NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

Tiếng động bên trong đã thu hút sự chú ý của thủ vệ bên ngoài, đám thủ vệ bên ngoài lập tức rút đao nhảy vào phòng, cảnh giác nhìn kẻ đột nhập.

Hạ Huyên chậm rãi đứng dậy, nhìn người đang được đám nha hoàn vây quanh, ánh mắt vừa lạnh lùng như băng tuyết, lại vừa nóng bỏng chứa đầy nhiệt huyết mãnh liệt.

Mạc Doãn phất tay áo: "Lui xuống hết đi."

Thủ vệ trong phủ thái sư được huấn luyện bài bản đến mức dường như không cần nghĩ ngợi gì đối với mệnh lệnh của chủ nhân. Đối mặt với tình huống như vậy, Mạc Doãn kêu họ lui ra, họ cũng nhanh chóng thu đao lặng lẽ rút lui.

Mấy cô nha hoàn xinh tươi mơn mởn thì phản ứng chậm hơn một chút so với thủ vệ, lần lượt bước xuống giường mềm, sau khi chỉnh lại quần áo gọn gàng, họ cúi đầu hành lễ với Mạc Doãn rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Mạc Doãn vẫn đang nửa nằm nhàn nhã, liếc nhìn Hạ Huyên từ trên xuống dưới, nói: "Tướng quân vẫn chưa tắm rửa à?" Giọng điệu bình tĩnh đến mức khó có thể đoán được cảm xúc thực sự của hắn là gì. Vừa há miệng ra đã hỏi một câu hỏi tùy tiện như vậy, khiến người ta cảm thấy thật khó chịu.

Hạ Huyên hơi nắm chặt tay, "Thư là do ngươi viết."

Mạc Doãn chẳng buồn ừ hử.

"Tại sao?"

Hạ Huyên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Mạc Doãn, "Mạc Tử Quy, cuối cùng là tại sao?"

Mạc Doãn không trả lời mà chỉ cẩn thận đánh giá khuôn mặt của người trước mặt, vừa rồi hắn ở trên tháp quá xa nên không thể nhìn rõ.

Sau ba năm xa cách, diện mạo của Hạ Huyên không có nhiều thay đổi, y trưởng thành và sâu sắc hơn so với thời điểm hai người chia tay. Nếu như lúc trước Hạ Huyên là một thanh bảo đao thỉnh thoảng không thể kiềm chế mà lộ ra mũi nhọn, thì giờ đây Hạ Huyên đã hoàn toàn chững chạc. Bên trong đôi tỏa ra cảm giác áp bức đen tối, hơi thở trên người hệt như một tấm lưới phẳng ép sát vào đối phương, khiến họ phải khó thở hoảng hốt.

Hạ Huyên bị Mạc Doãn nhìn chằm chằm thì hơi nghiêng mặt qua hướng khác, ánh mắt giao nhau liền đứt đoạn.

"Tại sao tại sao?" Mạc Doãn nói: "Tướng quân, ngươi muốn hỏi ta tại sao viết thư gọi ngươi vào kinh cần vương, hay là muốn hỏi ta tại sao lại đứng trên tháp bắn tên vào ngươi?"

Hạ Huyên quay đầu nhìn lại.

Mạc Doãn rũ mi xuống, cong môi cười: "Tướng quân, ngươi giỏi võ như vậy, ta biết mấy mũi tên đó không thể làm ngươi bị thương."

Hạ Huyên ở trên chiến trường rèn ra được ý chí sắt đá, đối mặt với hoàn cảnh nào cũng giữ được bình tĩnh kinh người, nhưng vào lúc này đây kích động đến trong lòng gợn sóng phập phồng, nắm chặt tay, bước thêm về phía trước một bước. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, thế nhưng Hạ Huyên lại cảm thấy như mình ngày càng không thể nhìn rõ người trước mặt.

Mạc Doãn này và Mạc Doãn trong ấn tượng của y đã thay đổi rất nhiều.

Bộ quan phục tươi tắn đẹp đẽ khiến nước da của hắn trắng trẻo hơn, lông mi đen sẫm hơn, đường nét trên khuôn mặt vô cùng rõ ràng, giống như một bức tranh chi tiết với những nét vẽ vô cùng sắc nét, từng nét vẽ đều tràn đầy cá tính.

Mày mi nhướn lên, đôi mắt như băng ấy lộ ra, trong đó không có nụ cười hờ hững mà Hạ Huyên quen thuộc. Sự vô tư và phóng khoáng khi cùng nhau uống rượu dưới ánh trăng giống như một giấc mơ nhạt nhòa.

Bất tri bất giác, Hạ Huyên đã bước gần đến ghế dài, Mạc Doãn hơi ngẩng mặt lên, thờ ơ nhìn Hạ Huyên đang cúi đầu quan sát mình.

Cảm giác áp bức mạnh mẽ và sự đau lòng phức tạp trong ánh mắt Hạ Huyên truyền đến hắn thật rõ ràng.

Vì sao Hạ Huyên lại đau lòng? Đau lòng vì y đang ở thế bất lợi ư?

Đây là chuyện đương nhiên kia mà.

Mạc Doãn cảm thấy tâm tình lúc này của mình hẳn là rất vui vẻ thoải mái, nhưng không biết vì sao, sự thoải mái này lại có hơi nhạt nhẽo, ánh nhìn của Hạ Huyên khiến hắn phiền lòng.

"Vì sao Thánh Thượng băng hà?" Hạ Huyên nói.

Mạc Doãn bình thản nói: "Ngươi đang thẩm vấn ta?"

Hơi thở ngừng lại, Hạ Huyên nói: "Ngươi không dám trả lời?"

Ánh mắt Mạc Doãn giao nhau với ánh mắt của Hạ Huyên, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, "Ngươi cảm thấy..." Hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạ Huyên, cẩn thận tìm kiếm biểu cảm trên khuôn mặt y giống như một con thú đang săn mồi, "...Trên đời này có việc gì mà ta không dám làm không?"

Trong đầu y ầm lên một tiếng nổ vang, gần như mọi nghi ngờ của Hạ Huyên đều được giải đáp ngay lập tức. Hạ Huyên lùi về sau mấy bước.

Vẻ mặt của y cực kỳ cứng ngắc, trong mắt Mạc Doãn quả thật chẳng có gì đáng xem, cũng không hề vui vẻ như Mạc Doãn tưởng tượng. Hắn kéo giày ra, xỏ chân vào, cúi người ho nhẹ một tiếng: "Nếu không thích đồ ăn và rượu do trạm dịch chuẩn bị thì ở lại đây dùng bữa đi."

Mạc Doãn đứng thẳng, giẫm giày, chắp hai tay sau lưng định rời đi thì cảm nhận được một luồng sức mạnh từ sau vai truyền đến. Hắn không chút do dự xoay người lại, dùng tay đánh mạnh một chưởng. Có lẽ là do cơ thể đã quá tiều tụy, hoặc cũng có lẽ là do hắn đã rời xa chiến trường quá lâu, đương nhiên điều mà Mạc Doãn muốn tin tưởng nhất chính là hào quang của nhân vật chính —— Hạ Huyên đã tóm được cổ tay đang tấn công của hắn.

Trong lòng bàn tay Hạ Huyên có một lớp chai dày, để lại cảm giác sần sùi thô ráp trên cổ tay Mạc Doãn. Cổ tay Mạc Doãn cũng không hề mềm mại mịn màng, xương tay còn lồi lên cồm cộm. Hạ Huyên cúi đầu, nhìn vết sẹo mờ nhạt trên cổ tay hắn.

Vết thương cũ năm đó đã gần như trở thành màu da thịt, bên trên phủ một lớp màu xám rất nhạt, như thể đôi tay này còn sót lại tầng xiềng xích vô hình.

Một loại đau lòng khác nhanh chóng bóp chặt lấy cổ họng Hạ Huyên, khiến lời y sắp nói nghẹt cứng lại.

Mạc Doãn rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay y, chiếc quan bào lạnh lẽo trượt qua mu bàn tay của Hạ Huyên. Lần này, Mạc Doãn nhanh chóng rời đi, không để cho y cơ hội chạm vào mình nữa.

Không lâu sau, thủ vệ đi vào, đối mặt với Hạ Huyên, thần sắc vẫn như thường: "Tướng quân, quần áo thay đã chuẩn bị xong, mời tướng quân tắm rửa sạch sẽ."

Tình huống có chút buồn cười, nhưng Hạ Huyên dù sao cũng không phải người bình thường, vẻ mặt nặng nề đi theo thủ vệ.

Bên trong phủ đầy rẫy thủ vệ vẻ mặt thờ ơ đứng gác, cũng có rất nhiều tỳ nữ xinh tươi mơn mởn. Những cô tỳ nữ này rõ ràng là hoạt bát và táo bạo hơn nhiều so với đám thủ vệ, cứ tò mò lộ liễu nhìn Hạ Huyên lúc y đi ngang qua, hai tay Hạ Huyên chắp sau lưng càng siết chặt hơn.

Thủ vệ dẫn Hạ Huyên đến một sân trong sạch sẽ ngăn nắp, quả nhiên trong phòng đã chuẩn bị sẵn nước nóng và quần áo: "Tướng quân, ngài có cần tỳ nữ hầu hạ không?"

Hạ Huyên không trả lời, đóng sầm cửa lại.

Tắm rửa xong xuôi, Hạ Huyên nghiêm mặt mở cửa, thủ vệ canh cửa nói: "Tướng quân, mời."

Mạc Doãn đang đợi Hạ Huyên trong đình, hắn cũng đã tắm rửa chỉnh tề, quan bào màu đỏ đã được thay bằng bộ thanh y quen thuộc, mái tóc đen được búi lên gọn gàng, trông không còn xa cách khó tiếp cận nữa. Trên bàn đã bày sẵn rượu và thức ăn, Mạc Doãn tự mình gắp đồ ăn và đồ uống. Vào ngày hè trời tối rất chậm, mặt trời hoàng hôn vẫn còn treo lơ lửng trên không trung, tỏa ra sức mạnh âm ỉ của nó.

Chỉ có hai chỗ ngồi, Mạc Doãn chiếm một chỗ, Hạ Huyên ngồi đối diện với hắn. Chén rượu trước mặt đã đầy vun, y nhướng ánh mắt nặng trĩu nhìn Mạc Doãn, giơ tay uống một hơi cạn sạch, sau đó quay sang nói với tên thủ vệ gác cách đó không xa: "Đổi chén lớn hơn."

Thủ vệ thờ ơ không phản ứng, Mạc Doãn lên tiếng: "Cứ làm theo lời Hạ tướng quân." Lúc đó thủ vệ mới xoay người lùi đi.

Hạ Huyên nhìn Mạc Doãn. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt ốm yếu của người bị bệnh nặng, hắn không uống nhiều, trên mặt cũng chẳng có chút hồng hào tươi tắn, thần sắc cực kỳ bình tĩnh.

Thủ vệ mang tới một cái chén khác, Hạ Huyên tự mình rót một chén rượu lớn.

Hai người đối diện nhau uống trong im lặng, như quay về quá khứ, nhưng sự ăn ý âm thầm trong im lặng xưa kia đã không còn nữa, họ giống như hai người xa lạ dường như không còn gì để nói với nhau.

Mạc Doãn đang ngắm hoàng hôn.

Ánh tà dương như máu, nhưng có chút đơn điệu, không khó đoán như giấc mộng trên sa mạc.

Hạ Huyên đặt chén lên bàn đá, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Mạc Doãn, cuối cùng rượu cũng hun đỏ khuôn mặt của hắn.

"Vì sao?" Hạ Huyên trầm giọng nói: "Những chuyện này cuối cùng là vì cái gì?"

Mạc Doãn không trả lời ngay, chậm rãi uống hết rượu trong chén, sau đó mới từ tốn nói: "Ngươi hỏi nhiều quá."

"Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời."

"Ta đã nói rồi, không có chuyện gì mà ta không dám làm," Mạc Doãn nói, "Ta chỉ tò mò, một vị nhất phẩm đại tướng quân như ngươi có tư cách gì mà chất vấn thái sư như ta?"

Hạ Huyên không tức giận, "Hiện giờ chỉ có Hạ Tàng Phong đang hỏi Mạc Tử Quy."

Mạc Doãn nhàn nhạt liếc y một cái, "Thật sao? Vậy ngươi càng không xứng đáng."

Hạ Huyên lại nắm chặt lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa từng coi ta là bạn bè sao?"

Mạc Doãn lại mỉm cười, "Bạn bè? Từ khi bước chân vào triều làm quan, ta không còn bạn bè nữa rồi."

Hạ Huyên cảm giác được lồng ngực bị đấm một cú thật mạnh, sự buồn bã mãnh liệt quét qua y. Y vẫn rất bình tĩnh, ít ra là nhìn có vẻ bình tĩnh, "Cho nên ngay từ đầu, ngươi vào quân doanh là vì muốn dùng quân công để trở về triều đình?"

"Chuyện này có gì không đúng ư?"

Cổ tay nhẹ nhàng xoay chén rượu, Mạc Doãn uống thêm nửa chén nữa, "Ta dựa vào bản lĩnh của chính mình," hắn lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Huyên, "Hạ Tàng Phong, ta không nợ ngươi gì cả."

"Được rồi, được, được ——"

Nói "được" liên tiếp ba lần, Hạ Huyên đột nhiên đứng phắt dậy, trầm giọng nói: "Mạc Tử Quy, ngươi muốn dùng thiên tử để sai khiến chư hầu, ta sẽ không để ngươi thực hiện được."

Mạc Doãn cười nhìn y: "Nếu ngươi thật sự muốn ngăn cản ta thì không nên nói toẹt ra như vậy."

Hạ Huyên cũng vặn lại: "Còn nếu ngươi muốn thật sự quậy tung cả trên lẫn dưới thế này thì cũng không nên viết thư gọi ta về kinh cần vương làm gì."

Mạc Doãn cầm bầu rượu lên rót rượu, "Ta viết thư cho ngươi, là muốn xem ngươi có tiến bộ gì không, có biết thức thời hay không, có nhận ra ai mới là vua thật sự hay không." Rượu gần như sắp tràn ra khỏi chén, hắn uống một cách say sưa, nước đọng trên môi ướt át. Hắn nhìn Hạ Huyên, "Hạ Huyên, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi thật sự muốn cản đường ta sao?"

Hạ Huyên lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt hiện lên cảm xúc khó phân biệt, nhưng vẻ mặt của y đã cho Mạc Doãn câu trả lời.

Đúng, y và hắn không cùng một phe.

"Không hổ là Hạ thị đời đời trung thành," Mạc Doãn đặt chén rượu xuống, lúc đứng dậy có hơi loạng choạng. Hạ Huyên theo bản năng vừa định dời bước qua, Mạc Doãn đã đỡ bàn đứng thẳng người. Hắn nhìn thẳng vào Hạ Huyên khẽ mỉm cười, "Nếu ngươi đã trung thành như vậy, lúc này người hành thích vua đang ở trước mặt ngươi rồi, sao ngươi còn chưa giết ta đi?"

Mặc dù Hạ Huyên đã mơ hồ đoán được sự thật, nhưng khi sự thật đại nghịch bất đạo hành thích vua thực sự được đích thân Mạc Doãn thừa nhận, lồng ngực của y vẫn phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nắm đấm của Hạ Huyên siết chặt lại đến phát run.

Khóe miệng Mạc Doãn tràn đầy ý cười, "Ngươi phái Lý Viễn đến Nam Hương điều quân tiếp viện, rất hay, việc này rất thông minh, nhưng vì vậy mà Hạ thị ở Nam Hương chỉ còn là một cái vỏ rỗng, bên cạnh lão thái sư không có người bảo vệ. Thân là con trai của ngài ấy, ngươi không lo lắng chút nào sao?"

Trong đầu Hạ Huyên nổ vang như sấm, nắm tay tức thì vung qua. Mạc Doãn vừa cười, vừa đón chiêu. Trong nháy mắt hai người liền qua lại mấy chiêu.

Cánh tay va chạm với cánh tay, Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng, quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Hạ Huyên: "Nhỡ đâu ta không may bị thương, chỉ sợ lão thái sư cũng không thể sống thọ mà chết tại nhà."

Đôi mắt Hạ Huyên như muốn bốc lửa hừng hực, "Mạc Tử Quy, Mạc Tử Quy ——"

Một tiếng cuối cùng của y gần như là gầm lên làm lũ chim ngoài đình giật mình, bay loạn xạ về phía hoàng hôn.

Nhìn người trước mặt mà mình luôn mong nhớ ba năm trời không quên, Hạ Huyên cảm thấy tim mình như bị dao cắt, lại không biết tại sao mình lại ở đây.

"Ta chưa bao giờ có lỗi với ngươi..."

Âm thanh Hạ Huyên dần dần trầm xuống, trong mắt ngập đầy sự đau khổ và oán hận không nói nên lời.

Loại đau đớn đó vẫn không mang lại cho Mạc Doãn chút vui sướng nào, có khoái đấy nhưng cũng có tức giận. Biểu cảm trên mặt Mạc Doãn dần dần biến mất không còn chút dấu vết, cả người lạnh lùng âm trầm, "Muốn trách thì cứ trách ngươi cứ nhất định phải ngáng chân ta."

"Ngươi đã là dưới một người hơn vạn người," Hạ Huyên nghiến răng, "Ngươi còn chưa hài lòng sao?"

"Lý Thành Khuê ngu ngốc bất tài, còn ta mạnh hơn hắn gấp ngàn lần. Hắn có thể làm hoàng đế, tại sao ta lại không thể? Mạc Doãn nhìn chằm chằm Hạ Huyên, trong mắt như có lửa đốt, "Dưới một người hơn vạn người. Tại sao Mạc Tử Quy ta lại phải thua kém một người?"

"Hạ Tàng Phong, ngươi nghe cho rõ, ta muốn trở thành cửu ngũ chí tôn ở thế giới này. Nếu ngươi chịu giúp ta, về sau ta có thể xem như ngươi có công phò vua, còn trái lại," giọng nói của Mạc Doãn càng lúc càng lạnh lùng hơn, lạnh đến thấu xương, "Ta sẽ khiến toàn bộ Hạ thị ——" Hắn đối mặt với đôi mắt cũng càng lúc lóe sáng của Hạ Huyên, gằn từng chữ: "chết sạch không chừa một ai."

Lúc này đây, Hạ Huyên lại có hơi buồn cười.

Y muốn cười, cười thật to, cười một trận điên cuồng.

Trò hề, một trò hề khiến thiên hạ phải chê cười.

Y cũng cười thật, cười đến nước mắt tràn mi, "Mạc Tử Quy, ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi lại muốn toàn bộ Hạ thị chúng ta..." Nụ cười của y dần dần nhạt đi, khuôn mặt như vừa đeo lên một chiếc mặt nạ cứng rắn, "Được, ta chờ thủ đoạn của Mạc thái sư vậy."

Cánh tay đan vào nhau đột nhiên buông ra, Hạ Huyên lùi lại hai bước, "Ta đã phát mật lệnh khẩn cấp cho toàn bộ quân đội, lệnh cho bọn họ nhanh chóng tiến vào kinh thành để cần vương. Ngự Lệnh Xử của ngươi có bao nhiêu người? Có thể chống lại mấy chục vạn đại quân ư?"

Mạc Doãn cũng cười, ho nhẹ một tiếng, cười rất có ý tứ: "Ngươi cho rằng mệnh lệnh của tướng quân trong mắt quân đội quan trọng như vậy sao? Chỉ sợ có nhiều người thức thời hơn ngươi nghĩ đấy."

Sắc mặt Hạ Huyên căng thẳng, "Chính nghĩa luôn được người ủng hộ, ngược lại gian ác sẽ không ai thuận theo. Chưa chắc ngươi nắm được thế sự trong tay."

"Vậy sao?" Mạc Doãn nói: "Vậy chúng ta hãy chờ xem, cuối cùng người nở nụ cười sẽ là ai."

Hạ Huyên nhìn kỹ Mạc Doãn, sau đó phất tay áo quay người lại.

"Hạ Tàng Phong ——"

Bước chân Hạ Huyên dừng lại.

"Ta sẽ đợi ngày ngươi quỳ xuống trước mặt ta xưng thần."

Hạ Huyên quay người lại, hoàng hôn đã hoàn toàn khuất bóng, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Mạc Doãn, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

"Sẽ không bao giờ có ngày đó," Đôi tay giấu sau lưng siết chặt vào nhau, "Ngày đó sẽ không bao giờ đến."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi