NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

Đàn ông ở tuổi sung mãn thỉnh thoảng sẽ mất kiểm soát bản thân ở chỗ nào đó là điều rất bình thường, sáng nào Hạ Huyên thức dậy cũng như thế.

Nhưng Hạ Huyên có nằm mơ cũng không ngờ, sau khi đánh nhau với Mạc Doãn mình sẽ phản ứng. Thêm vào đó nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng và chán ghét của Mạc Doãn, y cảm giác như rơi vào hầm băng, đầu óc lập tức tỉnh táo, đứng dậy liền lập tức.

Trong lều cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một hai tiếng hoa đèn nổ lách tách.

"Đa tạ tướng quân chỉ điểm, thuộc hạ đã được lợi rất nhiều."

Vẻ mặt Mạc Doãn thờ ơ, dường như không mấy ngạc nhiên trước sự thất thố của y, "Thuộc hạ cáo lui."

Hạ Huyên không nói một, để Mạc Doãn rời khỏi quân trướng. Đợi sau khi Mạc Doãn rời đi rồi, y vẫn đứng đó thêm một hồi lâu rồi mới nhặt lại chiếc áo choàng rơi trên mặt đất.

Mạc Doãn không phải nữ nhân, quần áo sau lưng ướt đẫm thì có sao đâu, chẳng lẽ còn phải sợ người khác nhìn ngó? Khắp nơi trong quân doanh đâu đâu cũng thấy nam nhân cởi trần, áo ướt thì có to tát gì? Y đưa áo choàng của mình cho Mạc Doãn che lại, nhưng thật ra là chỉ để che đậy sự bối rối hoảng loạn trong lòng mình thôi.

Chẳng trách Mạc Doãn lại tránh xa y.

Sợ là lúc y chưa kịp nhận ra tâm ý của mình thì Mạc Doãn đã phát hiện ra điều đó.

Hắn là người thông minh kia mà.

Hạ Huyên nắm chặt chiếc áo choàng đã bị lấm bẩn.

Tại sao y lại ...

Hạ Huyên buông áo choàng xuống, vén mành lên đuổi theo người ta.

Mạc Doãn bước đi không nhanh, nửa đêm các doanh đều rất yên tĩnh, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Mạc Doãn quay người lại, Hạ Huyên cũng dừng lại, nhưng ngừng chẳng được bao lâu thì vội vàng sải bước đi tới.

Xung quanh không có ai, thế là Hạ Huyên chắp tay nói: "Vừa rồi ta đã xúc phạm ngươi, xin quân sư thứ lỗi."

Mạc Doãn không nói gì, chỉ thờ ơ nhìn y, cứ như hắn đã quá hiểu chuyện này rồi, hai tay chắp sau lưng, nhạt nhẽo nói: "Trong quân thiếu thốn, ta hiểu mà."

Tuy rằng Hạ Huyên vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tâm ý bản thân, nhưng nghe cách nói của Mạc Doãn thì nhất định là đã bị bóp méo, Hạ Huyên muốn lên tiếng phản bác nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mạc Doãn.

Hắn đã cho y cái bậc thang, muốn xuống thì xuống, không muốn xuống thì cứ xé rách mặt đi, hắn không sợ ra tay với Hạ Huyên.

Hạ Huyên mơ hồ cảm nhận được sự chán ghét và cự tuyệt của Mạc Doãn. Y xuất thân cao quý, từ nhỏ đã văn võ song toàn, chưa từng gặp phải thất bại lớn nào và cũng không có ai đối xử với y như vậy, nhưng dù sao thì trong chuyện này y là người sai, Mạc Doãn đã từng có thê tử, Hạ Huyên cúi xuống nói: "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Trước đây y không để ý, cũng không biết từ khi nào mình lại có tà niệm như vậy, nhưng bây giờ y đã biết, cũng đến lúc phải một kiếm cắt đứt tơ tình rồi.

Đây là quân doanh, bọn họ sắp phải đối mặt một trận chiến sinh tử, thân là tướng quân, y tuyệt đối không được có bất kỳ ý nghĩ vẩn vơ nào, cũng không có lý do gì mà chủ tướng và quân sư phải xa lạ với nhau bởi vì chút tâm tư này.

Sắc mặt Hạ Huyên kiên quyết, trong khi vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Doãn dần dần dịu đi, hắn không nói gì mà giơ tay lên, Hạ Huyên cảm nhận không khí giữa hai người đã dịu lại, xem như bọn họ đã làm hòa với nhau.

Vầng trăng bạc treo cao trên bầu trời, Hạ Huyên đứng thẳng người nói lời tạm biệt, vẻ mặt lạnh lùng và quả quyết biết bao nhiêu.

Mạc Doãn nhìn theo bóng lưng của y, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc khó tả.

Hắn tìm mọi cách xa lánh Hạ Huyên, chỉ để Hạ Huyên dứt khoát xác nhận tâm tư của mình, nhưng không ngờ khi đâm thủng tầng giấy mong manh đó, Hạ Huyên lại tự tay cắt đứt tơ tình.

Ở thế giới trước, tình yêu trở thành chỗ dựa cuối cùng cho anh em nhà Bùi.

Ngược lại, trên thế giới này, đối với Hạ Huyên, tình yêu dường như chỉ là một sự tô điểm.

Nếu không thể kiểm soát cảm xúc của mình thì hãy dứt khoát cắt đứt nó.

Vẻ mặt Mạc Doãn có vẻ suy tư.

Trong lòng Hạ Huyên, có việc quan trọng hơn phải làm, cũng có việc quan trọng hơn phải bảo vệ, canh giữ biên cương, giành lại đất đai, nên hiển nhiên y không quan tâm đến thứ tình yêu nhỏ nhặt.

Còn hắn thì sao? Chẳng lẽ hắn muốn phá hủy thứ quan trọng nhất trong lòng Hạ Huyên sao?

Trong khoảnh khắc ấy, điều hiện lên trong đầu Mạc Doãn không phải là nụ cười khoái trá của hắn khi nhìn thế giới sụp đổ và bùng nổ, mà là những người dân Dung Thành, những khuôn mặt bình dị đầy ngưỡng mộ, cùng với Trình Võ và Trương Chí kêu gì làm đó mà không cần phải hỏi lý do.

Mạc Doãn đứng dưới ánh trăng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó khẽ cười một tiếng.

Ở thế giới này hắn vốn đâu có cái gọi là "nhiệm vụ", đâu có việc gì nhất thiết phải làm?

Nói đi nói lại thì cũng chỉ dựa vào hai chữ tùy tâm mà thôi.

Điều mà Hạ Huyên muốn thì hắn cũng muốn, có thể trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn cùng chung một con đường. Nhưng sau này thì phải xem hắn và Hạ Huyên sẽ đường ai nấy đi để đấu đá với nhau như thế nào đi.

Mạc Doãn phất tay áo xoay người rời đi.

*

Man bộ đã có động thái, trong quân doanh cũng trở nên căng thẳng hơn. Hạ Huyên đã chuẩn bị cho trận chiến này gần hai năm, binh mã, lương thảo đều đã sẵn sàng, cộng thêm quân Huỳnh Hoặc do Mạc Doãn huấn luyện lại càng như hổ thêm cánh, thế nên trong lòng Hạ Huyên hưng phấn nhiều hơn là hồi hộp.

Hơn nữa, lần trước Hạ Huyên và Mạc Doãn vô tình vạch trần sự việc, Hạ Huyên đã lập tức sửa lại thái độ, trấn áp mọi ý nghĩ xấu xa của bản thân, đồng thời cũng đặc biệt chú ý đến lời nói hành động của mình, đối xử với Mạc Doãn bằng lễ nghĩa rất đúng mực. Mối quan hệ giữa hai người dần dần dịu lại nhưng dường như vẫn không thể nào có được sự đồng cảm như thuở mới gặp nhau.

Hạ Huyên căn bản không quan tâm, y cũng không cần phải đồng cảm, chỉ cần đối xử chân thành với nhau là được. Hai người họ đều là huynh đệ cùng nhau ra chiến trường, nếu y còn giữ ý nghĩ như vậy nữa thì tất cả sự chuẩn bị trong nhiều năm xem như đều đổ sông đổ biển.

Cứ như vậy, mùa hè lại chuyển sang mùa thu, thời điểm trời thu mát mẻ và trong lành nhất thì Man tộc phát động tấn công!

Binh lính được phân công trấn giữ các thành, nhưng nhân số lại không đủ, muốn truyền tin về chủ tướng nhưng Man tộc không cho bọn họ cơ hội đó.

Khi Hạ Huyên nhận được tin tức thì Man tộc đã chiếm giữ ba tòa thành nhỏ ở biên giới chỉ trong chớp nhoáng. Bên trong thành chìm trong biển lửa, phe ta bị thảm sát khắp nơi, bất kể là dân thường hay quân lính, Man tộc không tha bất kỳ ai. Cũng nhờ sứ giả từ các thành thị lân cận phát hiện ra manh mối mới vội vàng báo tin về quân doanh.

Hạ Huyên nghe báo thì lập tức đứng dậy, cả khuôn mặt như bị khói đen dày đặc bao phủ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, y là chủ tướng, không thể tức giận đến mù quáng chỉ vì một câu nói. Hạ Huyên lạnh lùng ra lệnh: "Tập hợp mọi người đến lều để nghị sự."

Nếu Man tộc không có bản lĩnh thì Đại Thịnh cũng không phải mất hơn hai mươi năm mà không làm gì được chúng. Chiến thuật của bọn chúng cực kỳ linh hoạt, hầu như đều là kỵ binh, tính cơ động rất cao, nếu nhắm đánh thắng thì chúng sẽ xông lên, ngược lại thấy đánh không lại liền lui ngay lập tức, mà lui rồi sau đó vẫn tìm cơ hội quay trở lại lần nữa. Từ nhỏ bọn chúng đã sống ở nơi khổ hàn, sợ cái gì chứ không bao giờ sợ cực sợ khổ. Ngược lại các tướng sĩ nơi biên cảnh muốn bảo vệ quốc gia, muốn bá tánh muôn dân có đủ ăn đủ mặc. Hai loại ý chí này xung đột với nhau, khó mà nói bên nào sẽ giành được chiến thắng hoàn toàn.

Trong lều tướng quân, tất cả tướng lĩnh của các quân doanh đều có mặt, Mạc Doãn cũng ở một bên, nghe Hạ Huyên bày binh bố trận.

Man bộ tập kết một số lượng lớn quân binh chiếm lĩnh phía tây 3 thành chính vì sau lưng 3 thành là Di Lan quốc. Bọn chúng chiếm được 3 thành này thì không còn lo lắng bị tấn công từ phía sau nữa. Hạ Huyên dự định chia quân đánh phục kích từ hai phía bắc và nam để bao vây mọi rợ.

Chiến thuật nghe có vẻ đơn giản, rõ ràng nhưng thực tế triển khai phải cần đến ngàn vạn người tham gia, để thực hiện chiến thuật một cách chính xác và chặt chẽ là điều khá khó khăn.

Vì lý do này, Hạ Huyên quyết định đích thân dẫn quân tấn công hai thành bị mọi rợ chiếm đóng từ phía bắc, đồng thời để Huỳnh Hoặc và một số bộ cũ của Thường Tam Tư hợp nhất thành một để tấn công thành trì còn lại từ phía nam.

Các tướng lĩnh và binh lính còn lại ở lại canh giữ quân doanh và bảo vệ các thành trì để phòng ngừa quân mọi rợ tấn công.

Mạc Doãn được bố trí ở lại trong quân.

Các tướng lĩnh sau khi nhận được lệnh liền hành động, thân vệ bước tới mặc áo giáp cho Hạ Huyên. Trên người Hạ Huyên khoác bộ áo giáp nặng nề, dáng người cường tráng cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng rực tràn đầy sát khí.

Tiếng trống trận vang lên, tiếng động của hàng ngàn con ngựa và binh lính khiến cả doanh đều chấn động.

Hạ Huyên đích thân dẫn một vạn kỵ binh và hai vạn bộ binh, trong đó đa số đều là thân vệ đã từng cùng y đến Sơn Thành để dẹp phản loạn, sau đó đến biên cảnh gối giáo chờ sáng. Trận chiến này chính là thời khắc nhiệt huyết bùng nổ, tiếng trống trận, tiếng binh lính thét lớn vang vọng khắp bầu trời, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ giết chóc hung ác.

Đúng lúc này, Mạc Doãn đi tới.

Hạ Huyên chưa lên ngựa, y mặc áo giáp, đeo bội đao bên hông, mặt mũi trông rất nặng nề, lúc nhìn thấy Mạc Doãn cũng chẳng dậy nổi nửa phần tâm tư ướt át. Mạc Doãn đứng yên trước mặt y nói: "Tướng quân, ta đến tiễn ngài đi."

Khóe miệng mím chặt của Hạ Huyên hơi nhếch lên, gọi là tươi cười thì cũng chẳng phải, "Chờ ta chiến thắng trở về."

"Ta còn muốn xin ngài một ân huệ." Mạc Doãn cứ nhìn chằm chằm vào mắt y.

Áo choàng được cởi ra, bên trong lóe lên ánh sáng bạc chói mắt, bộ giáp khoác trên người chỉnh tề! Đồng tử của Hạ Huyên co lại, y sững sờ nhìn Mạc Doãn trong bộ giáp bạc trước mắt.

"Tướng quân, thuộc hạ nguyện ý đích thân dẫn Huỳnh Hoặc ra trận giết địch." Mạc Doãn nói: "Xin tướng quân đồng ý cho thuộc hạ xuất chiến, để Trần tướng quân lưu lại quân doanh phụ trách phía sau."

Hàng ngàn hàng vạn binh sĩ đang nhìn, Hạ Huyên nắm chặt thanh đao trong lòng bàn tay, gió thổi ầm ĩ, cát bay đầy trời, Hạ Huyên căng mặt, từ khe hở môi thốt ra một chữ —— "Được."

"Cám ơn tướng quân."

Mạc Doãn cúi đầu thật sâu, lại nghe Hạ Huyên nói: "Đao kiếm không có mắt."

Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt Hạ Huyên: "Trân trọng bản thân mình."

*

Man bộ sau khi chiếm được ba thành cũng không hề tự mãn, thường quân hiện giờ đã không còn là thường quân lúc trước nữa. Nơi đó có một nhánh quỷ quân cực kỳ đáng sợ, cũng giống như kỵ binh của bọn chúng, vừa quỷ thần khó lường vừa giết người không chớp mắt.

Man bộ canh giữ ba tòa thành này hệt như pháo đài. Bọn chúng biết không thể chiếm được thành nên không ngần ngại hủy hoại luôn nó, giết người đốt lửa, hãm hiếp cướp bóc. Bọn chúng nói chuyện bằng ngôn ngữ mọi rợ, ủ mưu dự định chờ đội quỷ quân kia đến thì sẽ đưa bọn quỷ đó đi gặp Diêm Vương thật luôn.

Bên trong gió cát, sương khói mù mịt, dường như có một đội quân lớn đang đến. Tên phụ trách canh gác của Man bộ lập tức từ trên tháp leo xuống, hưng phấn truyền tin kẻ địch đã đến cho đồng bọn.

Bên Man bộ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, giữa bọn họ là máu và nước mắt hận thù, hoặc là ngươi chết hoặc là ta chết!

Kỵ binh Man bộ gào thét tràn ra, nhưng đối mặt với chúng lại là một đội quân xa lạ.

Một con ngựa đen, một bộ áo giáp bạc, một khuôn mặt quỷ dữ, tua rua đỏ tung bay trên ngọn giáo, một người một ngựa đi phía trước, theo sau là thiên quân vạn mã, tất cả đều là quỷ quân có ấn ký đen tuyền trên mặt trong lời đồn đại!

Thù mới hận cũ đồng thời dâng trào trong lòng, đại quân mọi rợ lao nhanh về phía trước trong tiếng la hét hung hãn ——

Đây là lần đầu tiên Mạc Doãn chân chính ra chiến trường, ngựa chiến phi nước đại, vó ngựa vang lên ầm ầm chói tai, hắn cảm thấy trong máu mình dâng lên một niềm đam mê mãnh liệt. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, giống như hắn thật sự sinh ra và lớn lên ở đây, chiến đấu hết mình không phải để trả thù và giành lấy quyền lực, mà hiện giờ chỉ đi theo con đường giống như Hạ Huyên —— bảo vệ gia đình, đất nước và giành lại mảnh đất đã mất.

Man bộ quả thực là một mối họa lớn đối với biên giới, cả hai bên đều được trang bị kỵ binh xuất sắc, đối đầu trực diện gần như sát sao vào nhau. Quân Huỳnh Hoặc từ khi ra đời đã đã lấy cái chết làm tín ngưỡng, tất cả bọn họ đều không sợ chết. Một khi đã bước ra chiến trường, tất cả những thứ như chính diện giết địch, tâm kế mưu lược đều là giả hết, chỉ có vung đao chém xuống, không ngừng giết chóc mới là sự thật.

Tiếng vũ khí va chạm, tiếng ngựa hí vang và tiếng giết chóc chói tai liên tục dệt nên bài hát bi thảm nhất trên sa mạc.

Toàn thân Mạc Doãn đẫm máu, tóc, tai và lòng bàn tay dính đầy máu nhớp nháp. Chiến mã của hắn cũng rất hung hãn, chạy tới chạy lui giữa quân địch, dẫn đầu làm gương cho các binh sĩ, gần như lao tới trước mặt mọi người. Tiếp đó là phóng thương quét sạch giết sạch, quân lính phía sau cũng lần lượt tiến lên, những người bị bắn hạ cũng nhanh chóng lên ngựa, vai vẫn còn cắm tên nhưng vẫn huơ đao chém giết.

Mạc Doãn chưa bao giờ thích thú với việc giết chóc, đó đơn giản chỉ là dùng sức mạnh để nghiền áp và sự giải phóng bản chất thú tính. Nhưng giữa trận giết chóc này, hắn lại cảm nhận được một cảm giác khác. Sự giết chóc giờ đây nóng rẫy đến bỏng rát, không còn lạnh lẽo và vô nghĩa.

Chém giết như vậy không biết bao lâu, đột nhiên có tiếng mũi tên vù vù truyền đến từ phía bắc, đám mọi rợ nháy mắt ngã rạp xuống như rạ. Mạc Doãn né người sang một bên để tránh mũi thương đâm tới, trở tay rút trường đao từ thắt lưng ra một nhát cắt đứt đầu người! Máu nóng phụt lên khắp đầu, Mạc Doãn nhìn sang.

Hạ Huyên toàn thân đầy máu, ngồi trên lưng ngựa vung đao dẫn quân, theo khói bụi cuồn cuộn mà đến ——

Mạc Doãn lập tức giơ tay ra lệnh, toàn bộ Huỳnh Hoặc rút khỏi chiến trường, sau đó vây lại gia nhập quân đội của Hạ Huyên để tiếp ứng với y!

"Tử Quy ——"

Tiếng gầm của Hạ Huyên truyền đến.

Mạc Doãn vừa cưỡi ngựa phi nhanh, vừa quay đao cắt đứt cánh tay của kẻ địch bên cạnh, đôi mắt trong suốt và sáng ngời xuyên qua chiếc mặt nạ, nhìn về hướng Hạ Huyên đang chạy.

Hai quân gặp nhau, hai ngựa dường như đã quen biết nhau, nhanh chóng giao phía sau mình cho đối phương, Mạc Doãn và Hạ Huyên đập mạnh vai vào nhau, giơ đao chém xuống, hai mặt đồng thời cùng chém giết kẻ địch.

"Làm sao?" Hạ Huyên hét lên.

Mạc Doãn khàn khàn trả lời: "Ngươi tới sớm quá, ta còn chưa vui đủ mà ——"

Hai đội quân hội tụ, cuối cùng đã đẩy lùi được Man bộ với lợi thế áp đảo. Tàn quân mọi rợ cũng rút lui về phía Tây theo đúng suy đoán của Hạ Huyên, Mạc Doãn và Hạ Huyên mỗi người dẫn quân của mình đi đến đâu chém giết đến đó, mãi cho đến khi Man bộ thối lui đến biên cảnh của Di Lan thì đại quân mới ngừng truy kích.

Trận chiến kéo dài từ ngày đến đêm, mặt trời và mặt trăng lại xuất hiện cùng lúc trên bầu trời, Hạ Huyên ra lệnh kiểm kê nhân số tại chỗ. Y xuống ngựa, cởi mũ giáp, tóc bị thổi đến cứng ngắc dính đầy máu, nhưng y chỉ lau mặt sơ sài rồi thôi.

Mạc Doãn cũng cởi mũ giáp ra, búi tóc cực kỳ lộn xộn, đồng thời cũng cởi mặt nạ quỷ trên mặt xuống, vừa lúc đó nghe người bên cạnh gọi: "Tử Quy."

Mạc Doãn quay người lại, khuôn mặt vẫn sạch sẽ, nhìn thấy khuôn mặt đầy bụi và máu của Hạ Huyên, hắn mỉm cười, khuôn mặt trong trẻo như băng tuyết đã hòa tan.

Trên chiến trường, suy nghĩ của một người sẽ trở nên rất đỗi bình thường giản đơn, như thể mình rất nhỏ bé, mọi yêu thương, hận thù sẽ gần như biến mất, giữa đất trời rộng lớn mênh mông chỉ còn lại bản thân mình, ngựa, đao, và mạng sống.

Chém giết trên chiến trường còn khốc liệt hơn khi hắn giết vô số hắc ảnh trong phòng huấn luyện, dường như đây lần đầu tiên hắn cảm thấy mình tồn tại không chỉ vì theo đuổi thú vui khoái cảm.

"Sao lại đeo mặt nạ ra chiến trường?"

Mạc Doãn cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt quỷ trong tay mình, bởi vì hắn chính là một con quỷ, một con quỷ ở thế giới này.

"Tại sao Lan Lăng Vương lại đeo mặt nạ quỷ?" Mạc Doãn trêu chọc, "Vì ta sinh ra đã quá đẹp trai chứ sao."

Hạ Huyên cũng mỉm cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của Mạc Doãn nói: "Tử Quy, cảm ơn ngươi đã xuất hiện ở đây." Y giơ tay lên, lòng bàn tay có một vết máu thật sâu, là kết quả của việc dùng tay không cản lại mũi thương chém xuống Mạc Doãn. Mạc Doãn chậm rãi duỗi tay ra, trên tay cũng có một vết thương rướm máu. Kề vai chiến đấu, tâm ý hợp nhất, không ai cứu ai, trên chiến trường bọn họ chính là một người.

Hai bàn tay đầy vết thương nắm chặt vào nhau.

Vào giờ phút này, không liên quan gì đến chuyện tình cảm, nhưng nguyện sống chết cùng nhau.


3O/O5/2O24

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi