NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

Hạ Huyên đồng ý với yêu cầu của Mạc Doãn.

Từ lúc nhìn thấy mầm cây non xanh tươi trong lều, y đã định bỏ qua nghi ngờ. Có câu 'Đã nghi ngờ thì không dùng người, còn đã dùng người thì không nghi ngờ', nếu Mạc Doãn dâng phương pháp này cho mọi rợ thì không thể tưởng tượng được bọn chúng sẽ lớn mạnh đến mức nào.

Mạc Doãn là người có tài, hắn đã nguyện ý báo đáp quốc gia thì không nên chịu sự hoài nghi như vậy. Về phần Mạc Doãn là ai, bản lĩnh đó từ đâu ra, y tin tưởng sau này sẽ dần dần biết được.

Hạ Huyên cầm túi rượu mình lên chạm vào túi rượu của Mạc Doãn, "Ta cho ngươi một ngàn quân."

"Đa tạ tướng quân."

Mạc Doãn mỉm cười, lộ ra một góc hàm răng, Hạ Huyên đột nhiên hỏi: "Ngươi sinh năm bao nhiêu?"

Mạc Doãn hỏi: "Tướng quân thì sao?"

Hạ Huyên đáp: "Thiên Nguyên ba năm."

Mạc Doãn kinh ngạc nói: "Tướng quân năm nay 21?"

Hạ Huyên nói: "Sao? Trông không giống à?"

"Chẳng giống chút nào," Mạc Doãn liếc nhìn người đàn ông có khuôn mặt phong trần bụi bặm râu ria lởm chởm, "Tướng quân rất điềm tĩnh, nhìn cứ tưởng ba mươi tuổi."

Hạ Huyên cũng không tức giận, phá ra cười lớn: "Quân sư thì sao?"

"Tướng quân đoán thử xem?"

Cuộc trò chuyện dần dần cởi mở thoải mái hơn, Hạ Huyên cũng thả lỏng gập một chân lại, ánh mắt lia từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Doãn. Y đã giết vô số người trên chiến trường, ngay cả khi thả lỏng, đôi mắt cũng sắc bén như dao, từ từ mài gọt cơ thể Mạc Doãn, từ lông mày, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi của hắn còn vương vết rượu...

Hạ Huyên ho nhẹ một tiếng, xoay người nhấp một ngụm rượu, "Chắc là trạc tuổi ta."

"Tướng quân đã nói vậy thì tức là vậy đi."

Trong lều đột nhiên trở nên yên tĩnh, Mạc Doãn cũng không quan tâm vì sao Hạ Huyên đột nhiên ngừng nói. Sếp lớn vui giận bất thường, hắn cũng không có hứng thú dò xét suy nghĩ của Hạ Huyên, uống rượu xong liền rời đi.

Biết quân sư muốn luyện binh, binh lính trong quân doanh lập tức náo loạn. Phần lớn bọn họ đều là người địa phương do mộ binh mà đến, sau khi phục dịch xong liền có thể trở về quê nhà. Bởi thế trong quân không cầu mong kiến công lập nghiệp mà chỉ muốn bảo vệ mạng sống của chính mình để sau này còn về quê đoàn tụ với gia đình. Tài năng của quân sư, bọn họ đương nhiên là khâm phục sát đất, nhưng nếu quân sư luyện binh thì lại cực kỳ khắc nghiệt, rất nhiều người tránh né vì sợ rằng bản thân mình không chịu được cực khổ.

Mạc Doãn hoàn toàn không quan tâm, xin Hạ Huyền ra một mệnh lệnh mới, chuẩn bị phái hai nghìn binh lính đến các thành —— để trồng trọt. Ai không muốn đánh giặc thì cứ đi làm ruộng, không thì cứ chuẩn bị chờ bị phạt trượng đi!

Các doanh trong quân lập tức nháo nhào rối loạn ở các mức độ khác nhau, tướng lĩnh của mỗi doanh đều đến tìm Hạ Huyên. Binh sĩ ở các doanh, các bộ của họ chỉ có số lượng nhất định, huấn luyện, bài binh, phát lương cũng được định số như vậy, bây giờ đột nhiên lại điều động nhân số thì bảo bọn họ phải làm thế nào?

Sau khi Hạ Huyền tiếp quản thường quân, kỳ thật cũng đã nhanh chóng nhìn ra vấn đề của thường quân.

Thường Tam Tư đã quá già, từ lâu đã rơi vào thế lực bất tòng tâm, triều đình cắt xén lương thực nhiều năm, ông có thể duy trì hiện trạng như hiện nay đã là không tồi. Nhưng vì vậy mà cũng dẫn đến quân binh nhàn rỗi quá nhiều, nhân sự dư thừa. Trong mười người thì chỉ có một người thật sự có thể ra chiến trường giết chóc, lại trong mười người có thể chiến đấu với mọi rợ thì chắc chỉ sống sót được một người. Tính đi tính lại, trong quân thật sự là không đủ người để dùng.

Hạ Huyên rất đồng tình với động thái của Mạc Doãn, nếu không biết đánh đấm thì cứ đi làm ruộng, trong quân không nuôi dưỡng kẻ lười biếng. Trong quân phần lớn đều là những thuộc hạ cũ của Thường Tam Tư, thường suy nghĩ kỹ và hành động theo đội nhóm. Hạ Huyên bên ngoài là một vị tướng quân nắm giữ quyền lực to lớn, trên thực tế, y và những thuộc hạ cũ này lúc nào cũng âm thầm giành lấy quyền kiểm soát thực sự trong quân đội. Bọn họ càng gây rắc rối, Hạ Huyên càng mạnh mẽ đè nén lại áp lực.

Sau hai tháng, trong quân lựa ra không ít những người già, yếu, bệnh tật và tàn tật, Hạ Huyên phong cho các thân binh của mình làm đội trưởng, sau đó dẫn dắt nhóm người này đến các thành khác nhau để làm ruộng. Lúc bọn họ dùng dằng miễn cưỡng vào bên trong thành rồi, thân binh của Hạ Huyên mới thông báo nhiệm vụ của họ là trồng ngũ cốc, đợi đến đợt thu hoạch cuối hè thì có thể nhận lương thực theo thu hoạch, phần lương thực này cũng có thể quy đổi thành ngân lượng, thêm nữa là nhiệm vụ này sẽ được tính công binh dịch gấp hai lần bình thường, như vậy bọn họ sẽ sớm ngày được trở về quê nhà. Mọi người đang ở tâm thế không tình không nguyện, nghe vậy thì ồ lên vui mừng khôn xiết.

Thân vệ nói: "Các ngươi ở trong thành phải cẩn thận lời nói và việc làm, nhớ phải cần cù thật thà làm việc, không được quấy nhiễu bá tánh, không được bôi nhọ danh tiếng Hạ quân."

Đám binh sĩ này nào dám không đồng ý, đồng loạt quỳ lạy tạ ơn Hạ tướng quân, từ đó bắt đầu yên tâm trồng trọt lương thực trong thành. Các thành trấn nhỏ nơi biên giới năm nào cũng bị cướp phá, rất nhiều nhà cửa phòng ốc trống rỗng hoang tàn. Nhóm thân vệ làm theo chỉ thị của Hạ Huyên, sai binh lính sửa chữa nhà cửa để tạm thời cư trú, thành trấn nhỏ hoang vắng nháy mắt trở nên náo nhiệt sống động hẳn, thoáng chốc bừng lên sức sống mới.

Mặt khác, Mạc Doãn cũng đang cẩn thận tuyển chọn nhân sự trong quân đội.

Hạ Huyên giao cho hắn một ngàn binh lính, hắn nói muốn được tự mình lựa chọn, Hạ Huyên liền đồng ý. Ngoại trừ thân binh của Hạ Huyên, Mạc Doãn có thể tùy ý lựa chọn bất cứ người nào. Mà nếu Mạc Doãn đã muốn chọn, hắn đương nhiên sẽ chọn những người dũng cảm mạnh mẽ. Nhưng các tướng lĩnh của mỗi doanh sẽ không chịu thả người đi dễ dàng, ít nhiều gì cũng sẽ xảy ra xung đột với Mạc Doãn, bên trong quân doanh ngày nào cũng rất náo nhiệt. Hạ Huyên từ bên ngoài trở về, tháo ủng trút cát ra ngoài, nhìn thấy Mạc Doãn đang xắn tay áo đang cãi nhau với thuộc hạ cũ của Thường quân. Lão thuộc hạ kia mặt mũi đỏ bừng, đối lập với vẻ mặt bình thản lạnh nhạt như băng tuyết ngàn năm của Mạc Doãn. Hạ Huyên nhìn một lúc thì buồn cười, hơi cong môi nói với thân vệ: "Áo choàng đã may xong chưa?"

Thân vệ nói: "Xong rồi ạ, đã đưa tới lều quân sư."

Hạ Huyên xỏ ủng vào. Lúc này đã là tháng Tư, nhưng Mạc Doãn vẫn sợ lạnh, hắn luôn mặc áo choàng rộng, hai tay đút vào tay áo lang thang lất phất khắp nơi trong quân doanh, chọc đám thuộc hạ cũ tức điên lên được.

Hạ Huyên trở lại trong lều, uống chút nước, lại nhịn không được phải bật cười.

Thân vệ hỏi: "Tướng quân, sao ngài lại cười?"

"Không có việc gì." Hạ Huyên ngồi xuống nói: "Chắc các doanh đều bị ăn hành kha khá rồi hử?"

Thân vệ cũng cười: "Dạ, do quân sư 'tuyển' quân" khắp nơi."

"Chọn được bao nhiêu người rồi?"

"Bảy trăm."

"Không tệ, lăn lộn chừng thêm một tháng nữa là hắn có thể huấn luyện được một ngàn binh lính của mình."

Thân vệ nghe trong giọng nói của Hạ Huyên có ý bỡn cợt thì cười: "Còn tướng quân thì sao?"

"Ta?" Hạ Huyên đậy túi nước lại, ném đi, gập một chân lại, cau mày nhặt công văn lên, "Chờ hắn lăn lộn xong, ta sẽ đi thu dọn tàn cục."

Thân vệ nghĩ bụng, thế thì ngài hời quá rồi còn gì.

Trường quân đóng quân ở đây đã mấy năm, quan hệ và lợi ích giữa các doanh rất phức tạp. Tuy tướng quân là người được triều đình phái đến chỉ huy quân đội, nhưng nhóm tướng lĩnh binh sĩ không hề quan tâm triều đình bổ nhiệm như thế nào. Trời cao hoàng đế xa, bọn họ xem tướng quân như người ngoài, quân lệnh như gió thoảng mây bây, thích làm gì thì làm đó, giống như một đống bùn lầy trơn trượt cực kỳ nhớp nháp. Hạ Huyên từ khi đến đây vẫn án binh bất động, chính là chờ thời cơ thích hợp để chia tách đám bùn lầy này ra.

Mà đúng lúc đó, Mạc Doãn xuất hiện.

Thế lực bên ngoài can thiệp vào mớ hỗn độn này, khiến họ kêu ca, đấu tranh với nhau, còn Hạ Huyên chỉ cần làm một việc, đó là ngồi cao quan sát tình hình. Cho dù là các tướng lĩnh lão thành của Thường quân hay Mạc Doãn, y cũng không hề "thiên vị" bất kỳ ai.

"Trồng lương thực trong cát quả là công lớn, hắn chỉ muốn một ngàn quân, sao ta có thể không cho?"

Cứ hễ các thuộc hạ cũ của Thường Quân mà đến phàn nàn, Hạ Huyên lại trả lời đúng một câu đó, mấy lão già kia chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tiếp tục ra ngoài tranh giành người với Mạc Doãn, trong khi Hạ Huyên ngồi trong lều cười nhạt.

Lính canh thầm nghĩ, trông tướng quân của họ có vẻ ngay thẳng thế thôi nhưng thực chất lại rất xảo quyệt, dùng binh cũng mưu ma chước quỷ không kém. Chỉ trong vòng một tháng mà đã dẹp loạn được phản quân, rõ ràng tướng quân của họ không phải là một kẻ lỗ mãng chỉ biết đánh đấm bừa bãi.

Mạc Doãn chọn thêm được bảy tráng đinh rất vừa ý hắn.

Lúc chọn người, hắn không nhìn xem thân hình họ có khỏe mạnh cao lớn không, mà chỉ nhìn vào mắt đối phương, hay nói đúng hơn là dùng tinh thần lực của mình để cảm nhận xem tính cách của người đó có phù hợp hay không.

Hắn chọn Chu Dũng đầu tiên, Chu Dũng cũng lập tức đồng ý.

Chu Dũng vô cùng sợ hãi: "Đa tạ tiên sinh không ghét bỏ, ta sẽ ra trận giết địch."

Gió thổi tung tóc Mạc Doãn, hắn nói: "Ngươi biết chữ phải không?"

Hai mắt Chu Dũng sáng lên: "Làm sao ngài biết?"

Mạc Doãn không trả lời câu hỏi của hắn ta: "Nhà ngươi nghèo, học hành cực khổ nhiều năm nhưng năm nào cũng thi trượt, hơn 30 tuổi vẫn là đồng sinh."

Vẻ mặt Chu Dũng nháy mắt sượng sùng, Mạc Doãn quay mặt sang chỗ khác không nhìn hắn ta, hệt như ngày đó ở trường bắn, "Ngươi mang lòng oán hận, cho rằng không phải mình không có tài, mà là thế đạo này bất công. Nếu ngươi có bạc giống như những người khác thì ít nhất đã có thể trở thành tú tài, như vậy sẽ được miễn trừ binh dịch thuế mà, và cũng không nghèo hèn đến mức không có bạc để chôn cất mẫu thân ngươi."

Mạc Doãn quay đầu nhìn Chu Dũng, ánh mắt lãnh đạm, nói: "Phần lớn đều là đồng hương của ngươi kể cho ta nghe, ta chỉ đoán một số chuyện. Ta tĩnh dưỡng vài ngày trong quân, lúc đi ngang qua trường bắn, có rất nhiều người, mặc dù khinh thường bất mãn ta nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ có ngươi ra mặt lớn tiếng khiêu khích. Chu Dũng, ngươi thật sự không biết tự lượng sức mình."

Chu Dũng không tự chủ được nắm chặt nắm tay, cả bàn tay kêu ken két, gương mặt tím tái vì tức giận và xấu hổ.

"Ta chọn ngươi cũng chính là vì sự không biết tự lượng sức mình đó." Mạc Doãn thản nhiên nói.

Hơi thở nặng nề của Chu Dũng ngừng lại.

"Ngươi có oán khí, ngươi cảm thấy thế giới này không công bằng, kẻ cầm quyền cũng chẳng tốt đẹp gì, quá nhiều oán hận nhưng lại không có chỗ nào để trút vào, cũng không thể thay đổi được điều gì." Tầm mắt Mạc Doãn chậm rãi chuyển động, Chu Dũng cảm giác hình như trên người xuất hiện một sợi tơ vô hình mỏng manh đang quấn lấy hắn ta, muốn bóp chết hắn ta, khiến hắn ta không thở được, "Ta sẽ giúp ngươi. Bắt đầu từ lúc ngươi vào dưới trướng ta, ta sẽ khiến cho ngươi chỉ nhớ rõ một điều."

Tháng 5, Mạc Doãn cuối cùng cũng chọn được một ngàn binh sĩ, đồng thời đắc tội tất cả tướng lĩnh trong quân doanh. Sau khi rút người đi, nhân số còn lại trong doanh thừa thiếu lung tung loạn xạ, mấy lão tướng bèn đến gặp Hạ Huyên hỏi y nên làm gì bây giờ. Nhưng Hạ Huyên chỉ xua tay, thả nhiên buông một câu: "Vậy thì cứ cải tổ lại thôi."

"Nếu chư vị tướng quân cảm thấy bản thân mình không thể cải tổ lại thì có thể cáo lão hồi hương theo Thường tướng quân, lúc đó sẽ có người đảm nhận trách nhiệm của các vị." Hạ Huyên ngồi trước án thư, ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm vũ khí lóe lên sau lưng, cuối cùng cũng không kiêng nể gì mà thể hiện thái độ rõ ràng của mình.

Quân đội lại một lần nữa tiến hành cải tổ toàn diện, ồn ào náo động khắp nơi, nhưng Mạc Doãn không hề để ý tới, chỉ tập trung huấn luyện quân đội của mình tại nơi được Hạ Huyên giao phó.

Liên tục mấy ngày nay ngoài doanh đều có khách viếng thăm, bọn họ mang ngựa đến cho Lý Viễn, Lý Viễn lại dắt từng con ngựa vào bên trong quân doanh.

Trong quân doanh chẳng có bao nhiêu ngựa. Thời Thường Tam Tư còn nắm quyền đã xảy ra một vụ án lớn. Gã phụ trách nuôi ngựa đã trộm bán rất nhiều ngựa chiến, sau khi Thường Tam Tư biết chuyện liền lập tức xử phạt chém đầu những người liên quan, nhưng lại không thể thu hồi lại ngựa, ông ta cũng không dám báo lại cho bên trên. Kỵ binh trong trại vốn cũng không nhiều nên đành để mặc như vậy. Con ngựa chiến màu đen của Mạc Doãn chính là một trong những con ngựa bị trộm bán. Hắn viết một phong thư cho Trình Võ, bảo Trình Võ đi mua ngựa giúp hắn, hắn sẽ trả tiền.

——"Mua ngựa, không có bạc sẵn, cứ nợ trước đi."

Trình Võ nhận được thư không biết nên cười hay nên khóc, Trương Chí ở bên cạnh cười lớn, "Tiên sinh không có bạc à? Hay là để ta đi trộm cho hắn một ít?"

Trình Võ trừng mắt nhìn cậu ta: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép ngươi trộm cắp nữa!"

Trương Chí cười khà khà, "Ta nói đùa chút í mà. Tiên sinh bảo ghi nợ là khách khí với chúng ta quá rồi. Hắn bảo vệ Dung Thành, giúp chúng ta báo thù rửa hận, nhưng cái gì cũng không nhận, cứ thế mà rời đi. Đây chính là lúc chúng ta nên trả ơn ngài ấy. Ngươi đi tìm Liêu Tứ hỏi giá ngựa, ta sẽ đến gặp tộc trưởng bảo ông ấy chuẩn bị bạc."

Trình Võ nói: "Ý hay, không phải bọn Liêu Tứ đang trồng lương thực xung quanh thành sao? Ai đã dạy hắn phương pháp đó kia chứ? Để ta xem hắn có dám đòi giá cao không."

Mọi chuyện cứ vậy mà được giải quyết. Mạc Doãn một mặt được trong doanh cung cấp ngựa, một phần hắn mua lại những con ngựa bị mất, cứ như vậy mỗi người trong một ngàn lính của hắn đều được cấp một con ngựa.

Ngàn người dẫn ngựa, xếp hàng ngay ngắn, cảnh tượng thật hoành tráng, Mạc Doãn đứng trước mặt mọi người, giọng nói không cao cũng không thấp, nhưng không hiểu sao mọi người đều có thể nghe rõ.

"Chư vị, các ngươi là một ngàn người mà ta cẩn thận tuyển chọn từ trong vạn người. Từ hôm nay trở đi, các ngươi nhất định phải quên đi quá khứ, ghi nhớ thật rõ thân phận mới của mình —— kỵ binh doanh của ta."

"Trong lòng mỗi người các ngươi đều có oán khí và thù hận. Nhìn vào ánh mắt của các ngươi, ta liền biết các ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ mềm lòng với kẻ địch."

"Mấy tháng tới ta sẽ huấn luyện các ngươi, nếu các ngươi không qua được huấn luyện," Mạc Doãn cụp mắt xuống, môi khẽ mấp máy, "Chém đầu."

"Những người muốn bỏ cuộc, bây giờ vẫn còn cơ hội."

Ngàn quân im phăng phắc không một tiếng động, không ai phản đối, không ai rút lui, từng đôi mắt tràn đầy khí thế đè nén lặng lẽ nhìn vị tướng quân sắc mặt tái nhợt của mình trên đài cao.

"Được rồi, nếu không ai phản đối thì đêm nay các ngươi có thể tận hưởng những giây phút yên bình cuối cùng của mình."

Mạc Doãn khẽ gật đầu rồi quay đi.

"Ngươi muốn huấn luyện một đội kỵ binh tinh nhuệ?"

Trong lều ngọn lửa bập bùng, Mạc Doãn nhấp một ngụm rượu, rượu ở chỗ Hạ Huyên nồng đậm nhất, không biết Hạ Huyên có mang nhiều hay không.

"Mưu mẹo chỉ có thể thắng nhất thời," Mạc Doãn nói, "Bất ngờ chỉ có tác dụng khi đối thủ không chuẩn bị trước. Giao chiến với Man tộc là điều không thể tránh khỏi, sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ phải đối đầu trực diện với bọn chúng, vì vậy chúng ta không thể không có kỵ binh. Một nghìn người không đủ, nếu huấn luyện một nghìn người này có hiệu quả, xin tướng quân cấp thêm hai nghìn người nữa."

Hạ Huyên suy nghĩ một lát rồi nói: "Được."

Mạc Doãn ngước mắt nhìn y, duỗi tay dùng túi rượu của mình chạm vào ngón tay Hạ Huyên, "Tướng quân, xin ngài yên tâm."

Hạ Huyên không uống rượu, chỉ ngồi đó bàn chuyện cùng Mạc Doãn. Vừa nói, Mạc Doãn vừa liếm môi, hỏi y có thể cởi túi rượu ra không, Hạ Huyên lắc đầu đưa túi rượu cho hắn, cuối cùng đổi lại được câu "xin ngài yên tâm " gọi là khích lệ.

Hạ Huyên cười, khi cười, lông mày hình kiếm nhướng lên, đôi mắt như sao sáng rực, cảm giác như đang phô bày ra góc cạnh sắc bén, chẳng trách tên gọi là "Tàng Phong". Người có thể kiềm chế được khí thế sắc bén của mình mới thực sự đáng sợ.

"Ngươi đặt tên cho đội kỵ binh của mình chưa?"

"Rồi."

Rượu nồng làm chân tay người ta ấm lên, Mạc Doãn lười biếng dựa vào trong lều nói: "Huỳnh Hoặc." (*)

"Huỳnh Hoặc?"

Hạ Huyên nhíu mày, 'Huỳnh huỳnh hỏa quang, ly ly loạn hoặc' (**): "Tên của ngôi sao xấu nghe không hay lắm."

"Không tốt à?"

Mạc Doãn mỉm cười, quay mặt sang một bên. Sau một ngày quay cuồng bận rộn, mái tóc đen xõa tán loạn trên gò má, đôi mắt lạnh lùng như chứa ánh lửa nhấp nháy, "Ta chỉ hy vọng đoàn kỵ binh này đi đến đâu cũng sẽ mang theo cái chết."


(*) 荧惑 : ① Soi sáng, sáng sủa. ② Huỳnh hoặc 熒惑 sao huỳnh hoặc tức là sao Hoả tinh. ③ Hoa mắt, bị người ta làm mê hoặc cũng gọi là huỳnh hoặc 熒惑.

(**) Nguyên văn 荧荧火光,离离乱惑. 荧荧火光 : Huỳnh huỳnh hỏa quang ám chỉ sao Hỏa, người xưa tin rằng sao Hỏa có màu đỏ nên đặt tên là. Còn 离离乱惑 là chia ly và bối rối ( theo giải thích của zhidao baidu )

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi