NGHE ĐÂU ẢNH ĐẾ RẤT CAO LÃNH

Ngày 6 tháng 12, việc khó thành.

Chung kết của cuộc thi tuyển đại diện《Trường Dạ Thiên Minh》sẽ diễn ra vào ba ngày sau, nơi tiến hành là An Triệu thị, Nghiêm Trạch đã từng đến đó một lần. Để Nghiêm Trạch có thể thuận lợi trong trận chung kết, Lê Hạo còn cố ý dời lại một cuộc phỏng vấn ra sau đó vài ngày.

Hơn nữa trước khi trận đấu bắt đầu, cậu còn dẫn Nghiêm Trạch đi tới sân bay, đi một chuyến tới An Triệu thị, tiện làm quen trước.

Vì thi đấu chia ra làm 1v1 và 2v2, nên cuối cùng sau khi tìm được người thằng 1v1 và 2v2 sẽ tiến hành bỏ phiếu, cho cái game thủ bỏ phiếu để chọn ra người đại diện cuối cùng.

Chỉ là….

Sau khi xuống máy bay.

– Bạn của anh tên là Tiểu Lâu đúng không?

Đứng ngoài sân bay, Lê Hạo một bên gọi người quen tới đón, một bên câu được câu không nói chuyện với Nghiêm Trạch.

– Không phải người đó nói với anh người đó đã đến trước chúng ta rồi sao? Chúng ta bây giờ là đi tới trung tâm thành phố gặp mặt đúng không?

Nhưng mà mặc cho Lê Hạo nói thì cứ nói, Nghiêm Trạch thủy chung vẫn không trả lời, giống như đã chìm vào cõi thần tiên.

Chờ người quen của Lê Hạo tới đón, chở họ tới trung tâm thành phố, Nghiêm Trạch im lặng nãy giờ mới chịu mở lời.

– Lê Hạo, có thể nhờ người quen của cậu chở tới khu mua sắm không?

Giọng anh chán chường vô cùng.

Lê Hạo đang ngồi trên ghế phó lái tám chuyện nghiêng đầu hỏi:

– Đi tới đó làm gì vậy?

Nghiêm Trạch chỉ chính mình.

– Mua đồ, lúc gặp Tiểu Lâu thì cậu mặc giống tôi là được.

Lê Hạo không rõ:

– Chi?

Nghiêm Trạch vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

– Cậu là người đại diện của tôi, nếu người khác nhận ra cậu, thì có lẽ sẽ đoán được tôi.

Lê Hạo: “….”. Nghe có lý thật.

Người lái xe không nhịn được chen mồm hỏi:

– Lê Hạo, tớ vẫn không hiểu sao cậu mang nghệ nhân nhà cậu đi thi mà…. sao lại quấn người ta thành cái bánh chưng vậy? Tôi biết minh tinh ra đường phải che che giấu giấu, nhưng…. không tới mức vậy chứ?

Trong gương chiếu hậu, Nghiêm Trạch mặc một thân áo khoác thật dày, trên đầu đội mũ, mặt mang khẩu trang và kính râm. Nếu bonus thêm một cây súng trên lưng thì lái xe suýt tưởng người đó tới phương Bắc để quay một bộ phim chính kịch chứ.

Nghiêm Trạch mặt không đổi, giống như không nghe thấy.

Lê Hạo co rút khóe miệng:

– Hay anh cởi đồ ra đi, tôi nhớ hình như anh còn mang thêm một cái túi sưởi bên trong. Anh không thấy nóng hả?

Nghiêm Trạch gật đầu.

– Nóng thiệt.

Người quen của Lê Hạo còn mở thêm hệ thống sưởi trong xe nữa, lúc này trong xe phải nói là vô cùng “ấm áp”.

– Vậy anh mau cởi đồ ra! Lúc trước khi đi tôi đã nói rồi…. với lại mặc chi nhiều, anh mang thêm cái kính râm là đủ mà, anh mặc nhiều thế ngược lại người ta còn để ý anh hơn, dễ bị lộ hơn nữa….

Nghiêm Trạch dứt khoát nói:

– Người khác chú ý thì kệ người ta, chẳng lẽ có nguời chạy lại lột đồ tôi xuống chắc? Cậu cứ yên tâm, không lộ đâu.

Lê Hạo: “….”

Nghe vậy, Lê Hạo chỉ có thể câm mồm.

Trước khi tới đây, cậu đã thương lượng với Nghiêm Trạch rồi, offline là phải có mức độ, lỡ mà có không lấy được vị trí đại diện thì ta nói mất mặt kinh, nên trước khi ôm được giải về tay, thì chết cũng không thể lộ thân phận.

Nghiêm Trạch dựa vào khả năng lý luận thần sầu đánh gục Lê Hạo, Lê Hạo rơi vào đường cùng cũng đành thỏa hiệp. Cậu nhìn về ghế tài xế, để người đó tắt hệ thống sưởi trong xe đi, cũng hạ thấp cửa sổ xuống, làm cho không khí lạnh lẽo bên ngoài ùa vào, mong Nghiêm Trạch có thể thoải mái hơn.

Gió lạnh ùa vào, mơn trớn da thịt, Nghiêm Trạch quấn thành một cục rốt cục cũng thả lỏng.

Thật ra bao thành cục như vậy cũng là bất đắc dĩ thôi.

Lúc nhận được tin nhắn của Lâu Ngộ Bạch nói là cậu ta đã tới nơi, còn giục Nghiêm Trạch mau tới để gặp mặt, Nghiêm Trạch phải thừa nhận anh lần đầu tiên thấy hoang mang như vậy.

Đương nhiên, Nghiêm Trạch không sợ trời không sợ đất, dù có Thiên Vương lão tử tới cũng dám trêu mà.

Chỉ là tình huống này quá đặc biệt, Nghiêm Trạch không muốn lộ mặt cho cậu ta biết.

—- dù sao, trước mắt Đàm Ti Nhạc không nói chuyện anh là “Mèo chấm tương” với Lâu Ngộ Bạch, nhưng cậu nhóc thân với Lâu Ngộ Bạch như vậy, lỡ như mà hứng lên hay muốn trả thù nói toạc ra việc anh là Meow muội thì….

Tất nhiên, dù Lâu Ngộ Bạch biết anh là Mèo chấm tương thì cũng không sao. Lâu Ngộ Bạch nếu có vì vậy mà ghét anh thì nhiều nhất là nói xấu vài câu.

Nhưng.

Nếu Lâu Ngộ Bạch biết, Nghiêm Trạch không chỉ là Meow muội, mà còn là bằng hữu tốt (còn nghi ngờ) Thiên Uy, thậm chí trước khi bán manh lăn lộn đã biết hắn ta là Lâu Ngộ Bạch thì….

Chuyện đó khác đấy.

Nghiêm Trạch cảm thấy Lâu Ngộ Bạch chắc chắn sẽ liều mạng với anh, sau đó hai người đều lên báo.

Tuy mạch não của Tiểu lâu hơi…. lạ, nhưng dù sao vẫn là bạn, Nghiêm Trạch không muốn cãi nhau.

Hơn nữa….

Nghiêm Trạch liếc mắt nhìn Lê Hạo – người vừa mới xin người quen giảm điều hòa xuống và kết quả là bị mắng não úng nước.

Lâu Ngộ Bạch biết Lê Hạo là người đại diện của Nghiêm Trạch, nếu cậu ta nhận ra Lê Hạo, thì rất khả năng mà nhận ra thân phận thật sự của Thiên Uy.

Nghiêm Trạch trầm tư ba giây.

Anh nói:

– Lê Hạo, hay thế này đi.

Lê Hạo không quay đầu lại.

– Sao vậy?

– Cậu không cần mặc như tôi.

Nghiêm Trạch nói.

– Nhưng ít ra cũng phải ngụy trang chút.

– Tôi phải ngụy trang thế nào?

Nghiêm Trạch nghiêm trang nói.

– Lê Hạo, hay là cậu giả gái đi.

Với trình độ thẳng nam của Lâu Ngộ Bạch, thì chắc là phân biệt giới tính bằng quần áo nhỉ, vậy Lê Hạo chỉ cần mặc váy, Lâu Ngộ Bạch chắc chắn sẽ nghĩ Lê Hạo là nữ.

Lê Hạo: “….”

Lái xe suýt nữa trượt chân giẫm phanh.

Lê Hạo tưởng tượng một chút.

– Không tốt đâu, cay mắt lắm, tôi nhìn cũng không nổi.

Nghiêm Trạch trầm ngâm.

Nhưng mà ý tưởng của Nghiêm Trạch đã làm Lê Hạo nảy ra một ý.

– Hay là, anh giả đi.



Dù sao Nghiêm Trạch nhìn suất vậy, chỉ cần trang điểm một chút, làm nữ trang đại lão(1) chắc không thành vấn đề…. nhỉ?

Nghiêm Trạch: “….”

—-

Đi thêm một lúc, người quan của Lê Hạo cuối cùng cũng bình yên lái xe tới trung tâm thành phố, cũng y lời Nghiêm Trạch dừng lại trước khu mua sắm. Thông qua thêm một vài mối quan hệ, Lê Hạo liên lạc được với một của hàng trang điểm khá uy tín và bí mật để mua đồ.

Sau khi biện luận lí lẽ một phen, Lê Hạo thần kì thuyết phục được Nghiêm Trạch, cởi xuống áo khoác quân đội trên người, thay một bộ đồ khá bình thường.

Chỉ có điều là Lê Hạo và Nghiêm Trạch còn được bonus thêm cái mũ lưỡi trai cùng với khẩu trang để giấu mặt.

Vì không bị nhận ra, Lê Hạo còn tháo cặp kính không độ trên mặt xuống đeo cho Nghiêm Trạch.

Sau khi ngụy trang xong hai người chậm rãi đi ra cửa hàng, đi bộ tới nơi gặp mặt Lâu Ngộ Bạch.

—- cũng không biết cậu ta nghĩ quái gì mà lại đòi gặp ở một quán net cà phê.

Tới nơi, Nghiêm Trạch nhắn tin cho Lâu Ngộ Bạch, nói anh đã tới, hỏi Lâu Ngộ Bạch ngồi ở đâu. Nhưng Lâu Ngộ Bạch nhắn lại, nói đang bị kẹt xe, phải đợi thêm một lát nữa mơi tới.

Rốt cục sau khi đợi một tiếng, Lâu Ngộ Bạch mới lò dò tới chậm.

Vừa vào quán, Lâu Ngộ Bạch trực tiếp đi tới chỗ Nghiêm Trạch.

– A! Anh là Thiên Uy đúng không, tôi tới rồi nè!

Cậu ta thân thiện chào hỏi với Lâu Ngộ Bạch, chỉ là sau khi nhìn thấy bộ dạng của Nghiêm Trạch, Lâu Ngộ Bạch mới hơi tò mò nghiêng đầu.

– A, anh bị sao vậy, sao lại mang khẩu trang? Bị cảm hở? Mang vậy nhìn kì lắm, chả thấy mặt anh đâu cả.

Nghiêm Trạch trầm mặc,

Anh đột nhiên nhớ, Lâu Ngộ Bạch còn sợ bị lộ hơn cả anh.

Dù sao anh có bị lộ, cùng lắm là bị Lâu Ngộ Bạch liều mạng, nhưng tên đó mà bị lộ, lộ ra chuyện chơi game giả nữ, vậy thì xong đời, tính cách thiết lập sụp đổ.

(Không biết mình đã giải thích tính cách thiết lập chưa nữa, thật ra tính cách thiết lập của nghệ sĩ là tính cách mà công chúng được biết của người nghệ sĩ đó. Ví như là dễ thương nè, chong sáng nè, ngầu nè.)

Ba giây sau.

Nghiêm Trạch chậm rãi nói.

– Tiểu lâu, cậu….

Anh nói.

Lâu Ngộ Bạch hỏi:

– Tôi sao?

Nghiêm Trạch co rút khóe miệng:

– Cậu có tư cách gì nói tôi?

Lâu Ngộ Bạch: “….”

Lúc này, trước mặt Nghiêm Trạch Lâu Ngộ Bạch mặc một áo khoác quân đội thật dày, đầu mang mũ, miệng đeo khẩu trang, giống y chang như lúc trước Nghiêm Trạch mặc.

Người ngồi cạnh Nghiêm Trạch lúc này cuối cùng cũng không nhịn được tính tiền đi ra, trực tiếp tới quán tạp hóa bên cạnh mua khẩu trang y tế, từ đầu đến đuôi hành động rất gọn gàng lưu loát, không chút do dự.



(1): trai thích giả gái, trap

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi