiên Hàn càng thêm bẽ mặt đến mức phẫn nộ. Thân hình tao nhã của Nhạc Dũng run rẩy, quyết định đảo mắt vài vòng mang tính tượng trưng, đợi đến sau khi đưa sếp về nhà rồi cuốn xéo cho mượt.
Lưu Thiên Hàn tức chứ. Anh đã tức đến mức muốn chửi toáng lên là ‘ai thiểu năng’ rồi!
Trước thì nói đầu anh có cái kia, giờ lại bảo anh thiểu năng, sao anh không đánh cô nhừ tử nhỉ!
Nhan Nhã Tịnh sắp bị Lưu Thiên Hàn tàn bạo đánh nhừ tử hoàn toàn không hề ý thức được nguy hiểm cận kề. Cô vẫn cười hí hửng ôm ấp gương mặt Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, em còn biết một bí mật khác của anh hai cơ!”
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục cắn tai Lưu Thiên Hàn, gần như lôi hết sức bình sinh ra, giọng nói đã hơi khàn gào lên: “Anh hai không chỉ thiểu năng thôi đâu, trên người cũng tàn tật đấy! Anh nói xem, bị tật chân giữa như anh ấy mà còn dám đính hôn với Cung Tư Mỹ. Như anh ấy có được coi là tàn nhưng không phế không?”
Tàn nhưng không phế?
Gân xanh trên mu bàn tay Lưu Thiên Hàn nổi gồ lên, điều gì khiến người phụ nữ này có ảo giác cảm thấy anh tàn nhưng không phế vậy?
Sao anh không đánh cho cô tàn nhưng không phế luôn nhỉ?
Anh Nhạc trợ lý đặc biệt đang tập trung lái xe suýt chút nữa lại phát ra thứ âm thanh không hợp cảnh nào đó.
Sợ sẽ khiến anh sếp nhà mình thẹn quá hóa giận lần nữa, Nhạc Dũng gần như phải cố gắng hết sức mới nhịn được cười. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Nhưng cho dù không cười thành tiếng thì Nhạc Dũng cũng nhịn cười đến mức cả người run rẩy mất kiểm soát. Chân anh ta vừa run một cái, suýt chút nữa để chiếc Lamborghini sang trọng khiêm tốn hôn rãnh nước hôi thối bên cạnh.
“Nhan Nhã Tịnh, cô nói lại lần nữa cho tôi nghe xem!”
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Lưu Thiên Hàn mới tìm lại được giọng nói của mình, anh kìm nén ý muốn bẻ cổ của Nhan Nhã Tịnh, gằn giọng đe dọa từng chữ một: “Cô vừa nói ai tàn nhưng không phế? Hửm? Cô nói lại lần nữa cho tôi!”