NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

Chương 44 - Vào quân doanh (*)

(*) Gốc : 初入军营

"Ngươi muốn đi tòng quân thật à?"

Trình Võ cau mày, bộ dạng lo lắng sốt ruột hết sức, trên mặt lộ ra vẻ không đồng ý rõ rệt.

Mạc Doãn ngồi xếp bằng trên giường, hơ tay bên bếp lửa, đao của Hạ Huyên tựa ở đầu giường, hắn "ừm" một tiếng, "Hai ngày nữa ta đi báo danh".

Tâm trạng của Trình Võ rất phức tạp.

Ở một tòa thành nhỏ nơi biên giới, bọn họ đương nhiên rất biết ơn quân đồn trú, biết rõ chính nhờ đội quân này mà đất nước được bảo hộ chu toàn. Nhưng Dung Thành nhiều năm liên tục gặp nạn mà không hề được ai quan tâm đến, khó mà không có chút oán trách nào.

Lần này tuy nói rằng Hạ Huyên phái binh tới, nhưng bọn họ vẫn phải dựa vào chính mình, à, cũng không thể nói là dựa vào chính mình. Trình Võ nhìn Mạc Doãn, Mạc Doãn vẫn là dáng vẻ ốm yếu bệnh tật, lông mi hắn rũ xuống, nhìn gương mặt lạnh lùng buốt giá của hắn chẳng thể biết hắn đang nghĩ gì.

Hạ Huyên không biết gì về Mạc Tử Quy cả.

Không biết mặt, cũng không biết tên.

Ngược lại Mạc Doãn cũng chẳng biết gì về Hạ Huyên, mặt không biết, tên cũng không.

Chờ đến sau khi hắn vào doanh trại, hai bên còn phải trải qua một cuộc thử thách đối đầu khác, nhưng đây khó mà xem là cuộc giằng co giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện.

Lần tiến vào thế giới nhỏ này, hệ thống không nói gì cả, cũng không giải thích thêm điều gì, điều này thể hiện quy tắc của thế giới này cũng giống như quy tắc của thế giới trước.

"Điều duy nhất được biết là ngài sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn nhất trong thế giới và đối đầu với nhân vật chính."

Lúc ấy hệ thống nói một hơi một tràng mấy câu vô nghĩa, Mạc Doãn chỉ nhớ kỹ đúng có câu đó.

Bốn chữ "Duy nhất được biết" này, nghe có vẻ như hệ thống đang cố tình không cung cấp thông tin cho hắn. Nhưng nếu nghĩ từ một góc độ khác, có lẽ đây quả thực là thông tin "duy nhất" mà hệ thống biết.

Nhưng nếu vậy thì lại trái ngược với câu nói trước đó của hệ thống, "Thế giới này không có cốt truyện, tất cả đều không biết."

Nếu đã "tất cả đều không biết", vậy thì "điều duy nhất được biết" là từ đâu ra?

Không có cốt truyện, hệ thống làm sao phán đoán hắn sẽ trở thành nhân vật phản diện?

"Điều phối viên phản diện" là thân phận nhiệm vụ của hắn, không phải thuộc tính cố hữu của hắn. Hai lần hắn tiến vào thế giới, tình hình đều rất tệ, lần này chỉ tốt hơn lần trước một chút, cứ như thế giới nảy sinh bài xích tự nhiên đối với một người ngoài mới đến là hắn. Có lẽ chuyện này có liên quan đến việc hắn trở thành nhân vật phản diện trong thế giới chăng?

"Thế giới nhỏ" của liên minh thực ra là một "thế giới giả" do ông lớn kia dệt nên với năng lượng cực mạnh. Hoạt động của thế giới giả sẽ tạo ra một lượng năng lượng khổng lồ, và mỗi thế giới vận hành cần có sự can thiệp của một số người điều phối. Những người điều phối như hắn giống như chiếc chìa khóa mở khóa và kích hoạt những thế giới này, nếu không có họ, những thế giới này chỉ là những mặt phẳng chết chóc không có sự sống, không thể hoạt động thật sự được.

Theo lý thuyết, ông lớn kia hẳn nên biết rất rõ quy tắc vận hành của những "thế giới nhỏ". Nhóm người điều phối chỉ làm mọi việc theo chỉ thị của ông lớn đó. Mà tất cả các hệ thống của liên minh đều do ông lớn đó điều khiển, hệ thống cũng không thể không biết gì về thế giới nhỏ.

Trừ khi hai thế giới nhỏ mà hắn tiến vào không hề vận hành bằng năng lượng của ông lớn đó.

Chỉ xét riêng về tính chân thật của thế giới, có lẽ năng lượng của "ông lớn" tạo ra thế giới nhỏ bé này còn mạnh hơn ông lớn mà hắn biết.

Nhưng làm thế nào mà ông lớn đó tìm được lối vào hai thế giới nhỏ bé này? Nếu tồn tại một "ông lớn" khác, mối quan hệ giữa hai người lớn này là gì...

Mạc Doãn vốn không có hứng thú với những chiêu trò của liên minh, hắn luôn luôn chỉ quan tâm đến bản thân mình, thỏa mãn dục vọng của bản thân mới là điều quan trọng nhất, nhưng vào lúc này, hắn không biết tại sao, hắn đột nhiên trở nên hứng thú với những thứ này. Mạc Doãn nảy sinh cảnh giác trong lòng, cảm thấy dường như có gì đó đang thay đổi.

Than củi trong lò cháy bùng lên kêu lách tách, Trình Võ ngồi cạnh lải nhải không dứt, tuy không nói rõ ra nhưng nói bóng nói gió đều ám chỉ doanh trại không phải là nơi tốt đẹp để đến. Mạc Doãn là một thương nhân, muốn rời khỏi Dung Thành sao hắn không trở về quê nhà, sống những ngày tháng vui vẻ khoái lạc? Mạc Doãn ngồi nghe từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn nhạt nhạt, cuối cùng chỉ buông một câu, "Ta mệt rồi."

Trình Võ uể oải "Ừ" một tiếng, cau mày nhìn Mạc Doãn, đột nhiên nói, "Hay là ta cũng tòng quân nhé?" Hắn ta đột nhiên hưng phấn hẳn, bật dậy khỏi ghế, "Ta cũng tòng quân đi giết bọn mọi rợ! Thế nào?"

"Không được."

Mạc Doãn trực tiếp dội gáo nước lạnh lên đầu Trình Võ, "Dung Thành đã vượt qua kiếp nạn mùa xuân năm nay, nhưng sau đó thì sao? Bọn mọi rợ hiện đang tổn thất nặng nề, đợi một thời gian nữa, bọn chúng nhất định sẽ ngóc đầu trở lại. Ta ở quân doanh không thể chiếu cố từng thời từng lúc được, Dung Thành cần phải có người bảo vệ."

Vẻ hưng phấn trên mặt Trình Võ dần dần biến mất, hắn ta chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói, "Ngươi nói đúng."

"Ta giúp các ngươi bảo vệ thành, ngươi lại không muốn ta rời khỏi Dung Thành," Mạc Doãn nhàn nhạt nói, "Kẻ mạnh sẽ tự mình cố gắng, không thể ỷ lại vào người khác."

Trình Võ đỏ mặt, "Ngươi cho rằng ta muốn ngươi ở lại Dung Thành chỉ để bảo vệ thành cho chúng ta sao?!" Hắn ta đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Doãn, thở phì phò quay người rời đi. Mành cửa được vén lên, ngày xuân đã ấm lên nhưng vẫn còn lạnh, một luồng không khí lạnh lẽo tràn vào phòng, Mạc Doãn rụt cổ lại, "Tối nay ta muốn ăn thịt dê hầm."

Trình Võ khựng lại, xoay người lại vén mành lên, tức giận nói với Mạc Doãn: "Kẻ mạnh tự mình cố gắng, tự ngươi đi bắt dê hầm đi —— "

Mạc Doãn nói: "Nhớ bỏ ớt vào đó, ta ăn cay được."

Loáng cái đã đến lúc phải rời khỏi Dung Thành, chuyện tòng quân Mạc Doãn chỉ nói với một mình Trình Võ, đồng thời yêu cầu hắn ta đừng kể lại cho người khác nghe để tránh gây thêm rắc rối. Hắn cũng không muốn người dân Dung Thành huy động toàn thành đến đưa tiễn hắn, nói chính xác hơn thì hắn không muốn bất cứ ai tiễn đưa mình, kể cả Trình Võ.

Sáng hôm đó, lúc Mạc Doãn tỉnh dậy, trong nhà đã trống không chẳng còn ai. Hắn rửa mặt xong thì mang ủng vào, nhấc thanh trường đao của Hạ Huyên lên, chuẩn bị rời đi một mình thì thấy trên bàn có một cái chén đậy nắp và một tay nải cũ kỹ xám xịt. Mở ra, là một chén thịt dê hầm, trong hành lý có mấy bộ quần áo, còn có số bạc mà Mạc Doãn đã đưa cho Trình Võ trước đó không thiếu một xu. Mạc Doãn cầm một nén bạc vụn trong tay ước lượng, trong lòng thầm nghĩ: "Bạn bè."

Người phi tự nhiên có đủ loại cảm xúc phức tạp, đối với người tự nhiên mà nói, những cảm xúc này đều vô dụng, đã bị tinh thần lực mạnh mẽ loại bỏ trong quá trình tiến hóa.

Mạc Doãn ngồi xuống, ăn sạch sẽ chén thịt dê hầm, sau đó quen cửa quen nẻo uống trộm thêm hai gáo rượu, cuối cùng thu dọn hành lý rời đi.

Lúc Trình Võ trở về nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh, chén thịt dê đã ăn sạch sẽ, dưới chén còn có một tờ giấy nhắn.

—— Không cay gì hết.

Trình Võ cười mà hốc mắt đau nhức: "Chữ viết đẹp như vậy, thật đúng là người đọc sách."

*

Mạc Doãn mặt dày cưỡi con chiến mã lông đen mà Trình Võ mua rời đi. Trình Võ vì hắn mà vung tiền như rác, cung cấp đồ ăn thức uống ngon ngọt cho hắn trong mấy tháng liền, đến phút cuối cùng còn không chịu lấy bạc của hắn, đó là do Trình Võ ngu ngốc, bị ràng buộc bởi cái gọi là tình bạn. Thế nên hắn cũng vui vẻ nhận lấy bỏ vào túi mình, ăn được thì ăn, lấy được thì lấy, thong thả cưỡi chiến mã rời đi mà lòng chẳng hề có chút gánh nặng.

Con chiến mã này vốn được một kẻ đào binh nuôi ngựa trộm được, cực kỳ có giá trị, tốc độ phi nhanh lại còn dai sức, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà nó cứ đi chậm rì rì. Lúc rời khỏi Dung Thành, con ngựa còn quay đầu lại nhìn. Mạc Doãn giữ dây cương, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai chữ "Dung Thành" xám xịt trên cổng thành. Thêm một lúc nữa, hắn lại quay đầu ngựa, hơi ghìm ngựa rồi phi nước đại bay trong gió sa mạc. 

Doanh trại biên giới cách Dung Thành khoảng hai canh giờ. Gần đến doanh trại, Mạc Doãn giảm tốc độ đi chậm lại, suy nghĩ xem mình nên bày ra thái độ gì đối với Hạ Huyên lúc này.

Đối với Mạc Doãn ở thế giới này, hắn hiện tại chỉ có hai chữ đối với Hạ Huyên —— lợi dụng.

Hạ Huyên không liên quan gì đến nhóm quan lại đã hãm hại hắn ở kinh thành, Mạc Doãn muốn vào quân doanh, trở thành quân sư, chiếm được lòng tin của Hạ Huyên, trở thành quân sư thủ hạ của y, sau đó từng bước chậm rãi thay thế vị trí của Hạ Huyên trong lòng quân. Chờ đến khi địa vị của hắn trong quân không thể lay chuyển, thì Hạ Huyên sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa.

Nhưng thân là nhân vật chính, Hạ Huyên sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy. Sau này khi phát hiện ra chân tướng, y tất nhiên sẽ phản kích.

Dựa vào thế giới trước đó, Mạc Doãn rút ra được hai bài học.

—— Chơi kiểu xe tải tự nổ thì sướng đấy, nhưng một khi có sự can thiệp của hào quang nhân vật chính thì tốt hơn hết là nên cẩn thận từ lời nói đến hành động, phải giữ bình tĩnh, cũng có thể làm chuyện xấu mà không cần lưu lại tên tuổi.

—— Tuyệt đối không được vác đá tự nện vào chân mình và tạo thêm sức mạnh cho nhân vật chính để chống đỡ thế giới.

Ở thế giới trước, điều kiện ban đầu mà hắn nhận được quá kém, việc thao túng cảm xúc của anh em nhà Bùi cũng là do Bùi Thanh truyền cảm hứng. Ở thế giới này cho đến nay mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ, hắn không cần thiết phải khống chế cảm xúc của Hạ Huyên, để tránh tăng thêm cái ngoại lực gọi là "tình yêu" cho Hạ Huyên.

Vào quân doanh —— củng cố địa vị ——vắt kiệt giá trị sử dụng của Hạ Huyên —— không được nảy sinh tình cảm.

Ghi nhớ thật kỹ từng phân đoạn hành động vào đầu mình, Mạc Doãn cuối cùng cũng cưỡi ngựa chiến chậm rãi đến quân doanh.

Thủ vệ quân doanh cầm thương chặn hắn lại, cao giọng hỏi: "Người tới là ai?!"

Mạc Doãn chưa kịp trả lời thì đã có người từ xa chạy tới, "Mạc tiên sinh ——"

Lý Viễn mồ hôi đầm đìa vội vàng chạy tới, nhóm thủ vệ thấy sứ giả bên cạnh tướng quân thì lập tức thu lại vẻ mặt nghiêm túc. Lý Viễn ôm quyền chào Mạc Doãn đang cưỡi ngựa, cười nói sang sảng: "Mạc tiên sinh đến rồi, một canh giờ trước ta đến đây đợi ngài mà không thấy nên đi thao luyện một lát ấy mà."

"Không sao."

Mạc Doãn xuống ngựa, tự nhiên ném dây cương cho Lý Viễn. Lý Viễn ngớ người ra nhưng cũng vội vàng cầm lấy dây cương. Nhóm thủ vệ thấy một tên thư sinh mặt trắng như Mạc Doãn lại quá to gan, dám kêu sứ giả của tướng quân dẫn ngựa thì đều trợn trắng mắt. Tiếp đó lại nghe Mạc Doãn hỏi: "Hạ Huyên đâu? Sao không tự mình đến đón?" Hai tên thủ vệ cả kinh, suýt chút nữa thì cằm rớt xuống đất, bụng nghĩ người này dám gọi thẳng đại danh của tướng quân!

"Tướng quân đang bận việc công vụ."

"Việc công vụ gì?"

Lý Viễn lộ vẻ khó xử, nói: "Việc này ta cũng không biết."

Mạc Doãn "Ừm" một tiếng. Nhìn bóng hai người đi càng lúc càng xa, nhóm thủ vệ vẫn còn bàng hoàng không thôi, tự hỏi người này là ai, chẳng lẽ là đại thần vỗ biên nào đó do kinh thành phái tới hay sao? Bằng không sao dám tự phụ như vậy? Đại danh của tướng quân, cho dù bọn họ lén lút nói chuyện riêng với nhau cũng không dám gọi thẳng ra, người này lại thẳng thừng làm trò trước mặt Lý Viễn mà không kiêng nể gì, thậm chí còn dám lắm miệng dò hỏi công vụ của tướng quân. Rốt cuộc đây là quan viên cấp bậc gì? Sao bọn họ không nghe được tin tức gì hết?

Trong lúc nhóm thủ vệ mơ mơ hồ hồ, Lý Viễn dẫn Mạc Doãn vào quân doanh cũng thu hút rất nhiều ánh mắt dọc theo đường đi.

Đập vào mắt chính là Lý Viễn, sứ giả bên cạnh tướng quân lại nắm dây cương một con ngựa lạ hoắc lạ huơ, rõ ràng không phải là ngựa của tướng quân, bấy nhiêu đây thôi đã quá kỳ lạ rồi. Thêm vào đó, người bên cạnh hắn ta trông rất văn nhã tuấn tú, mặt lạnh như tuyết. Một nhân vật như vậy chỉ thích hợp ở những nơi kinh thương hoặc trong triều đình, chứ không hề thích hợp xuất hiện trong quân doanh. Tất cả nam nhân trong quân doanh đều có một điểm chung, đó là —— thô lỗ. Ngay cả đại tướng quân của bọn họ là con trai của lão thái sư, xuất thân cao quý, vương tôn hậu duệ quý tộc thật sự, nhưng trông cũng chẳng có nửa phần khí chất cao quý và tao nhã, mà ngược lại giống như bọn họ, rất thô lỗ gần gũi. Còn người trước mặt này, nhìn thế nào cũng có chút lạc lõng...

Lý Viễn tất nhiên cũng cảm giác được những ánh mắt tò mò đó. Hắn ta là người rất kín miệng, tuy rằng biết Mạc Doãn sẽ đến doanh trại nhưng vẫn cùng đội thân vệ giữ kín chuyện này. Tướng quân đã không nhắc tới thì sao bọn họ có thể đồn đãi lung tung được chứ? Chỉ là mấy cái ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào hắn ta và Mạc Doãn cứ như nhìn khỉ, khiến hắn ta ngượng nghịu chẳng có chút tự nhiên, cũng không biết Mạc Doãn cảm thấy thế nào nữa?

"Tướng quân, Mặc tiên sinh tới rồi."

Lý Viễn ở ngoài lều lớn tiếng nói.

"Mời vào."

Lý Viễn giao ngựa cho một tiểu binh khác, vén lều lên, nói với Mạc Doãn: "Mời tiên sinh."

Những người bên ngoài quân trướng của Hạ Huyên đều là thân vệ của y, nhận ra Mạc Doãn nên sắc mặt vẫn như thường.

Mạc Doãn cũng thản nhiên bước vào lều. Lều quân rất đơn giản, đập vào mắt đầu tiên là một chiếc sa bàn trống rỗng, bên cạnh sa bàn là một án thư xiên xiên vẹo vẹo, bên phải án thư có một chiếc giường hẹp, cỡ vừa đủ để cho một người đàn ông trưởng thành ngủ. Cuối giường đặt mấy cái hộp gỗ, phía xa bên trái là giá đựng vũ khí, phía trên treo đầy các loại đao thương kiếm kích, không thiếu thứ gì. Hạ Huyên đang ngồi bên án thư viết gì đó, lúc Mạc Doãn bước vào, y cũng chỉ ngước mắt lên nói cụt lủn: "Quân sư tới rồi." Thái độ vô cùng bình thản, rất khác với vẻ háo hức khi mời Mạc Doãn tham gia quân doanh hai ngày trước.

Mạc Doãn chắp tay chào: "Nghe nói tướng quân bận công vụ, ta có thể giúp gì cho ngài không?"

Hạ Huyên cười nói: "Thật ra có đấy."

Y rút một chồng văn kiện dày cộp ném qua, Mạc Doãn bắt lấy trong không trung, liếc qua rất nhanh rồi ngước mắt nhìn Hạ Huyên.

"Việc này cực kỳ khó giải quyết," Hạ Huyên nói, "Quân sư có thể phân ưu giúp ta được không?"

Mạc Doãn nói: "Nguyện làm hết sức mình."

"Vậy ngươi đi nhanh đi."

Hạ Huyên lại cúi đầu viết nhanh cái gì đó, tốc độ viết nhanh nhẹn mạnh mẽ, cũng không ngẩng đầu nhìn Mạc Doãn nữa.

Mạc Doãn cũng lười chắp tay cáo lui, hắn cứ thế cầm lấy văn kiện rồi đi ra ngoài.

Lý Viễn đang đợi hắn bên ngoài, nói Hạ Huyên đã sắp xếp cho hắn một cái lều riêng rồi. Lý Viễn nói: "Trong quân doanh, chỉ có giáo úy trở lên mới có doanh trướng riêng. À đúng rồi, tướng quân nói, từ giờ trở đi ta sẽ là thân binh của ngài, ngài có chuyện gì muốn làm thì cứ phân phó cho ta."

Mạc Doãn im lặng, không hề tỏ ra chút gì là mừng vui.

Kích thước và vật dụng trong lều cũng tương tự như của Hạ Huyên, Mạc Doãn cởi giày nằm xuống giường, mở công văn ra xem.

Các thành xung quanh thiếu thốn lương thực, đã nhiều lần cầu xin triều đình cung cấp, tiếc là tin gửi đi như đá chìm đáy biển, không có hồi đáp. Rơi vào đường cùng, bọn họ đành quay sang cầu xin thủ hạ của Hạ Huyên. Thế nhưng trong quân doanh, lương thảo chính là ưu tiên hàng đầu, sao có thể phân phát cho thành trấn xung quanh? Nghe quả thật là hoang đường, nhưng chuyện này cũng cho thấy các thành trấn xung quanh đã rơi vào khó khăn bế tắc đến thế nào.

Mạc Doãn ở Dung Thành không thấy cảnh tượng đói khổ, có thể Dung Thành còn đủ lương thực, hoặc có thể là vì năm nay Dung Thành chưa bị cướp lương thực. Mạc Doãn triệu Lý Viễn đến hỏi, Lý Viễn trả lời: "Trong số nhiều thành trấn xung quanh đây, Dung Thành là nơi sung túc và đông dân nhất đấy, lương thực cũng thuộc loại dư dả. Mấy tiểu thành còn lại năm nay cũng không bị thiếu nhiều lương thực đâu. Trước đó tướng quân của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, thu hồi được phần lớn rồi, thiếu lương không phải do mọi rợ mà do năm ngoái thu hoạch kém."

"Ta hiểu rồi."

Lý Viễn nói tiếp: "Tướng quân bảo ngài giải quyết vấn đề thiếu lương thực ư?"

Mạc Doãn không trả lời, Lý Viễn cũng không dám hỏi thêm nữa, chắp tay lui ra.

Hạ Huyên tuy còn trẻ nhưng chỉ đem hai vạn binh lực đã có thể dập tắt cuộc nổi loạn ở Sơn Thành, tài năng quân sự của y là không thể nghi ngờ. Mà đối với cấp dưới, Hạ Huyên cũng rất có thủ đoạn. Mạc Doãn là một nhân tài, nhưng hắn vừa thần bí vừa kiêu ngạo, Hạ Huyên tuyệt đối không thể an tâm thoải mái tin dùng hắn ngay lập tức, mà phải mài giũa nhuệ khí của hắn trước. Tình trạng thiếu lương thực trong thành xem như là đòn ra oai phủ đầu của Hạ Huyên, nhưng mấy ngày đã trôi qua mà Mạc Doãn cũng không hề cho hắn lời câu trả lời, cũng không chịu nhượng bộ hay xin tha, suốt ngày chỉ trốn trong lều. Lý Viễn báo lại, hắn ta nếu "không ăn thì chính là đang ngủ", thỉnh thoảng còn đòi ăn thịt, uống rượu.

Hạ Huyên nghe xong, không những không tức giận mà còn bật cười, "Vậy là ta đang dưỡng một kẻ phú quý rảnh rỗi ư, ngươi đi truyền hắn lại đây."

"Tuân lệnh."

Lý Viễn nhận lệnh, vội vàng gọi Mạc Doãn đến lều của Hạ Huyên, không quên nhắc nhở: "Tướng quân đang muốn quân sư ngài hiến kế."

"Hiến chứ," Mạc Doãn uể oải xỏ giày vào, "Ta có mấy trăm kế sách đang chờ hiến cho y đây."

Hắn đã mấy ngày không ra ngoài, bên ngoài ánh nắng chói chang, khiến sắc mặt Mạc Doãn càng tái nhợt. Hắn nheo mắt lại, toàn thân tản ra một luồng năng lượng rời rạc. Lý Viễn đi trước dẫn đường, nhưng lúc đi ngang qua trường bắn thì bị gọi giật lại: "Lý Viễn, ngươi mang ai theo vậy?"

Mấy tên lính cởi trần đang tụ tập với nhau, tên nào tên nấy tóc buộc cao, mồ hôi nhễ nhại đầy người, cười nói: "Không phải tướng quân đã cấm cho nữ nhân vào doanh sao?"

Lý Viễn khựng lại, sắc mặc cau có: "Các ngươi đang nói bậy gì đó! Đây là ——" Hắn ta định nói là quân sư của doanh, lại sực nhớ Hạ Huyên vẫn chưa công khai phong "danh phận" cho Mạc Doãn, miệng mấp máy nhưng chẳng biết phải nói như thế nào. Sau khi vào quân doanh, Mạc Doãn vẫn luôn trốn trong lều, cả ngày chỉ ăn, ngủ và nghỉ ngơi, thật ra trong doanh đã sớm truyền đi tin tức rồi. Đám linh vừa tò mò vừa nghi ngờ, trong quân có kẻ ăn không ngồi rồi mà vẫn được an nhàn hưởng thụ như vậy, nói bọn họ làm sao phục được chứ?

Tên lính cởi trần chạy nhanh tới, cố ý vô tình chặn đường Mạc Doãn, "Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Trông thật là xinh đẹp, chẳng lẽ là nữ quyến nhà ai ư?"

Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh vang lên một tràng cười vang dội.

Lý Viễn toát mồ hôi lạnh đầy đầu, quay người nói: "Mạc tiên sinh..."

Cách đó không xa, thân vệ hỏi Hạ Huyên: "Tướng quân, có cần ta tiến lên giải vây cho quân sư không?"

Hạ Huyên nâng tay, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của Mạc Doãn, "Nếu hắn không thể lập uy phục chúng trong quân thì làm sao có thể xứng đáng với vị trí quân sư?"

Bọn lính vây quanh Mạc Doãn, tỏ rõ là cố ý làm khó hắn, không cho hắn đi, trong tay còn cầm cung tên, cánh cung húc vào vai Mạc Doãn vô cùng thô lỗ.

Mạc Doãn hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng như hồ sâu tăm tối, tên lính rùng mình, toàn thân ớn lạnh, nhưng cũng không nhúc nhích, hếch cằm lên nói: "Đây là quân doanh, kẻ ốm yếu như ngươi, nhân lúc còn sớm thì lăn về nhà uống sữa đi!"

Quân lính xung quanh mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt không mấy thiện cảm cho thấy bọn họ đều đồng tình. Quân doanh là nơi đề cao sức mạnh, một tên thư sinh mặt trắng như vậy không thể nào lấy được sự tôn trọng của bọn họ.

Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng.

Tiếng ho của hắn lại khiến đám binh lính trước mặt nhếch méch cười khinh thường.

Thế nhưng chỉ liền ngay sau đó, chỉ trong một thoáng tích tắc, tên lính kia thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì cung trong tay đã bị người đối diện đoạt lấy. Hắn ta kinh ngạc nhìn người trước mặt, thấy người trước mặt cũng đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm, giương cung, lắp tên, mũi tên bắn ra như tia chớp ——

Tên lính kia sững sờ, vừa nãy người trước mặt vừa nhìn hắn ta vừa bắn tên, nói cách khác, hắn không hề nhìn vào mũi tên mình bắn. Hành động này thật là liều lĩnh! Đây chính là muốn bắn bừa lung tung khiến người khác bị thương!

Tên lính vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy người có mặt ở đây đều đang nhìn vào bia ngắm ở cuối trường bắn —— mà mũi tên được bắn bừa không thèm nhìn tới kia lại cắm thẳng vào giữa hồng tâm, vẫn còn "ong ong" lắc lư.

Đến khi cung tên ném qua, tên lính quên phải bắt lấy, cứ vậy mà để cây cung rơi xuống đất, còn hắn ta vẫn đang há hốc miệng không thể tin được nhìn bia ngắm. Mọi người có mặt đều có vẻ mặt giống hắn ta, kinh ngạc đến chết lặng, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt mình là sự thật.

Không ngờ có người một phát bắn trúng ngay hồng tâm mà không cần nhìn bia ngắm! Đây là thần tích kiểu gì thế này!

Thân vệ cách đó không xa cũng sửng sốt nhìn Hạ Huyên bên cạnh, "Tướng quân, quân sư bắn cung thật là lợi hại!" Hạ Huyên không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn Mạc Doãn, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng. Ngược lại, người làm cả trường bắn lặng ngắt như tờ kia lại chỉ che môi ho nhẹ một tiếng, sau đó hạ tay xuống, thờ ơ đi vòng quanh tên lính kia không nói một lời.


3O/O4/2O24

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi