"Tôi nói dối ư?"
"Ừ," thái độ của nhà vua không hề tự mãn. Giọng điệu của y rất nhẹ nhàng nhưng sẽ không bao giờ dễ dàng lùi bước. "Eugene, em đang nói dối. Em và hắn ta không hề thân thiết chút nào."
"Xem ra ngài muốn nghe chi tiết thật rồi."
"Không, ta không muốn nghe."
Nhà vua không tấn công dồn dập mà lại một lần nữa lựa chọn nhượng bộ. Y nhìn chằm chằm vào giám mục bằng ánh mắt sâu thẳm: "Dù là thật hay giả thì nó cũng sẽ làm tan nát trái tim ta."
Giám mục có một cảm giác rất lạ.
Giọng nói của nhà vua rất êm ái.
Ngay từ lần đầu gặp nhau giám mục đã nhận ra điều này rồi. Ấy vậy mà vào lúc này đây, hắn cảm thấy thanh âm của nhà vua đang chạm vào màng nhĩ của mình, tràn đầy tình ý khiến nó càng thêm từ tính trầm ấm hơn trước.
Không phải là vua đã thay đổi, mà là hắn đã thay đổi...
Hai người im lặng một hồi lâu, nhà vua hôn nhẹ lên môi giám mục, rồi quay người huýt sáo, con ngựa liền chạy về phía này. Nhà vua lập tức kéo dây cương rồi đẩy giám mục lên lưng ngựa, sau đó ngồi phía sau vừa ôm hắn vừa chỉ huy ngựa đi ra khỏi rừng.
"Lúc đầu ta cứ nghĩ em sẽ đến Falkland chứ, vậy ra em hẹn gặp hắn ta ở Clay à?"
Giọng điệu của nhà vua vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc, có nghĩa là hiện giờ y đang bàn việc chính.
Giám mục không muốn giải thích điều gì với y. Hắn hơi khó chịu trước những thay đổi của mình, chỉ gắt gỏng hỏi lại, "Ngài đến Clay để làm gì?"
"Ta đã bảo em rồi, tuần tra thái ấp," nhà vua cúi đầu và ngửi sau tai giám mục, "và tìm kiếm tung tích của em."
Giám mục vẫn im lặng, hàng mày lại lặng lẽ cau lại.
"Thành thật mà nói, vừa rồi ta thực sự rất khó chịu và đau đớn. Hắn ta trông rất bảnh bao, vóc dáng cường tráng, hay cười như một tên ngốc nữa. Ta không nghĩ em sẽ thích hắn ta, nhưng ai mà biết được," nhà vua bắt chước giọng điệu của giám mục, phá ra cười lớn, "Em là một con quỷ nhỏ kỳ lạ, ta không thể đoán được suy nghĩ của em."
Nhà vua dùng giọng điệu ngọt ngào và dịu dàng thuật lại sự mong nhớ và nỗi khao khát đối với giám mục đã dày vò mình khủng khiếp như thế nào trong thời gian hắn vắng mặt. Mặc dù y tin rằng giám mục có khả năng đi đến bất cứ đâu trên lục địa này, nhưng đôi khi y vẫn lo lắng cho sự an toàn của giám mục. Thỉnh thoảng y còn gặp ác mộng, mơ thấy giám mục nằm yếu ớt trong vòng tay mình...
Nghe vậy, sắc mặt của giám mục hơi thay đổi. Nhà vua ôm hắn từ phía sau nên không nhìn thấy, vẫn cứ không ngừng luyên thuyên một mình than thở rằng khoảng thời gian qua quá khổ sở. Đặc biệt là vừa rồi y nhìn thấy giám mục quá gần gũi với đảng cách mạng, y cứ ngỡ rằng mình đã đi dạo một vòng xuống địa ngục rồi quay về trần thế.
"Ta cảm giác như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong cơ thể mình, rất đau đớn."
Nhà vua bày tỏ sự đau đớn như thể cố tình làm hài lòng giám mục.
Giám mục biết chứ, hắn cảm thấy nhà vua có chút buồn cười, thậm chí còn muốn xuống ngựa đập cho y một trận không thương tiếc, để y đừng tưởng bở đây là đánh yêu để ve vãn tán tỉnh nhau.
"Thật sự," nhà vua nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn thì ngồi thẳng dậy, nói với giọng rất trịnh trọng, "Em đã hành hạ ta, nhưng ta sẵn sàng chịu đựng, cho nên ta không cảm thấy đó là tra tấn."
Aqier và đội cận vệ của nhà vua đã tìm thấy hai người.
Nhà vua xuống ngựa trước, sau đó dùng hai tay đỡ giám mục xuống ngựa. Y chỉ vào một nhóm nhỏ, "Các người hộ tống giám mục về vương đô."
Aqier nhanh chóng bước đến bên cạnh giám mục. Nhà vua thậm chí còn không thèm nhìn anh ta mà nói với người hầu cận thân tín nhất của mình, "Cậu dẫn đầu đội này."
Bill nhanh chóng nói, "Rất vinh dự được cống hiến sức mình."
Nhà vua quay lại nhìn giám mục, "Xin lỗi đã làm phiền ngài," nhà vua hơi cúi đầu, "Mong ngài lên đường bình an."
Trước mặt mọi người, nhà vua tỏ ra kính trọng với giám mục, kéo dây cương định rời đi nhưng bị giám mục ngăn lại: "Xin đợi một lát".
*
Bill tò mò nhìn Aqier, anh chắc chắn mình không biết Aqier, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy người đối diện có vẻ quen quen, "Anh là người của giám mục..."
Aqier phớt lờ, cứ nhìn chằm chằm vào nhà vua và giám mục đang nói chuyện bên bờ sông cách đó không xa. Anh ta cảm thấy người đàn ông què quặt xấu xí này có đôi mắt đáng sợ có thể khiến anh ta sợ hãi. So với vị vua già kia, hiển nhiên là y không hèn nhát cũng không ngu ngốc. Điều này khiến Aqier cảm thấy bị đe dọa, dù sao thì anh ta vẫn là một nhà cách mạng chưa được ân xá.
"Em muốn ta ân xá cho tất cả bọn họ?" Nhà vua hạ giọng, nhưng giọng điệu rất mạnh mẽ.
"Đúng."
"Em thấy đây là yêu cầu hợp lý à?!"
"Rất hợp lí."
Sắc mặt của nhà vua có vẻ hơi khó coi, "Eugene, ta phải nói cho em biết, với tư cách là Landers, ta 100% là tù nhân của em, em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn với ta. Nhưng với tư cách là Landes de Harcart, ta sẽ không đưa ra bất kỳ quyết định nào gây phương hại đến lợi ích của Lessie vì tình yêu của ta dành cho em!"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của ngài lại là một thứ lớn lao đến vậy," giám mục thô lỗ nói, "Ngài nghĩ rằng tôi muốn dùng thứ này để khống chế ngài sao? Để tôi nói cho ngài biết, tôi đã chán ngấy việc chơi loại trò chơi này với người khác rồi, và tôi không còn hứng thú chơi nó nữa. Nghe này, Landes de Harcart, tôi muốn ngài tha thứ cho họ, vì đó là hậu quả tồi tệ mà các người đã gây ra."
"Nếu họ có thể có một cuộc sống thịnh vượng và tươi đẹp dưới sự cai trị của gia tộc Harkat vĩ đại của ngài thì liệu họ có trở thành cái gọi là đảng cách mạng không? Chính các người đã ép buộc họ và khiến họ không thể sống được. Họ chỉ có thể đứng lên phản kháng. Các người không thể bốc lột bọn họ, cũng không cho phép họ phản kháng, còn lên án sự phản kháng của họ. Landers, nếu đây là quy tắc thống trị của ngài thì hãy nghe đây," giám mục nói với giọng lạnh lùng, "Tôi sẽ hủy diệt ngài, giống như tôi đã hủy diệt tất cả những thứ không nên tồn tại."
Nhà vua trầm mặc một hồi, giọng điệu dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn: "Eugene, đừng lớn tiếng với ta nữa, nói cho ta biết, bọn họ cho em lợi ích gì? Hay là em đã âm thầm đạt được thỏa thuận gì? Có vẻ như vốn từ vựng của cái tên ngốc cao lớn kia không vượt quá hai trăm đâu nhỉ, và em sẽ không có nhiều điều để nói với hắn ta. Để ta đoán xem, em đã gặp ai ở Clay?" Nhà vua nhìn chằm chằm vào giám mục, "Bernard Field? Lãnh đạo đảng Cách mạng?"
"Suy đoán này không liên quan gì đến những gì tôi đã nói ở trên" Giám mục nói, "Ngài phải thừa nhận rằng sự thống trị thất bại mới chính là nguyên nhân của tất cả mọi vấn đề."
Nhà vua nhìn chằm chằm vào giám mục thật sâu, "Ta thừa nhận điều đó."
Ngay khi thừa nhận tình yêu mê hoặc của mình dành cho giám mục, y cũng thừa nhận rằng cha, ông nội và thậm chí xa hơn nữa, họ đã đưa ra một số quyết định sai lầm dẫn đến sự sa sút dần dần của Lessie.
"Nhưng ta sẽ không ân xá cho họ."
Nhà vua nói: "Một khi ta tha thứ cho họ, sự uy nghiêm của hoàng gia sẽ không còn nữa. Eugene, ta không phải là Charmaine. Những đảng phái cách mạng đó không đáng nhắc đến trong mắt ta. Họ chọn cách phản kháng, ta chọn cách đàn áp. Sự phản kháng của bọn họ đã mang lại nỗi đau cho nhiều người, và sự đàn áp của ta cũng sẽ khiến họ đau đớn. Ta sẽ tống tất cả bọnhọ vào tù và liệt kê rõ ràng từng tội ác của họ. Chúng ta đã phạm những tội ác khác nhau, và mỗi chúng ta đều phải trả giá. Không ai có thể được tha thứ trừ khi họ lên thiên đường hay địa ngục."
"Vậy," giám mục bình tĩnh nói, "có vẻ như chúng ta không thể đạt được thỏa thuận."
"Đúng vậy, thật xin lỗi," nhà vua nói, "Ta không thể lựa chọn nhượng bộ trong vấn đề này."
Giám mục nói: "Ngài làm tôi nhớ đến một người."
Nhà vua nhìn giám mục với ánh mắt mạnh mẽ và cảnh giác. Y nghĩ rằng giám mục có thể lại chọc tức mình. Y sẵn sàng đón nhận nỗi đau này. Đây dường như là một tác dụng phụ của việc yêu giám mục.
Giám mục ngừng nói, quay người định rời đi, nhưng nhà vua đã giữ chặt cánh tay của hắn, nhịp tim cũng tăng nhanh, "Eugene, ta làm em nhớ đến ai?"
Sự im lặng khiến tim vua đập nhanh hơn, "Ai? Là ai?"
"Một người..." Giám mục bình tĩnh nói, "Một người rất cố chấp."
Vua nói, "Em cho rằng ta cứng đầu sao?"
Giám mục nói: "Ngài và tôi luôn đứng ở những vị trí khác nhau, có lẽ chúng ta nên là kẻ thù của nhau."
Câu nói này thực sự rất nghiêm túc, cũng khiến cho nhà vua cảm thấy khó hiểu và bất mãn: "Chúng ta đứng ở vị trí khác nhau từ khi nào vậy? Chúng ta đều muốn chinh phục lục địa này kia mà? Chúng ta là quan hệ hợp tác, Eugene... Giọng điệu của nhà vua lại dịu xuống, "Được rồi, hãy nói cho ta biết chính xác họ đã hứa với em những gì, ta có thể cân nhắc sử dụng một số điều kiện nhất định để đổi lấy. Eugene, ta thực sự không đáng để em tin tưởng ư? Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì? Kẻ địch ..." Nhà vua liếc nhìn đám đông cách đó không xa. Ngoại trừ cái tên đảng cách mạng trẻ tuổi và những người hầu cận quan tâm đến họ thì chẳng ai nhìn về phía này. Nhà vua kéo giám mục lại gần mình với vẻ mặt dịu dàng, giọng điệu có chút phục tùng và bực bội, "Lời này cũng quá đáng rồi".
Giám mục có hơi buồn bực. Tại sao hắn lại buồn bực? Bởi vì nhà vua không đồng ý với yêu cầu của mình ư? Có gì đáng giận đâu chứ? Chẳng lẽ hắn đang mong đợi nhà vua sẽ nghe lời mình, giao mọi thứ cho mình, thậm chí còn vứt bỏ trách nhiệm của nhà vua? Làm sao đột nhiên hắn có thể có ý nghĩ tùy hứng như vậy? Giống như bị nhiễm một loại virus nào đó.
"Eugene..." Nhà vua lại thì thầm tên hắn, "Thế này đi, theo ta đến Clay rồi chúng ta lại từ từ bàn tiếp nhé?"
"Không cần," giám mục từ chối, "Tôi đã hiểu ý của ngài rồi, tôi muốn về vương đô."
"Không được, em phải đi cùng ta tới Clay."
Nhà vua nắm lấy cánh tay giám mục, "Ta không để em tức giận mà rời xa ta được."
"Tôi không tức giận."
"Em có tự nhìn được biểu cảm của em đâu," nhà vua nhẹ nhàng nói, "Em đang tức giận, Eugene, ta xin lỗi, có lẽ là do ta, nhưng ta cũng có lý do của riêng mình, được rồi, trong chuyện này chúng ta bất đồng với nhau, thế nên chúng ta hãy ngồi xuống giải quyết từ từ nhé, được không? Em có thể thử thuyết phục ta lần nữa. Em là nhà hùng biện kia mà, hãy bác bỏ ý kiến của ta và thuyết phục ta thử xem?"
"Ngài không cần phải nói chuyện với tôi bằng giọng điệu dỗ dành như vậy," giám mục cau mày, "đừng làm tôi cảm thấy bị xúc phạm." Hắn rút tay về và vẫy tay về phía Aqier đang ngồi xổm. Aqier lạch bạch chạy tới, Bill theo trực giác và thói quen cũng chạy nhanh qua.
"Đức vua." Bill nhẹ giọng nói với nhà vua. Sắc mặt của nhà vua không được tốt lắm, môi mím chặt thành một đường thẳng, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào giám mục.
Aqier mở miệng kêu to, "Eugene."