Bernard nghe giám mục đề nghị như thế thì vô cùng khiếp sợ.
"Thánh Kỵ Sĩ?" Bernard lẩm bẩm lặp lại từ vừa được giám mục nhắc đến, các cơ trên má ông co giật.
"Đúng vậy," giám mục bình tĩnh nói, "Ông Field, tôi nghĩ ông đáng lẽ phải học thuật ngữ này trong lớp lịch sử rồi chứ."
Bernard nói: "Ngài muốn khôi phục vốn từ vựng chỉ tồn tại trong lịch sử này?" Giọng Bernard cao vút, giọng điệu cũng rất mạnh mẽ.
"Đúng vậy." Giám mục nói.
"Điều đó là không thể!" Bernard thẳng thừng đáp lại.
"Tại sao không thể?" Giám mục bình tĩnh nói: "Không phải những chuyện chỉ tồn tại trong lịch sử đã xảy ra sao?"
Bernard biết hắn đang đề cập đến lễ đăng quang của nhà vua. Trước khi gặp mặt, Bernard rất bình tĩnh và nghĩ ra mọi giải pháp để ứng phó với hắn, nhưng ông không ngờ giám mục lại đề xuất chuyện này.
Nhờ ông để khôi phục Thánh Kỵ Sĩ?! Ông, một người đảng cách mạng mà hiện giờ ai cũng đang đòi đánh đòi giết?!
Bernard không thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh của mình được nữa. Dù sao giám mục cũng không nhìn thấy ông, vì vậy ông thoải mái để lộ những cảm xúc ngạc nhiên, mong đợi, vui mừng, nghi ngờ cùng các loại cảm xúc khác xen kẽ trên nét mặt mình. Cứ như trong khoảnh khắc này ông có thể cảm nhận được đủ vị chua cay mặn ngọt đắng của cuộc đời.
"Ông Field, tôi dự kiến sẽ ở lại đây từ ba đến năm ngày. Ông có thể từ từ suy nghĩ."
*
"Eugene, ăn nhiều một chút, con gầy hơn ta tưởng." Nữ tu già quan tâm nói.
Thức ăn trong tu viện rất thiếu thốn. Vì Clay đang gặp khó khăn, tu viện có thể tạm thời cung cấp thêm khẩu phần ăn cho giám mục đã rất không tệ rồi.
Đậu nấu dở, khoai tây cũng vậy, nước sốt hơi mặn, nhưng rất hợp với bánh mì. Cử chỉ của giám mục rất tao nhã và duyên dáng, trông có vẻ rất thích nghi với kiểu ăn dở ói này.
Không hiểu sao, nữ tu không khỏi bật khóc. Bà chạm vào cánh tay của giám mục, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau bữa trưa, nữ tu lại đưa giám mục đi thăm tu viện. Tu viện Clay nhỏ hơn nhiều so với nhà thờ Salzburg. Các nữ tu sĩ đang làm việc rải rác khắp nơi. Họ duy trì cuộc sống khá tốt và nhận nuôi thêm vài đứa trẻ nữa. Đa số là bé gái. Vì dù sao thì đây là tu viện cho nữ tu, quá bất tiện cho nam giới. Nếu lớn hơn một chút thì phải đuổi đi, giống như Eugene vậy.
Tu viện tràn ngập hương thơm của đất và cây cỏ. Giám mục và nữ tu già ngồi trên một chiếc ghế dài nói chuyện với nhau. Bà nói rằng bà có sức khỏe tốt và thấy tâm hồn bình yên, thỉnh thoảng có lúc nhớ đến giám mục. Nhưng phần lớn thời gian bà tin là giám mục có thể sống một cuộc sống tốt đẹp ở vương đô.
"Con là một thiên thần," nữ tu nắm lấy tay giám mục, "Con sẽ biến nơi con đang ở thành thiên đường."
Giám mục hỏi, "Còn người thì sao?"
"Tốt lắm," nữ tu vui vẻ, chân thành nói, "Mọi chuyện vẫn ổn, giống như mọi ngày trước đây thôi."
Đến lúc bà phải đi chăm sóc một số trẻ nhỏ, giám mục hỏi: "Xơ Greta này, con có thể hỏi xơ một câu được không?"
"Ồ, tất nhiên rồi," nữ tu dịu dàng đáp, "Eugene yêu quý, con muốn biết điều gì?"
Giám mục do dự một lúc, sau đó hỏi một câu mà thực ra chẳng có giá trị gì với hắn. Hắn nói: "Người có biết gì về cha mẹ ruột của con không?"
Vẻ mặt của nữ tu đột nhiên trở nên rất dịu dàng hiền hòa, mang theo cảm giác yêu thương sâu sắc. Bà nắm lấy tay giám mục và hôn lên, "Con ơi, cuối cùng con cũng hỏi ta câu này."
"Sau khi ta nhặt được con không bao lâu thì có đi tìm cha mẹ ruột của con. Clay cũng chẳng rộng lớn bao nhiêu. Ta đã tìm kiếm khắp nơi. Đáng tiếc là ta chẳng có bất kỳ manh mối nào. Con cứ như rơi từ trên trời xuống vậy." bà mỉm cười, lại hôn tay giám mục lần nữa, "Eugene, hãy xem mình là một thiên thần. Con là con của Chúa."
Không biết vì lý do gì, giám mục không hề ngạc nhiên, hắn hôn lên mặt nữ tu, "Cám ơn xơ, con xem mình như con của ngài."
Nữ tu vuốt mái tóc vàng mềm mại của hắn, "Con ngoan của ta, ta cũng xem con như con ruột của mình."
Nữ tu rời đi, giám mục đắm mình trong ánh nắng và cảm nhận được sự bình yên đến lạ thường mà hắn cũng từng trải qua ở thế giới trước ở Ung Thành.
Vai của giám mục bị vỗ nhẹ. Hắn không nhìn lại mà nói thẳng: "Aqier."
Tiếng cười vang lên từ phía sau.
"Eugene, cậu tuyệt quá đi mất," Aqier chống lưng ghế nhảy qua ngồi xuống. "Làm thế quái nào mà cậu phân biệt được người này với người kia vậy?"
"Trực giác."
"Ha ha, trực giác của cậu thật lợi hại."
Ở Clay, Aqier bớt dè dặt hơn và cũng không cần phải giấu giếm quá nhiều. Người dân ở đây không biết nhiều về đảng cách mạng, cũng không biết ai là đảng cách mạng, ai không phải đảng cách mạng. Họ chỉ biết rằng Aqier là một cậu trai mạnh mẽ và nhiệt tình, thỉnh thoảng sẽ đến giúp việc đồng áng.
Aqier rất phấn khích. Đây là lần đầu tiên anh ta và Eugene gặp nhau bên ngoài Nhà thờ Salzburg kể từ khi họ đoàn tụ với nhau, "Eugene, nói nhanh cho tôi biết đi. Làm thế nào cậu thuyết phục được nhà vua chấp nhận lễ đăng quang của cậu? Tôi tò mò quá, cậu đỉnh thật đấy, tôi thực muốn biết tất cả mọi thứ!"
Giám mục thản nhiên nói lần trước anh ta đã lập được công lớn, dọa sợ bọn họ, nhà vua cũng kiêng kị ít nhiều nên y phải lựa chọn dựa dẫm vào tôn giáo để tăng thêm sức mạnh. Aqier nghe đến đâu thì ồ lên đến đó, hết sức tự hào, thỉnh thoảng lại vung tay đánh bép vào đùi, "Tuyệt vời! Vậy là bây giờ quyền thế của cậu còn lớn hơn cả nhà vua phải không? Cậu muốn gặp Bernard để đặc biệt đặc xá cho chúng ta ư? Cuộc sống sau này của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp sao?"
Bây giờ mà nói đầu óc của Aqier đơn giản thì cũng còn hơi quá. Giám mục mỉm cười nói: "Điều đó phụ thuộc vào sự lựa chọn của Bernard."
Cái gọi là đảng cách mạng quả đúng như giám mục dự đoán. Bọn họ không có quy tắc, đường lối hay tư tưởng lãnh đạo. Họ chỉ là một nhóm người tuyệt vọng dùng sự phản kháng để tự cứu mình.
Mọi người đều muốn sống một cuộc sống tốt đẹp và điều đó không có gì sai.
Giám mục không khỏi suy nghĩ vẩn vơ trong giây lát, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống tốt đẹp của mình sẽ như thế nào.
*
Vào đêm thứ hai sau khi giám mục đến Clay, Bernard lại xuất hiện. Giọng điệu của ông rất nghiêm túc, rõ ràng ông đã suy nghĩ kỹ lưỡng về đề nghị của giám mục. Ông đã chuẩn bị rất nhiều câu hỏi và sắp xếp chúng thật rõ ràng. Ông không cho phép giám mục trốn tránh, mỗi câu hỏi đều phải nghe được câu trả lời chính xác. Ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của giám mục, cố gắng xem liệu hắn có nói dối hay không. Ông không dám đặt niềm tin vào đám người trong Tòa Thánh, đặc biệt là những người đến từ Nhà thờ Salzburg.
Họ nói chuyện suốt đêm, Bernard thận trọng nói rằng ông sẽ tiếp tục suy nghĩ về việc đó. Giám mục đáp đó là điều đúng đắn nên làm, việc này phải thật cẩn thận.
Một ngày khác, khi giám mục đang giúp cày ruộng trong tu viện, Aqier đến và gọi giám mục đi theo mình để gặp Bernard.
"Giám mục, tôi có thể tin tưởng vào uy vọng của ngài không?"
"Ông có thể tin vào tôi như ông tin vào mặt trời mọc."
"Trong lòng tôi còn có nghi hoặc, không phải là tôi không tự tin, tôi chỉ muốn biết tại sao lại là tôi? Vương đô có nhiều quý tộc."
"Nhưng không có quý tộc nào sẵn sàng ra chiến trường."
Bernard giằng co hồi lâu, đây là cơ hội của ông, cơ hội mà ông chưa bao giờ dám nghĩ tới. Kể từ khi phát động tấn công vương triều, thật ra ông không hề tự tin như vẻ bề ngoài. Ngày ngày đều thấp thỏm lo âu, đêm ngủ trong sợ hãi. Ông buộc mình phải dũng cảm, mạnh mẽ và không sợ hãi vì không còn đường rút lui. Tuy nhiên, tên giám mục xảo quyệt đã đưa một cành ô liu về phía ông, điều này đã giáng một đòn mạnh vào quyết tâm của ông.
Có cơ hội vùng lên một cách quang minh chính đại, và trốn tránh cả đời có thể bị giết bất cứ lúc nào, mọi người đều biết nên đưa ra lựa chọn nào.
Bernard cắn răng nói: "Hy vọng ngài có thể đáp ứng tôi hai chuyện."
"Tôi đồng ý," giám mục nói.
Bernard nói: "Ngài thậm chí còn không thèm hỏi đó là chuyện gì ư?"
Giám mục mỉm cười nói: "Tôi không nghĩ ông sẽ đề xuất điều gì mà tôi không thể làm được. Ông Field, ông đã thể hiện hết sự thận trọng của mình. Tôi sẵn sàng tin vào điều này."
Bernard cảm thấy thái độ của giám mục đối với mình đã thay đổi, dường như họ đã đạt được thỏa thuận, điều này khiến ông cảm thấy nhẹ nhõm một chút: "Tôi hy vọng tất cả các anh em của tôi đều được tha thứ."
"Chuyện nhỏ, tất cả bọn họ sẽ được ân xá, về quê, sở hữu một mảnh đất, làm việc chăm chỉ và sống một cuộc sống hạnh phúc".
Bernard hơi cúi người hôn lên ngón tay của giám mục, "Ngài là tu sĩ đầu tiên mà tôi hôn trong mười lăm năm qua."