NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

Harlan không đồng tình với việc nhà vua đến nhà thờ vào đêm khuya. Không giống như nhà vua và người bạn nối khố Bill đã đi hưởng tuần trăng mật, anh ta là một tay già đời trong tình trường, bởi thế chỉ mới tiếp xúc vài lần ngắn ngủi đã sớm đoán được mối quan hệ giữa nhà vua và giám mục. Tuy nhiên, đối mặt với chuyện này, không phải ai cũng bình tĩnh và cởi mở như anh ta. Nhà vua và giám mục có quan hệ tình cảm, nghe cứ như một vụ bê bối chấn động đất nước.

"Đức vua, tôi biết tửu lượng ngài thế nào mà, nhất định ngài vẫn còn tỉnh táo..." Harlan cố gắng hết sức khuyên can.

"Tất nhiên," nhà vua lảo đảo đi về phía phòng tắm, "lý trí sẽ luôn ở bên ta."

Nhà vua rửa mặt bằng nước lạnh, đứng trước gương vuốt thẳng quần áo. Tay có chút run rẩy, nhưng không sao cả, rượu đang sôi sục trong huyết quản và tình cảm đang trào dâng lai láng. Harlan vẫn cố ngáng đường y. Nhà vua thậm chí còn không thèm đem trượng, cứ thế một mạch bước ra cửa, Harlan vội vã đi theo.

Nhờ lối đi bí mật trong cung điện Lessie nên việc đi lại vẫn là một bí mật.

Thấy nhà vua thành thạo bước vào từ lối ẩn của nhà thờ, Harlan câm nín không nói nên lời, chỉ biết nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhìn thế chắc là không giống như chơi qua đường rồi."

Harlan tự nghĩ rằng điều này quá phi lý. Anh ta thừa nhận giám mục rất xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức khiến người ta mê mẩn. Ở đâu mà chả có người đẹp, sao phải mạo hiểm lớn như vậy?

Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của nhà vua, Harlan không khỏi cảm thấy hoảng hốt, à, chẳng lẽ y thật sự đang yêu rồi sao?!

Trong nhà thờ tối tăm và yên tĩnh, tòa nhà nhỏ nơi giám mục ở cũng không có một chút ánh sáng nào.

Harlan khom người thậm thà thậm thụt cứ y như một tên ăn trộm, nấp sau một cái cây cao vừa canh chừng vừa chuẩn bị xem kịch.

"Ở tầng dưới còn có người khác sống à?" Harlan thì thào hỏi: "Nhỡ đâu đánh thức người khác thì ngài giải quyết thế nào?"

"Không, có một mình em ấy thôi."

Harlan thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì đức vua lén lên đó, nói vài câu rồi đi xuống nhé. Mấy người yêu nhau mỗi khi cãi vã trông rất là ghê gớm, nhưng thật ra giải quyết dễ lắm."

Trong khi Harlan đang huyên thuyên thì nhà vua khom người, nhưng chỉ vài giây là thân hình to cao lại bật dậy ngay. Y đứng thẳng, trong tay hình như đang cầm vật gì đó. Harlan định bảo đừng thì nhà vua đã ném thứ trong tay lên.

Một tiếng "cạch" vang lên khiến Harlan giật mình nhìn xung quanh, nhưng may mắn là dường như không có ai thức dậy.

"Đức vua..."

Nhà vua lại ném thêm lần nữa. Lần này Harlan có thể thấy rõ nhà vua đang cầm những quả thông trên tay, và y cứ ném từng quả một cứ như một cậu bé nghịch ngợm.

Harlan khoanh tay không có ý định khuyên can. Bình thường lúc tỉnh táo nhà vua đã không bao giờ để bất cứ ai ảnh hưởng đến quyết định của mình, huống chi đêm nay lại còn đang say be bét thế này. Tình cảm mãnh liệt bị đè nén bởi cả cơn say và cảm xúc càng khó mà nghe ai khuyên nhủ. Dù sao thì nhà vua cũng có cách giải quyết vấn đề của riêng mình.

Harlan ngẩng đầu liếc nhìn cửa sổ tối tăm, không khỏi băn khoăn về khả năng mộng tưởng của nhà vua, chẳng lẽ nhà vua yêu đơn phương giám mục? Nghe đã thấy khó tin rồi. Nhà vua mặc dù thoạt nhìn không giống loại người như vậy, nhưng ở phương diện này, anh ta cũng không dám nắm chắc được bao nhiêu phần trăm.

Đang lúc Harlan đang do dự muốn thuyết phục lần cuối để ngăn chặn nhà vua nhập vai nhân vật vừa đáng thương vừa đáng khinh của vở kịch hạng ba, thì âm thanh mở cửa sổ khiến vở kịch cuối cùng cũng chuyển từ màn biểu diễn một người sang màn biểu diễn hai người. Mặt trăng trên đầu chiếu xuống như ánh đèn sân khấu, mái tóc vàng óng của giám mục thò ra ngoài cửa sổ vẫn tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong đêm tối, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Harlan cực kỳ phấn khích, anh hứng khởi nhìn hai người cách nhau mấy tầng, mong chờ sự va chạm giữa hai nhân vật kỳ lạ trong câu chuyện tình này có tóe ra tia lửa nào không. Anh ta cũng quên mất đề phòng chuyện này có vở lỡ hay không, hiện giờ sự tò mò và hưng phấn lấn át tất cả. Ngay cả một người ngoài cuộc như anh ta mà còn vậy thì nói gì đến hai người trong cuộc kia?

Nhà vua nhìn lên mái tóc vàng óng ánh dưới ánh trăng lạnh lẽo trong bóng tối. Làn da trắng nõn của giám mục vào đêm trông có vẻ dày dặn hơn so với ban ngày. Bởi vì sắc trời đêm đen và khoảng cách khá xa nên trông hắn không giống người thật. . Xa xôi đến mức dường như đến từ một nơi khác, có lẽ hắn đến từ mặt trăng, ai biết được? Nghe nói Hades đang ở trên mặt trăng... Nhà vua suy nghĩ mông lung, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn lên.

Giám mục tựa như đang "nhìn xuống" y, đầu cúi thấp, gió mùa đông thổi tung mái tóc vàng bên má, hơi thở phả ra chút sương trắng lượn lờ trước mặt.

Hai người không nổ ra xung đột bạo lực như tên quan ngoại giao kia mong đợi. Cả hai đều im lặng như hai con rối bị đóng băng trên sân khấu.

Thị giác, giám mục một lần nữa khao khát tìm lại thị giác của mình.

Hắn muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của nhà vua lúc này sẽ khó chịu và đau khổ đến mức nào? Liệu nỗi đau đó có còn làm hắn hài lòng như trước nữa không?

Cơn gió khô lạnh thổi nhẹ nhàng, cổ áo bộ đồ ngủ màu trắng như tuyết của giám mục động đậy trong gió, cây thánh giá vàng trên cổ áo lập lòe sáng rực rỡ.

Nhà vua nhắm mắt lại, rơi vào bóng tối như một giám mục, từ bỏ tầm nhìn. Y hít một hơi thật sâu, phổi bị khí lạnh gột rửa. Một luồng phấn khích tự phát ra từ cơ thể bao bọc toàn thân y. Y đứng trong bóng tối tự hỏi mình muốn gì.

Harlan ngáp dài, nghĩ bụng chẳng lẽ hai người cứ bế tắc như thế này cho đến tận bình minh? Điều này khác với cảnh tượng mà anh ta mong đợi... và cũng đáng sợ hơn anh ta mong đợi... Hai người yêu nhau cãi vã hờn giận nhau chẳng có gì đáng sợ. Điều đáng sợ là sự đối đầu thầm lặng như thế này. Điều đó cho thấy mối quan hệ họ không đơn giản như niềm đam mê bốc đồng ngắn ngủi, nhất định đã chạm đến điều gì đó sâu sắc và cơ bản hơn ... Harlan chậm rãi bỏ tay xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Sau một hồi im lặng, nhà vua cuối cùng cũng bước về phía cổng chính của tòa tháp. Harlan muốn đi theo, nhưng bị nhà vua ra hiệu buộc phải dừng lại. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, giám mục vẫn còn đứng ngoài cửa sổ. Sau khoảng một phút đứng ở cửa sổ, mái tóc vàng của giám mục quay về phía phòng.

Không có tiếng trượng, nhà vua chỉ dựa vào đôi chân khập khiễng bẩm sinh để leo lên. Lúc y còn ở dưới lầu, giám mục đã ngửi thấy mùi rượu trên người y.

Đối với chuyến viếng thăm bất ngờ vào đêm khuya của nhà vua, giám mục khó có thể nói đó là dự kiến ​​hay bất ngờ. Hắn không tốn thời gian để đoán về điều đó bởi vì hắn hoàn toàn đắm chìm trong cuộc khám phá của chính mình trong thế giới này. Hắn bất ngờ phát hiện thì ra sự hiểu biết của hắn về bản thân mình thực ra rất phiến diện và chủ quan, mọi thứ đều dựa trên "đặc tính của con người tự nhiên". Người tự nhiên thế nào thì hắn như thế ấy. Nhưng thật ra hắn chưa bao giờ nhìn thấy người tự nhiên thứ hai nào khác trong liên minh. Thật là kỳ lạ! Vậy mà trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Có lẽ bởi vì người tự nhiên có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ và độc quyền, hoàn toàn không có khái niệm về cái gọi là "bạn bè"... Không được, đây là lại ý tưởng về "thuộc tính của con người tự nhiên" rồi.

Giám mục luồn ngón tay qua mái tóc. Tóc hắn đã mọc khá dài, chạm vào cổ, hơi ngứa.

"Ta......"

Đức vua vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói của mình đã khàn đặc. Căn phòng của giám mục lại nhỏ, bởi thế mà âm thanh vừa tạo ra đã vang vọng quá lớn. Y bị chính âm thanh của mình vây quanh, cảm giác được một loại cô độc cùng xấu hổ.

Giám mục đè bàn tay xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, cúi đầu xuống để người khác không nhìn rõ nét mặt của hắn. Nhưng nhà vua đại khái cũng đoán được đó hẳn là một khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng.

Y yêu hắn, tôn trọng hắn, dành cho hắn tình yêu chân thành, cũng có thể chấp nhận việc hắn không yêu y. Cho dù bản chất của hắn là một con quỷ nhỏ bẩm sinh, thích đùa giỡn với trái tim y, chà đạp y và coi thường y với mục đích nào đó, thì y vẫn khao khát hắn. Cũng giống như đoán một câu đố mê hoặc đến khủng khiếp, dù đoán đúng hay sai thì cuối cùng cũng sẽ bị tổn thương.

Nhà vua hoang mang, bối rối. Yêu một người là phải hy sinh bản thân để bị người khác chà đạp ư? Chẳng lẽ y phải thật sự nương nhờ tôn giáo mới giảm bớt sự đau đớn trong tình cảm này sao?

"Ta cần em xin lỗi ta." Nhà vua chậm rãi nói.

Giám mục hơi nhướng mày: "Xin lỗi?"

"Đúng," nhà vua nói, "ta cần lời xin lỗi của em."

Giám mục mỉm cười, cười rất nhẹ, sau đó nghiêm mặt lại, nói cực kỳ nghiêm túc: "Tại sao tôi phải xin lỗi ngài? Vì thân phận vua của ngài?"

"Vì em bôi nhọ ta."

Nhà vua mặt đỏ bừng, cổ nóng rẫy, giọng nói không cao nhưng giọng điệu kiên định, "Eugene, em cần phải xin lỗi ta, ngươi biết đấy, tình cảm của ta dành cho em là chân thành, dù thế nào đi nữa em cũng không nên nói xấu ta, nên em cần phải xin lỗi."

Giám mục lạnh lùng nói: "Tôi không cầu xin tình cảm của ngài, đó là mộng tưởng của ngài. Mọi chuyện đều là do ngài tự nguyện. Chẳng lẽ là tôi ép ngươi tâng bốc tôi sao? Ồ," giám mục mỉa mai,"vậy ra đây là tình cảm chân thành của ngài." "Giám mục vứt hai từ 'chân thành' ra như thể đó là một từ khó chịu. Nếu từ này có sức mạnh thực sự thì đó sẽ là một đòn roi đối với nhà vua.

"Đây là hai chuyện khác nhau."

Nhà vua kìm nén cảm xúc dâng trào của mình, "Ta yêu em, nhưng chuyện ta yêu em chân thành và chuyện ta phải dâng hiến phẩm giá của mình cho em là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tình yêu đích thực không có nghĩa là ta phải bất chấp tất cả mọi thứ để chìu theo ý em. Eugene, ta yêu em chứ không phải là nô lệ của em. Ta hy vọng sẽ làm cho em hạnh phúc, làm cho em cảm nhận được sự ấm áp và niềm vui do tình cảm bình thường mang lại. Nếu ta mong em như vậy thì ta không nên dùng bất kỳ hành động hèn mọn nào để làm hài lòng em, nó sẽ chỉ khiến em trượt dài xuống vực thẳm lạnh lẽo hơn..."

"Ta càng hèn mọn, em càng kiêu ngạo, vậy thì mối quan hệ giữa chúng ta sẽ biến dạng như thế nào? Đây không phải là con đường đúng đắn. Vì vậy, Eugene, ta cần lời xin lỗi của em. Nếu em sẵn sàng bước một bước về phía con đường đúng đắn, xin hãy đối mặt với sự tàn nhẫn vô lý của em đối với ta."

Từng lời nói, từng câu không liên quan gì đến đức vua, giám mục, quyền lực, đất nước hay lợi ích mà chỉ là lời kêu gọi đơn giản thuần túy, lời cầu xin từ một trái tim yêu thương đến trái tim yêu thương khác, mong người ấy hãy mở lòng mình ra.

Khí lạnh ngoài cửa sổ tiếp tục ùa vào. Giám mục giơ tay lên, siết chặt tay áo, khoanh tay nhạt nhẽo, "Tôi từ chối."

Nhà vua không thể nói đó là sự mong đợi hay sự tuyệt vọng. Có lẽ cả hai đã hòa lẫn vào nhau.

"Được," giọng điệu của nhà vua trầm hơn nhiều so với giám mục, y nuốt xuống nỗi đau vô tận trong cổ họng, "Vậy, mối quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc tại đây."

"Hử?"

Trong hốc mũi giám mục phát ra một âm tiết nghi vấn, hắn quay mặt lại: "Đức vua, ngài không muốn hợp tác với tôi nữa à?"

"Ý ta là..."

Giọng nói của nhà vua đột ngột dừng lại, y nhìn thấy nụ cười tươi rói trên khóe miệng giám mục ——

Cũng phải thôi, xem ra từ trước đến nay giám mục chưa bao giờ nghĩ rằng giữa họ có "mối quan hệ" nào đó. Nếu không có mối quan hệ thì làm sao có thể kết thúc được?

Câu nói "Không cần thiết không yêu" đã được y nhai đi nhai lại ngày đêm không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần nản lòng, y sẽ nếm đi nếm lại nó như một học thuyết mà mình tin tưởng nhất. Nó được y xem là giáo lý để thờ phụng. Nhưng giáo lý chỉ là một vũ khí dùng để giáo hóa các tín đồ, vốn chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhà vua đau đến mức cứ ngỡ như mình đã chết. Thật khó mà giải thích được cảm giác này chỉ bằng đôi câu vài từ. Y chậm chạp bước về phía trước, giám mục đứng yên tại chỗ không hề né tránh. Nhà vua lướt qua hắn, không chạm vào giám mục mà đưa tay đóng cửa sổ lại.

"Ngủ ngon," nhà vua vẫn giữ được phong độ của mình. Mặc dù đôi mắt nâu sẫm đã đỏ ngầu và đẫm nước, nhưng y vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh nhất: "Chúc em ngủ ngon."

14/O9/2O24

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi