NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

Landers lên xe ngựa trở về cung điện. Y đã đến vương đô từ nửa tháng trước nhưng vẫn chưa bước chân vào cung. Trong cung chỉ để lại cho y những ý ức tồi tệ, mặc dù tính cách của y mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng không thích chịu đựng sự chửi rủa và nghi ngờ, nhất là khi còn nhỏ.

Brun luôn nói những điều tốt đẹp về vua Arlin. Dù Arlin có rất nhiều khuyết điểm, nhưng với tư cách là một người cha, trước sau gì ông ta vẫn giữ được tình yêu của mình dành cho Landers. Brun hy vọng Landers có thể cư xử tử tế trước mặt Arlin, đây là lời cầu xin của ông, nếu cần thì có thể xem đó là một ân huệ mà ông nợ Landers.

Thái độ của Landers đối với cha mình cũng giống như đối với những con ngựa mà y nuôi. Y rất yêu quý những con ngựa đó, nhưng đôi khi y không thể không quất roi vào lưng chúng.

"Cậu à, con rất khâm phục lòng trung thành của cậu. Vì lòng trung thành đó, con sẽ cố gắng nói ít nhất có thể." Landers đưa ra lời đảm bảo duy nhất của mình. Brun thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười bày tỏ sự hài lòng, sau đó nói: "Linh mục Salzburg quả thật rất xứng đáng với trọng trách rửa tội cho con, ta sẽ tiến cử ngài ấy làm giám mục của giáo phận."

Landers nói: "Con có may mắn biết được linh mục đã chinh phục được cậu bằng cách nào không?"

Để giành được sự ủng hộ của người đội trưởng đội cận vệ cố chấp này không phải là điều dễ dàng, nhưng theo lời của linh mục nói thì việc này cũng không hẳn là quá khó khăn. Landers muốn biết mọi thứ về vị linh mục này.

Brun dẫn Charmaine đến gặp linh mục, nhưng linh mục phớt lờ anh ta, trái lại còn đi tìm hoàng tử bị bệnh. Sau đó, ông hứa hẹn sẽ tiến cử linh mục cho chức vị giám mục nhưng bị hắn ta từ chối. Nhưng linh mục cũng hứa với ông ta rằng sẽ tuyệt đối không để Satan bắt hoàng tử đi.

"Ở tuổi của ngài ấy, ta chưa bao giờ thấy ai có phong thái điềm tĩnh và tao nhã như vậy. Landers, xin hãy tha thứ cho ta khi nói điều này. Charmaine phong độ và quyến rũ thật đấy nhưng y không có người tâm phúc bên cạnh, cậu ta cứ đắm chìm vào mấy cái mưu ma chước quỷ hèn hạ đó thôi. Nhưng còn con, Landers yêu quý, con nên biết rằng con có thứ hoàn toàn khác hẳn với cậu ta, con đã có được sự ủng hộ của linh mục. Nói tóm lại, ta rất ấn tượng với ngài ấy, và ta tôn trọng ngài ấy từ tận đáy lòng, cũng như con tôn trọng ngài ấy vậy."

Brunr vỗ vỗ vai Landers, "Thành thật mà nói, khi ta nhìn thấy con dâng hiến lòng trung thành của mình cho linh mục, trong lòng ta cảm thấy rất yên tâm. Người trẻ coi thường mọi thứ đương nhiên là tốt, điều đó cũng rất hợp với con, nhưng con có thể kiểm soátsự kiêu ngạo của mình, chứng tỏ con đã đạt đến một cấp độ khác, không chỉ là làm người khác sợ hãi. Landers, chỉ khi học cách đầu hàng, con mới có thể thực sự chinh phục được."

Landers nghe Brun không tiếc lời khen ngợi linh mục, đồng thời biết ông sẵn sàng quỳ xuống trước mặt linh mục ở nơi công cộng thì trong lòng cũng cảm thấy vô cùng cao hứng.

Linh mục phớt lờ lời mời gọi của Charmain và từ chối lời đề nghị của đội trưởng đội cận vệ, đương nhiên không phải xuất phát từ ý định cao thượng nào, mà bởi vì làm như vậy danh tiếng của hắn càng cao hơn, có lẽ cũng có cả sự kiêu ngạo trong đó. Landers biết rất rõ, linh mục sẽ không chấp nhận lòng tốt giống như sự bố thí.

Landers nghĩ: "Mình mới quen hắn chưa đầy một tháng, nhưng hắn đã biết rõ về mình và mình cũng biết rõ về hắn. Đây chẳng phải là do ông trời định sẵn sao?"

Ngoại trừ nỗi đau trong tình yêu, Landers cuối cùng cũng nếm được một chút vị ngọt, mặc dù vị ngọt đó hoàn toàn là do y tưởng tượng.

Xe ngựa tiến vào cung điện, nơi này chẳng đổi khác gì mấy từ khi Landers rời đi nhiều năm trước. Hai bên con đường xanh hình chữ thập mọc đầy cây cao, đài phun nước, tượng, bồn hoa... mọi thứ vẫn như cũ. Hoàng tử nhìn lướt qua hững hờ, không chút cảm xúc hay lưu luyến.

Vua Arlin đã lâu không gặp lại người con trai mấy năm trời toàn rút đầu rút cổ ở lãnh địa của mình.

"Ồ, Landers, con..." Arlin lê thân hình ốm yếu ngồi dậy khỏi giường, Landers hơi khom người để người cha hồ đồ có thể ôm mình. Arlin suy nghĩ hồi lâu cũng không biết phải diễn đạt tâm trạng của ông như thế nào, lẩm bẩm nói nhỏ, "Ôi, con ngoan của ta, con đã lớn như vậy rồi..."

Landers bình thản nói: "Cha, nhìn ngài không khỏe lắm."

Arlin buông tay ra, mái tóc xoăn bạc trắng ướt đẫm mồ hôi bết dính vào trán. Ông mặc bộ đồ ngủ bằng vải lanh, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đục ngầu lõm vào trong hốc mắt trũng sâu, chiếc mũi cao thẳng tắp giờ đây như một ngọn núi sụp đổ trên khuôn mặt béo phì. Thời gian đã lấy đi vẻ khôi ngô và sức khỏe của ông. Điều duy nhất có thể khiến mọi người nhận ra thân phận nhà vua của ông là chiếc nhẫn ngọc lục bảo khổng lồ trên ngón tay, "Đúng vậy, con trai, sức khỏe người cha đáng thương của con hiện giờ không được tốt lắm."

Landers hôn ngón tay ông, y ngồi xuống mép giường, dùng nửa bên mặt bỏng nặng của mình đối diện cha.

Arlin mấp máy môi, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Brun. Brun khẽ khom người, vẫy tay rồi bảo người hầu trong phòng theo mình ra ngoài, để lại phòng cho đức vua và con trai ông nói chuyện riêng với nhau.

Đội trưởng đội cận vệ đứng đợi ở cửa không bao lâu thì Charmaine hớt hải chạy tới ngay khi nghe được tin Landes trở về cung điện. Nhìn anh ta không có chút gì là vội vàng, ngược lại còn rất lịch sự bày tỏ rằng mình muốn đến thăm vua cha. Đội trưởng đội cận vệ cũng lịch sự trả lời cho anh ta biết Landers đang nói chuyện với nhà vua.

Charmaine giả vờ ngạc nhiên: "Thật sao? Không phải Landers mắc bệnh truyền nhiễm sao?"

"Hoàng tử đã khỏi rồi," đội trưởng cận vệ trịnh trọng nói, "Chúa vẫn chưa bỏ rơi ngài ấy."

Charmaine vui vẻ ra mặt, "Vậy thì tốt quá."

Thái độ và niềm vui của anh ta trước mặt Brun trông thật giả tạo và hời hợt, Brun cứ thắc mắc mãi, chẳng lẽ chỉ vì một vết sẹo nhỏ như vậy mà Landers có thể thua vị thái tử hời hợt trước mặt hay sao? Điều này quả thực buồn cười, Brun nói: "Mời ngài trở về, hiện giờ đức vua chỉ muốn nói chuyện với hoàng tử."

Charmaine mỉm cười, "Vậy ư? Thật đáng tiếc. Ta cũng muốn gặp Landers," Charmaine nói thẳng với người hầu đứng bên cạnh, "Vào báo với vua cha một tiếng, ta muốn tham gia với hai người họ."

Brun tiến lên một bước nói: "Thái tử, chuyện này không hay lắm đâu."

"Thật sao? Vậy thì xin hỏi đội trưởng không hay ở đâu? Ta chỉ muốn nói chuyện với cha và em trai tôi..."

Charmaine chưa kịp dứt lời, cửa phòng ngủ của nhà vua đã bị một lực mạnh đẩy ra

Đầu trượng thò ra khỏi cửa, Landers bước ra khỏi phòng. Khuôn mặt bỏng rát của y lập tức khiến Charmaine giật mình. Sau nhiều năm không gặp, Landers rõ ràng đã trở nên cao lớn và khỏe mạnh hơn so với khi còn nhỏ. Y vừa mới khỏi bệnh truyền nhiễm, nhưng trông y tràn trề sức lực, tinh thần sáng láng, thậm chí còn oai vệ hơn cả Charmaine, điều này khiến khuôn mặt xấu xí của y càng thêm đáng sợ. Charmaine đành nín thở lùi lại nửa bước.

"Charmaine," Landers nói với giọng điệu có phần mỉa mai đặc trưng của mình, "Tôi còn tưởng là tên hầu nào đó không biết phép tắc gây ồn ào bên ngoài, nhưng hóa ra lại là anh, người anh yêu quý của tôi, Thái tử."

Mặt Charmaine hơi đỏ lên: "Ồ, Landers, anh chỉ nghĩ là anh em chúng ta đã lâu không gặp, anh muốn sớm gặp lại em thôi mà."

"Cảm ơn sự quan tâm của anh," hoàng tử nói, "nhưng anh à, sao anh không nhìn thẳng vào mặt tôi? Tôi làm anh khó chịu ư, anh trai?"

Ánh mắt của Charmaine quả thực đang tránh né khuôn mặt của Landers. Thái tử ham thích những thứ đẹp đẽ, có thể nói anh ta là một chuyên gia về hội họa và khiêu vũ. Anh ta thực sự không có hứng thú nhìn vào khuôn mặt đáng ghét của hoàng tử, ban đêm anh ta sẽ gặp ác mộng mất thôi.

"Landers," Charmaine nhìn hoàng tử mỉm cười, "nhìn vào mặt em anh lại không thể chịu nổi khi nhớ lại những ngày xa xưa."

"Ồ..." Landers có vẻ tán thưởng, y đưa tay ra, nở nụ cười toe toét, "Anh trai thân yêu ơi, điều này nghe thật ấm lòng biết bao."

Landers nhấc chiếc trượng lên, mỉm cười rồi bất ngờ đập mạnh vào bắp chân Charmaine với tốc độ mà anh ta không ngờ tới. Trượng mang theo tiếng gió phát ra âm thanh "vù vù". Charmaine thét lên một tiếng thảm thiết, ôm chân nhảy lùi lại về sau, bọn người hầu vội vàng nhào đến đỡ lấy anh ta.

"Landers, cậu ——" Biểu cảm của Charmaine hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt dịu dàng có vẻ hơi tức giận, "Cậu đang làm gì vậy?!"

"Đây là hình phạt dành cho anh vì đã giả vờ trước mặt tôi, Charmaine. Đừng giả vờ làm người tốt nữa. Tôi biết tỏng trong đầu anh đang nghĩ gì. Tôi không ngại nói cho anh biết, tranh thủ nhân lúc này dọn dẹp đi, rồi chọn một ngày đẹp trời mà lăn xuống khỏi cái ghế Thái Tử!"

Landers lạnh lùng gầm lên, khí thế của y còn uy nghiêm hơn cả đức vua.

"Bị chính con ngựa nhút nhát của mình hất ngã đến nỗi bị thương nặng, Charmaine, tôi không hiểu sau khi trải qua chuyện đáng xấu hổ như vậy, anh vẫn còn đủ can đảm để sống sót trở về vương cung. Anh thậm chí ngay cả cái gót giày của quân cách mạng còn chưa chạm được tới, thật đáng xấu hổ ——"

Landers giơ chiếc trượng lên, Charmaine sợ đến mất mật ngã nhào xuống đất, phải nhờ bọn người hầu đỡ dậy. Đầu trượng sắc nhọn chĩa thẳng vào giữa hai lông mày của anh ta, Landers từ trên cao nhìn xuống, "Từ giờ trở đi, nếu anh nhìn thấy tôi trong cung điện thì biến sang một bên đi, đừng để tôi thấy bộ dạng yếu đuối vô dụng của anh nữa, kẻo tôi không nhịn được lại thọc cho anh một nhát đấy."

Thị vệ trưởng phụ trách canh gác cung điện đứng đó khoanh tay từ đầu đến cuối không nói gì, đợi hoàng tử cất trượng đi mới tiến lên hỏi: "Con có muốn vào trong cung trước không? Ta sẽ đưa con đi."

"Không cần, con muốn quay lại nhà thờ."

Landers chống trượng bước ra ngoài, cau mày: "Nơi này hôi quá đi mất. Cậu đi xem cái tên vô dụng đó có tè ra quần không?!"

Brun nói: "Hoàng tử, đó là anh trai của của con đấy." Trong giọng điệu không có chút trách móc nào, thậm chí còn có ý cười tán thưởng.

Chuyện là vậy đấy, Landers đủ tư cách để hạ nhục Charmaine, đồng thời y cũng có thể khiến Charmaine hiểu rằng danh hiệu thái tử chẳng là gì cả, chỉ có thực lực thật sự mới có thể chinh phục được Lessie.

Brue đích thân lên xe ngựa đi cùng Landers trở lại nhà thờ. Trên xe ngựa, ông hỏi: "Con đã bàn chuyện rửa tội với đức vua chưa? Ông ấy đã đồng ý để linh mục của Salzburg rửa tội cho con chưa?"

"Con nghĩ mình không cần phải thảo luận vấn đề này với ông ấy. Con đã quyết định để Eugene rửa tội cho con."

Brun khẽ thở dài: "Được rồi, ta sẽ xin đức vua cho linh mục được thăng chức càng sớm càng tốt."

Chuyện này thì ông làm dễ như trở bàn tay, nhưng còn chuyện kia thì khác.

"Căn bệnh dịch này đến không đúng lúc chút nào, Landers, con chỉ còn một tuần để tập nhảy. Này, nghe này," Brun đè tay trên vai Landers trước khi y kịp bày tỏ sự phản đối. "Ta biết con dũng cảm và kiêu ngạo như thế nào. Con cho rằng chỉ bằng một mình con có thể đơn thân độc mã tạo dựng sự nghiệp. Nhưng sự thật là, nếu con không nhận được sự giúp đỡ của đám quý tộc đó, tin ta đi, mọi chuyện sẽ rất rắc rối và phức tạp. Có những chuyện không thể dùng vũ lực giải quyết. Vả lại ta cũng chân thành hy vọng con sẽ tìm được một người bạn đời hợp ý."

Hoàng tử lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt không tốt cũng không xấu, giọng điệu lạnh lùng nói: "Bọn họ phải xem một kẻ què quặt nhảy nhót mới hài lòng sao?"

"Landers, con biết đó không phải là vấn đề mà. Vũ hội đối với giới quý tộc mà nói giống như chiến trường vậy, nếu con không thể đánh thắng trận này thì về sau con sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Lần này Grillby mang danh tiếng đến cho con, nhưng chỉ đối với dân thường mà thôi. Có tiếng tăm trong giới thường dân và được quý tộc khen ngợi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Con là người thông minh, ta nghĩ con hiểu ta đang nói gì, hơn nữa con biết ta nói những điều đúng đắn."

"Một lãnh chúa tốt sẽ tiếp nhận mọi lời khuyên chê, ngay cả khi con có thể không thích nó, ta nói đúng không?"

Landers vẫn im lặng mãi đến khi quay lại nhà thờ. Khi y xuống xe, Brun kéo mạnh cánh tay y, "Landers, hứa với ta là con sẽ không làm mọi chuyện rối tung lên."

"Nếu cậu nhất quyết muốn nghe," Landers nói, "thì con hứa."

Brun thở phào nhẹ nhõm, "Tốt lắm, ngày mai ta sẽ mời vũ công giỏi nhất trong cung tới dạy con."

"Không cần."

Landers nhảy xuống xe ngựa, "Con đã có người có thể chăm sóc cho con rồi."

11/O8/2O24

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi