NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

"...Mời các vị giám sát."

Đèn flash lóe lên, màn hình tràn ngập đủ loại hoa văn màu sắc.

Đã qua một năm rưỡi, người xin lỗi đã thay đổi, các bài đánh giá sát thực cũng không còn tệ như trước.

Đối với người bình thường, gian lận tài chính nghe quá xa vời, chẳng liên quan gì đến lợi ích trước mắt của họ, bởi thế tất cả đều hi hi ha ha vui vẻ thảo luận. Chủ đề được thảo luận nhiều nhất lại là "Thái tử Hữu Thành đẹp trai quá!", hoặc "Chồng ơi, em nè!" và "Lúc đầu em cũng giận lắm, nhưng ai bảo anh đẹp trai quá làm gì, đành phải tha thứ thôi!", đại khái toàn mấy câu linh tinh đọc giải trí cho vui chứ chẳng liên quan gì đến nội dung chính.

Người ngoài nghề xem trò vui, người trong nghề mới thật sự đấu chiêu trò.

Hợp Đạt lập tức trở mặt, tuyên bố chấm dứt hợp tác với Hữu Thành. Chỉ trong tích tắc, Hợp Đạt từ bạn trở thành thù. Lần này Hợp Đạt dồn hết sức lực để đánh chìm con tàu cũ Hữu Thành, còn phải tranh thủ đốt cháy nó không chừa lại mảnh gỗ, bằng không phá thuyền rồi vẫn còn sót lại 3000 cây đinh, một khi Hữu Thành lấy lại hơi sức sẽ gặp phiền phức vô tận.

Bùi Minh Sơ dốc hết sức ứng chiến, mỗi ngày chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng, ngày đêm bận rộn đầu tắt mặt tối, lại còn phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra tình trạng của Bùi Cánh Hữu.

Cũng may là Bùi Cánh Hữu đã hồi phục tốt sau ca phẫu thuật, Bùi Minh Sơ tỏ ý muốn ông chỉ tập trung dưỡng bệnh hồi phục sức khỏe, không cần nhọc lòng lo lắng đến việc công ty. Nhưng Bùi Cánh Hữu không nuốt trôi cục tức này được, ông vốn là người cương ngạnh độc đoán, bây giờ đột nhiên bị người khác đâm sau lưng một dao, làm sao cam tâm được chứ?

Chỉ trong vài ngày, Bùi Cánh Hữu đã yêu cầu bác sĩ cho ông chuyển giường bệnh và tất cả các trang thiết bị về nhà Bùi để ông có thể làm việc dễ dàng hơn, tiện việc kiểm soát tình hình.

Lúc trước khi Việt Tích Vân bị bệnh nặng đã ở lầu 4 dưỡng bệnh, bởi thế mà tầng 4 cũng đã được cải tạo, sửa chữa lại để thích hợp chăm sóc bệnh nhân.

Bùi Cánh Hữu nằm trên giường bệnh nơi người vợ quá cố đã nằm, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy đau xót, lặng lẽ rơi nước mắt.

Bùi Minh Sơ ngồi bên cạnh dùng khăn tay lau mặt cho ông, phát hiện phần lớn tóc của Bùi Cánh Hữu đều đã bạc trắng.

"Cha, đừng quá đau buồn," Bùi Minh Sơ thì thầm, "Đây chỉ là một trở ngại nhỏ, sẽ nhanh qua thôi."

Bùi Cánh Hữu đè khăn tay che mặt, vẫy tay nhè nhẹ.

Ông kiên cường hơn nửa đời người, nhưng bắt đầu từ năm ngoái đã dần có chút lực bất tòng tâm, sức ăn ngày càng suy giảm thì không nói, chuyện trong công ty mới làm cho ông lo lắng nhọc lòng, cứ thế tinh thần và thân thể hình thành một vòng tuần hoàn ác tính. Ông cảm giác được dường như có một thứ lực lượng đang lôi kéo mình, muốn mình phải rơi xuống vực sâu, cho đến sau khi Bùi Minh Sơ về nước ông mới cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn một chút

Không ngờ, mìn chôn sâu trước đây cuối cùng cũng phát nổ.

Bùi Cánh Hữu bình tĩnh lại một lúc rồi từ từ suy nghĩ.

Đôi khi không phá đi cái cũ thì không xây được cái mới, cũng giống như cơ thể của ông vậy, cứ kéo dài đau đớn cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại, nhân cơ hội này đi phẫu thuật để có thể thực sự khỏe lại.

Bùi Cánh Hữu đặt khăn tay xuống, mắt lóe lên, "Con yên tâm, cha chưa già đến mức không đứng dậy nổi đâu."

Bùi Minh Sơ biết Bùi Cánh Hữu chưa đến mức không gượng dậy nổi nên không khuyên ông nghỉ ngơi nữa.

"A Thanh đâu?" Bùi Cánh Hữu hỏi, sau ca phẫu thuật, ông có gặp Bùi Thanh vài lần trong bệnh viện, nhưng hai cha con cũng không có cơ hội nói gì nhiều.

"Nó đang nghỉ ngơi ở tầng dưới."

Bùi Minh Sơ nói thêm, "Hai ngày nay việc nội bộ trong công ty đều do nó xử lý, cũng rất bận rộn."

Bùi Cánh Hữu gật đầu, vẻ mặt lại trở nên u sầu, sau khi nỗi buồn qua đi, ông mỉm cười yếu ớt, "Có hai đứa con trai tốt như các con thì cha không sợ bất kì lũ đầu trâu mặt ngựa nào cả."

Lời cuối dứt câu còn kèm theo phần tàn nhẫn thâm trầm.

Bùi Minh Sơ hiểu ý ông.

Lừa đảo tài chính là một vấn đề nghiêm trọng, người bình thường không thể nào tiếp xúc được với những tài liệu mật đó, tính đi tính lại số người có thể tiết lộ bí mật chưa đến mười ngón tay.

Hơn nữa, Hợp Đạt ngay lập tức phát động tấn công như vậy, xem ra đang tự tin phối hợp với ai đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bên trong nội bộ đã có người phản bội và đầu hàng đối phương.

Mà cấp bậc của người này nhất định phải khá cao.

Trên thương trường Bùi Cánh Hữu là một nhân vật tương đối chuyên quyền độc đoán, những người thân tín và lãnh đạo cấp cao đều do ông một tay lựa chọn bồi dưỡng, cũng đã cùng nhau trải qua rất nhiều thăng trầm mưa gió, trong đó có không ít các "chiến hữu cũ". Bất kể là ai trong những người này phản bội, đều là đả kích rất lớn đối với Bùi Cánh Hữu, bởi thế khi vừa nhìn thấy tin tức, ông mới tức giận đến ngất đi.

Sau ca phẫu thuật và trở về nhà hồi phục, Bùi Cánh Hữu cũng không hoàn toàn yên tâm chút nào, ông muốn toàn tâm toàn ý tìm ra kẻ đã đâm sau lưng trước, đương nhiên Bùi Minh Sơ cũng muốn tìm ra người này, tuy nhiên tình hình đang rất căng thẳng, lúc ấy người này không nhảy ra cậy nhờ Hợp Đạt thì lúc này nhất định sẽ ẩn nấp sâu hơn.

Bùi Cánh Hữu trải qua không ít dơ bẩn và hiểm ác nơi thương trường, bây giờ xảy ra chuyện thế này, ý chí chiến đấu của ông càng thêm sôi sục. Bẩm sinh là một chiến binh trong thế giới kinh doanh, thế nên mặc dù cơ thể vẫn đang hồi phục, và vừa rồi còn vô cùng buồn bã, nhưng bây giờ trên mặt ông đã lộ ra sự háo hức nôn nóng muốn thử sức mình.

Bùi Minh Sơ lại nói vài lời an ủi, lúc này Đinh Mặc Hải đi vào, Bùi Minh Sơ đứng dậy từ bên giường bệnh, nhỏ giọng dặn dò Đinh Mặc Hải phải cẩn thận, đừng nên kích động Bùi Cánh Hữu quá mức hoặc làm phiền ông, Đinh Mặc Hải cung kính gật đầu, "Tôi hiểu rồi cậu chủ, ngài yên tâm, hai ngày nay cậu cũng mệt mỏi rồi, xuống dưới nghỉ ngơi một chút đi."

Bùi Minh Sơ quay đầu nhìn thoáng qua.

Bùi Cánh Hữu nằm trên giường, nhìn từ xa trông rất yếu đuối, sớm đã không còn là người cha quyền lực như trong ký ức của anh nữa.

Bùi Minh Sơ thu ánh mắt lại.

Người hầu đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nóng hổi, ​​ Bùi Minh Sơ vừa xuống lầu là đã mang ra ngay.

Bùi Minh Sơ xua tay, bây giờ anh không có cảm giác thèm ăn.

"Bùi Thanh và Tiểu Doãn đã ăn gì chưa?"

Người hầu do dự một chút, nói, "Hai người đó còn chưa ra, chúng tôi mang đồ ăn đến phòng Tiểu Doãn rồi, không biết bọn họ đã ăn chưa."

Bùi Minh Sơ gật đầu, nhìn về hướng phòng Mạc Doãn.

Tình hình hiện tại rất đen tối, anh cũng không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện riêng tư nữa, Mạc Doãn nhất định cũng rất lo lắng, có Bùi Thanh ở bên thì tốt hơn, hai người có thể an ủi lẫn nhau.

Bùi Minh Sơ cúi mặt, tâm tình vẫn rất phức tạp như cũ.

Anh chưa bao giờ biết rằng có một số việc cũng khiến mình do dự như vậy.

Không muốn ăn uống cũng không muốn ngủ nghỉ, Bùi Minh Sơ tiếp tục trên lầu làm việc. Lần này Hợp Đạt bám sát sít sao quyết không chịu nhả, hiển nhiên là không còn cơ hội nhượng bộ và hợp tác nữa rồi. Thật ra lần đó, sau khi Hợp Đạt buông xuôi chịu thua, Bùi Minh Sơ đã cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng trực giác không thể thay thế kinh nghiệm đưa ra quyết định, bây giờ xem ra lúc đó Hợp Đạt nhất định đã liên lạc với ai đó, sau đó quyết định ngủ đông tê liệt trước tiên rồi sau đó mới đánh trả.

Vậy người đó là ai?

Bùi Minh Sơ cau mày nhìn tài liệu trong tay, tay kẹp thuốc đưa lên miệng hít một hơi thật sâu.

Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa.

Bùi Minh Sơ ngước mắt lên, nhìn thấy một người hầu trông rất trẻ, lông mày không khỏi nhíu chặt hơn, "Có chuyện gì vậy?"

Hỏi như vậy là vì người hầu không thể lên tầng của anh nếu không được cho phép.

Người hầu đẩy xe ăn từ phía sau ra, thận trọng nói: "Tiểu Doãn có nấu cháo ạ."

Bùi Minh Sơ khựng lại, một lúc sau mới nói, "Vào đi."

Người hầu nhanh chóng đẩy xe vào.

Cháo chỉ là loại cháo rau bình thường, hạt gạo trắng như tuyết xen lẫn vài nhúm lá xanh non mơn mởn khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái, hương vị cũng nhẹ nhàng thanh đạm, Bùi Minh Sơ múc một muỗng nếm thử, sau đó ăn không ngừng, cảm giác tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều.

"Em ấy vẫn chưa ngủ à?"

"Dạ, bây giờ chắc đang ở trong vườn."

Bùi Minh Sơ đặt thìa xuống: "Nửa đêm đi ra vườn làm gì?"

Người hầu nói, "Cậu ấy bảo ở trong bếp nóng quá nên ra ngoài cho bớt nóng trước khi đi ngủ."

Bùi Minh Sơ lại hỏi, "Bùi Thanh đâu?"

"Sáng nay cậu hai đã lên lầu rồi ạ."

Bùi Minh Sơ im lặng một lúc, lập tức hiểu ra, Mạc Doãn ăn tối với Bùi Thanh xong, đợi sau khi Bùi Thanh lên lầu thì xuống bếp nấu cháo, tiếp đó ra vườn.

Bùi Minh Sơ nói với người hầu: "Cô đi nghỉ ngơi đi."

Người hầu nhìn chén cháo trên bàn.

"Không sao đâu, để tôi tự dọn."

Đợi người hầu đi xuống hẳn Bùi Minh Sơ mới lên sân thượng, mọi thứ trong vườn vào đêm khuya đều mờ ảo, ngay cả màu sắc của những đóa hoa cũng nhuốm màu bóng tối, Bùi Minh Sơ không nhìn rõ được tình hình ở tầng dưới, không biết Mạc Doãn còn ở vườn không, em ấy đang đợi mình sao ...

Bùi Minh Sơ áp lòng bàn tay lên lan can lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào khu vườn tối tăm vô tận, khoảng mười giây, thậm chí có thể ngắn hơn, Bùi Minh Sơ quay trở lại phòng, nhặt chiếc áo khoác bên cạnh lên mặc vào, bước vào thang máy.

Dưới lầu ánh đèn mờ mịt, người hầu đang ngủ hoặc đang ẩn mình đâu đó, hình như không có ai, Bùi Minh Sơ chậm rãi đi đến vườn hoa. Anh chậm rãi đi dọc theo con đường trong vườn, vừa nhìn vừa đi, không gọi được thành tiếng nên chỉ có thể lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng gầy gò thẳng tắp ở đây.

Dọc đường đi, Bùi Minh Sơ không gặp ai, chỉ có mùi hoa lạnh lẽo và mùi cỏ thơm ngát, vừa đi vừa cảm thấy có chút hối hận, cảm thấy hành vi của mình có chút bốc đồng và mộng tưởng.

Bước chân trong bóng tối dừng lại, Bùi Minh Sơ nhìn bốn phía, trời tối, không có gió, hoa cỏ yên tĩnh, chỉ có lòng anh là hỗn loạn.

Anh tự cười nhạo chính mình rồi chậm rãi quay người lại.

Ngay khi anh vừa quay lại, âm thanh của đồ vật lăn trên mặt đất truyền đến màng nhĩ của anh, Bùi Minh Sơ quay đầu lại theo bản năng.

Mạc Doãn cách anh không xa, trước mặt là những cây mận tuyết mùa đông phủ đầy lá xanh mảnh khảnh, một tay hắn đẩy xe lăn, một tay đẩy lá xanh và cành mận trắng trước mặt sang một bên, hai mắt yên lặng nhìn chăm chú Bùi Minh Sơ trong bóng tối.

Đã lâu rồi họ không đối mặt với nhau như thế này.

Trong lúc nhất thời, hai người chỉ im lặng nhìn nhau, như không ngờ đối phương lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Mạc Doãn lại là người đầu tiên quay mặt đi, hắn buông tay xuống, để lá cây xanh thẫm che chắn, hơi cúi đầu.

Bùi Minh Sơ đứng yên một lúc rồi chậm rãi bước tới.

Mạc Doãn cúi đầu, trong vườn có đèn sàn, nhưng ban đêm rất tối, không sáng bằng trăng trên trời, ánh trăng bàng bạc chiếu vào đỉnh đầu Mạc Doãn, như phủ một lớp lụa sáng mông lung trên mái tóc đen của hắn.

Trong lòng Bùi Minh Sơ khẽ thở dài, đưa tay ôm lấy lỗ tai Mạc Doãn, nhỏ giọng nói: "Tai sắp rụng rồi này."

Mạc Doãn run rẩy, hơi quay mặt lại, vùng ra khỏi tay anh, nhưng vẫn cúi đầu không nhìn Bùi Minh Sơ.

Để bảo tồn hình dáng ban đầu của khu vườn càng nhiều càng tốt, lối đi lát đá không rộng lắm, vừa đủ hẹp để chỉ có thể đứng quay mặt vào nhau.

Bùi Minh Sơ hơi nghiêng người về phía trước, phủ lòng bàn tay mình lên tay Mạc Doãn.

Bàn tay của Mạc Doãn lạnh lẽo và gầy gò.

Hắn không vùng vẫy, cũng không lên tiếng.

Bùi Minh Sơ nắm một lúc thật lâu mới nói: "Cháo rất ngon."

Mạc Doãn vẫn không lên tiếng, cúi đầu, không nhìn Bùi Minh Sơ. Sau lần vừa nãy "bất chợt" đối diện với Bùi Minh Sơ thì hắn không nhìn anh thêm lần nào nữa.

Bùi Minh Sơ đột nhiên rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Doãn lúc này.

Anh nắm chặt tay Mạc Doãn nói: "Em đừng lo, không có chuyện gì lớn đâu."

Cuối cùng, Mạc Doãn cũng ngẩng mặt lên, vẻ mặt giống như những gì Bùi Minh Sơ mong đợi, đó là một loại bình tĩnh gượng ép, còn có rào cản dày đặc cố tình được dựng nên, "Anh chú ý giữ gìn sức khỏe."

Lời nói tuy khách sáo, không hề quá đáng chút nào nhưng lại gây ra rất nhiều sóng gió trong lòng Bùi Minh Sơ, bởi anh biết Mạc Doãn mỗi lần chủ động đều gặp khó khăn thế nào.

Mạc Doãn chậm rãi rút tay ra.

Bùi Minh Sơ nhìn hắn rời đi.

Lần trước đến trường, anh cũng nhìn Mạc Doãn rời đi như thế này.

Sau đó trôi qua mấy tháng liền.

Trong khoảng thời gian này, anh bận chuyện hợp tác dự án, sau vụ bê bối gian lận tài chính, anh lại bận dọn dẹp mớ hỗn độn, bận đến mức không có thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác, nhưng tại sao những cảm xúc phức tạp này lại không giảm bớt mà còn tăng lên? và ngày càng dữ dội hơn?

Mạc Doãn trở về phòng cởi áo khoác dày, trong phòng rất ấm áp, hắn xoa xoa lòng bàn tay, đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, mở một góc rèm ra.

Bùi Minh Sơ vẫn đứng trong vườn.

Vóc dáng cao ráo và kiêu ngạo.

Hai anh em nhìn thì hoàn toàn khác nhau, nhưng ở một số khía cạnh, họ lại giống nhau đến kỳ lạ.

Trên môi Mạc Doãn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Sự tự chủ cũng là một vật tiêu hao.

Đặc biệt trong một môi trường hỗn loạn như vậy, muốn kiểm soát cảm xúc của mình lại càng khó khăn hơn.

Đôi khi càng muốn kiềm chế bản thân thì lại càng không thể kiềm chế.

Giống như khi một người cảm thấy khó chịu ở đâu đó trên cơ thể, càng quan tâm để ý đến nó thì cảm giác tồn tại của nó càng trở nên mãnh liệt hơn.

Mạc Doãn hạ rèm xuống, nụ cười trên môi dần dần biến mất.

——Đến lúc rồi.

Điện thoại hiển thị cuộc gọi.

"Tổng giám đốc Trương, ông ngủ chưa?"

"Lại cần tôi hỗ trợ gì phải không?"

"Tất nhiên là tôi có chuyện muốn bàn với anh."

Mạc Doãn nghịch nghịch tấm thẻ đen trắng, không nhanh không chậm nói: "Thật ra, ngoài vấn đề tài chính, Hữu Thành còn làm một số chuyện không hợp pháp cho lắm, không biết tổng giám đốc Trương có hứng thú giúp đỡ một người dân vô tội lật ngược lại vụ án hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi