NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN


Bùi Minh Sơ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ôn hòa, xoa đầu Mạc Doãn: "Nếu em không muốn thì thôi vậy."

Mạc Doãn cúi đầu.

Bùi Minh Sơ hỏi: "Em buồn ngủ à? Anh đưa em về." Mạc Doãn nói "Cảm ơn anh."

Bùi Minh Sơ đẩy Mạc Doãn tới cửa, đột nhiên cười nói: "Ngày đầu tiên em đến đây, anh là người bế em lên."

Mạc Doãn nhìn về phía các bậc thang, bây giờ bên cạnh bậc thang đã xây thêm một lối đi không rào chắn nên hắn có thể ra vào thoải mái và thuận tiện.

Ngay lúc Mạc Doãn đang định nói gì đó thì tay của Bùi Minh Sơ đã hạ xuống.

Giống như ngày đầu tiên đến nhà họ Bùi, Bùi Minh Sơ bế Mạc Doãn lên, Mạc Doãn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ ngực anh tỏa ra, hôm nay trên người Bùi Minh Sơ có thêm chút mùi rượu tinh khiết êm dịu.

Mạc Doãn túm lấy cổ áo anh, Bùi Minh Sơ cúi đầu cười với hắn, nụ cười thiếu vài phần ổn trọng bình thường, nhiều thêm một chút men say chếch choáng: "Không phải anh đã dạy em ôm anh sao?"

Mạc Doãn vẫn đang nắm lấy cổ áo, cổ áo sơ mi của Bùi Minh Sơ như đang vướng víu trong lòng bàn tay hắn. Đợi đến khi Bùi Minh Sơ bước lên bậc thang rồi, Mạc Doãn mới dường như lấy hết can đảm để vòng tay qua cổ Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ quay mặt lại, khuôn mặt của Mạc Doãn vùi vào ngực anh không thể thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen dài buông xõa của hắn, "Anh đưa em về phòng nhé?"

"Dạ." Mạc Doãn nói nhỏ.

Bùi Minh Sơ nhấc đầu gối lên mở cửa.

Sau đó anh phát hiện trong phòng Mạc Doãn đã có người.

"Bùi Thanh?"

Mạc Doãn lập tức thò mặt ra khỏi vòng tay của Bùi Minh Sơ.

Bùi Thanh đã đứng dậy khỏi ghế sofa, trên tay cầm một cây kèn harmonica —— Mạc Doãn vừa tặng cho y.

"Nói riêng vẫn chưa xong à?" Bùi Minh Sơ mỉm cười đặt Mạc Doãn ngồi cạnh giường, "Vậy hai người tiếp tục trò chuyện đi."

Bùi Minh Sơ vuốt ve đỉnh đầu Mạc Doãn, tiếp đó quay người đi ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng.

Bùi Thanh lặng lẽ nhìn Mạc Doãn, nhìn mặt Mạc Doãn từ đỏ chuyển sang trắng.

Đôi mắt y lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn như không hề có một chút cảm xúc.

Mạc Doãn ôm chặt ga trải giường nhìn y không nói một lời, ánh mắt lảng tránh như không dám nhìn Bùi Thanh.

Bùi Thanh quay lại, nhặt cây kèn rồi rời đi.

Một lúc sau, người hầu đẩy xe lăn trả về phòng, buôn chuyện với Mạc Doãn: "Không biết cậu hai bị sao nữa, sắc mặt nhìn đáng sợ quá."

"Vậy à?"

Mạc Doãn vịn giường ngồi vào xe lăn: "Chắc là có ai chọc giận anh ta."

"Ai mà dám chọc cậu hai chứ?"

"Ai biết được."

Mạc Doãn nói đùa với người hầu vài câu, người hầu hỏi hắn có đói không, có muốn ăn khuya không.

Trong những bữa tiệc như thế này, mọi người đều bận rộn giao lưu, không đủ ăn là chuyện hết sức bình thường, Bùi Minh Sơ đặc biệt yêu cầu phòng bếp chuẩn bị trước một ít cháo.

"Được, vậy tôi cũng ăn một chút."

Người hầu thè lưỡi nghịch ngợm: "Tôi không dám hỏi cậu hai có muốn ăn không."

"Vậy thì đừng hỏi," Mạc Doãn chớp mắt, "Không chừng anh ta giận đến no luôn rồi."

Người hầu bị hắn chọc cười liền đi ra ngoài bưng cháo cho hắn.

*

Bùi Thanh lại bắt đầu chiến tranh lạnh với Mạc Doãn. Vốn dĩ mỗi ngày y sẽ đưa Mạc Doãn đến trường rồi mới đến công ty thực tập, nhưng bây giờ liên tục mấy ngày, sáng ra là y trực tiếp lái xe thẳng đến công ty, hoàn toàn bỏ lơ Mạc Doãn, cho dù có vô tình gặp hắn, cũng chỉ lướt ngang qua, không để ý tới Mạc Doãn.

Mạc Doãn chỉ có thể vịn xe lăn nhìn y lạnh lùng bước qua mình không thèm nhìn lại.

Bùi Minh Sơ bước xuống lầu, thời tiết ngày càng nóng nên anh ăn vận cũng thoải mái và đơn giản hơn, cổ tay áo sơ mi sọc dọc màu xanh đậm lộ ra một phần từ chiếc áo khoác đen. Lúc đi ngang qua Mạc Doãn anh vuốt tóc hắn, "Cãi nhau à?"

Mạc Doãn rụt người lại: "Không có."

Bùi Minh Sơ quay đầu lại: "Cần anh giảng hòa giúp hai em không?"

Vẻ mặt Mạc Doãn cứng ngắc: "Chúng tôi không có cãi nhau."

Bùi Minh Sơ mỉm cười lắc đầu, anh không hứng thú đến chuyện hờn giận vu vơ của mấy bạn nhỏ lắm, tâm sức đã dành hết cho việc ở công ty. Mấy năm nay anh sống tùy ý tự do tự tại, hiện giờ cũng đã đến lúc phải gánh vác trách nhiệm, lấp đầy từng lỗ hổng trong công ty.

Công ty tiến hành tổ chức hội nghị, Bùi Minh Sơ lúc này đã cởi áo khoác, tay áo xắn cao đến cẳng tay, đang nghiêng người về phía trước nói chuyện với Đinh Mặc Hải thì điện thoại trên bàn rung lên, Bùi Minh Sơ liếc mắt nhìn, hơi ngạc nhiên. Anh giơ tay ra hiệu cho Đinh Mặc Hải im lặng rồi cầm điện thoại di động lên trả lời cuộc gọi.

"Có chuyện gì vậy, Tiểu Doãn?"

Đinh Mặc Hải không chút biến sắc nhìn Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ cũng cực kỳ ngạc nhiên, từ trước đến nay Mạc Doãn rất hiếm khi chủ động liên lạc với anh, gần như không bao giờ thì phải.

"Cho tôi hỏi..." Giọng Mạc Doãn ngập ngừng trong điện thoại, "Bùi Thanh có ở công ty không?"

Bùi Minh Sơ nhướng mày, che ống nghe điện thoại di động rồi hỏi Đinh Mặc Hải: "Bây giờ Bùi Thanh có ở công ty không?"

Đinh Mặc Hải nói: "Chờ một chút."

Bùi Minh Sơ cũng trả lời Mạc Doãn y như vậy.

Đinh Mặc Hải gọi điện hỏi thăm, sau khi biết được thông tin chính xác, ông liền trả lời: "Có, đang ở trong văn phòng."

"Em ấy có ở đây." Bùi Minh Sơ trả lời.

"Được rồi, cảm ơn, xin lỗi đã làm phiền, anh cứ tiếp tục làm việc của mình đi."

Mạc Doãn cúp máy, Bùi Minh Sơ buồn cười nhìn điện thoại, sau đó nhìn Đinh Mặc Hải, ý cười dạt dào trong mắt: "Mấy bạn nhỏ cãi nhau, thành ra tôi trở thành loa truyền phát thông tin luôn."

Đinh Mặc Hải cũng cười nói: "Cậu hai và Tiểu Doãn khá là thân thiết với nhau."

"Ừ, hai ngày nay hình như cãi nhau, không ai để ý đến ai." Bùi Minh Sơ đặt điện thoại di động xuống, ngón tay vân vê tài liệu trên bàn lên, "Thật sự rất thú vị." Anh lật một trang, "Náo nhiệt như vậy mới giống người một nhà."

Bàn chuyện công việc với Đinh Mặc Hải xong, Bùi Minh Sơ đứng dậy đậy nắp bút: "Đi nào, chúng ta xuống lầu nhìn thử xem."

Tòa nhà Hữu Thành có tổng cộng 46 tầng, được xây dựng đã lâu, dù không phải là tòa nhà hạng nhất trong thành phố này, nhưng khi người ở tầng dưới nhìn lên, họ vẫn cảm thấy mình không thể nhìn thấy điểm cuối. Bên ngoài tòa nhà được lát gương sáng rực làm lóa mắt mọi người, khiến họ cảm thấy một cảm giác áp bức mãnh liệt.

Mạc Doãn từ chối sự giúp đỡ của tài xế, tự mình đẩy xe lăn lên lối đi không có rào chắn.

Nhân viên quầy lễ tân nhận ra khuôn mặt của Mạc Doãn, nói đúng hơn thì không nhân viên nào của Hữu Thành có thể quên được tác động to lớn mà sự cố 829 gây ra cho công ty vào thời điểm đó. Bây giờ lần đầu tiên nhìn thấy người thật như thế này, cô giật hết cả mình, đó là cảm giác hoảng hốt khi người liên quan đến vụ việc đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

"Tôi lên được không?" Mạc Doãn hiền lành nói: "Tôi đi tìm Bùi Thanh."

Giây phút thất thố qua đi, nhân viên quầy lễ tân định thần lại lập tức nói: "Tất nhiên là có thể rồi ạ."

Cô muốn ra ngoài giúp đỡ, Mạc Doãn can lại: "Cám ơn, để tôi tự làm." Hắn mỉm cười, "Tôi biết anh ấy ở tầng mấy."

Đợi Mạc Doãn đẩy xe lăn rời đi, nhân viên lễ tân nhanh chóng truyền tin Mạc Doãn đến công ty trong nhóm chat riêng của công ty.

"Người ngoài đời trông giống hình trên ID lắm!"

Sau đó, cô nhớ đến Mạc Doãn đang ngồi trên xe lăn mỉm cười, không khỏi nói thêm một câu.

"Cũng rất đẹp trai, đáng tiếc lắm luôn á!"

Bùi Thanh là thực tập sinh trong công ty, địa vị không thấp, có văn phòng độc lập riêng, nhưng so với Bùi Minh Sơ là phó chủ tịch và là người có quyền hành quyết định thì vẫn còn cách một khoảng cách lớn. Y đang ngồi trong văn phòng thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng náo động.

Bùi Thanh mặc kệ, nhưng y lại cảm giác được âm thanh này càng ngày càng gần mình, không khỏi khẽ cau mày nhìn về phía cửa văn phòng.

"Cộc cộc ——"

"Vào đi."

Cửa mở ra, Bùi Thanh nhìn thấy một người mà y không ngờ tới.

Mỗi lần Mạc Doãn xuất hiện ở một nơi xa lạ đều thu hút rất nhiều sự chú ý.

Đầu tiên, xe lăn là một mục tiêu rất lớn, và vì người ngồi trên xe lăn là một thanh niên đẹp trai như vậy nên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý đặc biệt.

Những sự chú ý này tuy rằng không có ác ý, chỉ là tò mò, thậm chí có người còn có ý tốt. Bọn họ sẽ suy đoán, người này còn trẻ mà sao lại phải ngồi xe lăn? Chân bị thương ư? Thật là tội nghiệp! Loại ánh mắt suy đoán có ý tốt này thực ra cũng rất tàn nhẫn đối với Mạc Doãn.

Vì vậy, Mạc Doãn không thích đi đến những nơi xa lạ, ngoại trừ nhà họ Bùi, nhà cũ của họ Mạc và trường học, hắn gần như không đi đâu cả.

Bùi Thanh biết rõ những điều này nhất.

Mặc dù Mạc Doãn chưa từng nói cho y biết, nhưng Bùi Thanh có thể cảm nhận được.

Trong những khoảnh khắc họ đồng hành cùng nhau trong im lặng, có rất nhiều lời chưa được nói ra trong những khoảnh khắc đó.

Nhưng hôm nay Mạc Doãn xuất hiện ở công ty, phía sau có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía hai người họ.

Mạc Doãn tỏ ra bình tĩnh, đặt tay lên xe lăn, trông hắn như đang ở nhà như thường lệ, chỉ có điều hầu kết chậm rãi lăn lên xuống, giọng nói có chút khàn nhẹ: "Chào anh, hôm nay chúng ta cùng ăn trưa nhé, được không?"

Bùi Thanh đứng dậy, đi tới đóng cửa văn phòng lại, chặn tầm nhìn của những người bên ngoài.

Mạc Doãn xoay xe lăn: "Anh bận à?"

Bùi Thanh nhìn hắn, ánh mắt Mạc Doãn chớp chớp, "Nếu anh bận thì thôi vậy."

"Sao cậu tới được đây?" Bùi Thanh hỏi.

"Tài xế đưa tôi tới."

Bùi Thanh nhớ Mạc Doãn không thích sử dụng tài xế của nhà họ Bùi.

Có một lần, khi y chuẩn bị ra ngoài, Mạc Doãn lặng lẽ ngăn y lại, hỏi y có thể đưa hắn xuống núi chung luôn không.

"Đến chỗ nào dễ bắt taxi, tôi sẽ xuống xe, tôi muốn về nhà, không muốn làm phiền chú Trương..."

Bùi Thanh đút hai tay vào túi, lạnh lùng nói: "Cho nên cậu mới tới đây làm phiền tôi?"

Mạc Doãn có vẻ xấu hổ: "Xin lỗi."

"Cậu tự tìm đường ra đi, tôi chờ cậu ở cửa."

Bùi Thanh quay người rời đi, đợi Mạc Doãn ở góc đường trước nhà họ Bùi như đã hứa.

Kể từ ngày đó, bất cứ khi nào Mạc Doãn muốn về nhà, hắn đều bí mật đến gặp Bùi Thanh, tạo ra rất nhiều khoảnh khắc bí mật giữa họ.

Trong phòng làm việc có chút ngột ngạt, Bùi Thanh không mặc áo khoác, hai ba cúc áo sơ mi bị cởi ra, lộ ra xương quai xanh hai bên, dáng vẻ có chút ngang bướng, khó gần hơn, lông mày vẫn nhíu chặt. "Đến đây để rủ tôi đi ăn cơm trưa?"

Mạc Doãn gật đầu.

"Không rảnh."

Sắc mặt Mạc Doãn sa sầm: "Vậy thôi." Hắn xoay xe lăn về phía trước muốn mở cửa, nhưng Bùi Thanh lại dựa vào cửa, chặn tay nắm cửa, hắn ngẩng đầu lên, Bùi Thanh nghiêng mặt bình tĩnh nhìn vào Mạc Doãn: "Thấy tôi không rảnh thì đi tìm Bùi Minh Sơ à?"

Vẻ mặt Mạc Doãn đột nhiên chuyển sang vừa xấu hổ vừa tức giận: "Sao anh lúc nào cũng như vậy thế?"

"Tôi thì làm sao?"

Mạc Doãn không nói gì, chỉ giận dữ ngước nhìn Bùi Thanh. Đam Mỹ Sắc

Bùi Thanh lạnh lùng nhìn hắn: "Bộ tôi nói sai sao?"

"Cộc cộc ——"

Tiếng gõ cửa phía sau lại vang lên, khóa cửa được mở ra từ bên ngoài, người ngoài cửa "Ui" một tiếng, vẻ mặt Bùi Thanh nháy mắt trở nên mất kiên nhẫn hẳn, y quay đầu nghiêng người tránh sang một bên, cửa lập tức đẩy ra. Bùi Minh Sơ mở cửa, nhìn thấy Mạc Doãn trước tiên, lập tức cũng giật mình, "Tiểu Doãn?"

Tầng trên cùng của tòa nhà Hữu Thành là một khu vườn trên cao, bên trong có một nhà hàng, nơi đây thường được dùng để chiêu đãi những vị khách quý.

Mái hiên che đi phần lớn ánh sáng mặt trời, Bùi Minh Sơ nhìn hai người đối diện đang bị bóng tối bao phủ, không nói gì, cảm thấy hơi đau đầu, nhưng trong sự bất đắc dĩ cũng có chút thích thú.

Bùi Minh Sơ chưa bao giờ dành quá nhiều tình cảm cho người em trai ngoài giá thú Bùi Thanh của mình. Ân oái tình thù của thế hệ trước không nên kéo dài đến thế hệ sau, suy cho cùng cũng là do lỗi của cha anh, một người đàn ông luôn do dự trong tình cảm cuối cùng sẽ làm tổn thương hai người phụ nữ cùng một lúc.

Bùi Cánh Hữu là cha của anh, anh không thể phán xét ông ta, tuy nhiên, Bùi Thanh vô tội, y lăn lộn hơn 10 năm ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ rồi sau đó mới được đưa về nhà họ Bùi, vì vậy Bùi Minh Sơ không nghĩ đến chuyện làm thế nào để báo thù. Đây không phải là việc một người có học thức nên làm, nhưng anh đồng thời cũng không thể khơi dậy nhiều tình cảm anh em đối với Bùi Thanh. Dù sao vẫn không thể nói rằng giữa hai người hoàn toàn không có khúc mắc.

Tương đối mà nói, Bùi Minh Sơ quan tâm Mạc Doãn còn tự nhiên hơn. Mạc Doãn là người hoàn toàn không liên quan, và nhà họ Bùi đã nợ hắn rất nhiều.

Hai người xảy ra mâu thuẫn, Bùi Minh Sơ không biết phải nói đỡ cho ai.

Tình cảm của Bùi Thanh đối với anh trai mình chỉ ở mức tàm tạm, anh cũng không tiện khoa tay múa chân dạy bảo y điều gì, còn về phần Mạc Doãn, thành thật mà nói, dù là nửa câu nói nặng Bùi Minh Sơ cũng không nỡ nói.

"Ăn cơm trước đi."

Bùi Minh Sơ mỉm cười nói: "Ăn uống xong lại nói."

Bùi Thanh lạnh mặt, Mạc Doãn lại có vẻ hơi sượng sùng, Bùi Minh Sơ nở nụ cười nửa miệng, muốn thở dài nhưng lại kìm nén, quay mặt lại không khỏi bật cười, cảm thấy cảnh tượng này cũng có chút thú vị.

Đồ ăn trong nhà hàng rất ngon, có món lòng bắp cải luộc mềm đến lạ, ngọt ngọt, mùi vị rất hấp dẫn, Bùi Minh Sơ dùng đũa chung gắp một miếng vào chén của Mạc Doãn, anh làm rất tự nhiên. Mạc Doãn vẫn luôn cắm cúi ăn cơm, đồ ăn trong chén thì càng lúc càng đầy thêm, Bùi Thanh ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn, sau đó đột nhiên đặt đũa xuống.

"Ăn no chưa?" Bùi Minh Sơ hỏi.

Bùi Thanh: "Tôi xuống làm việc đây."

Y đứng dậy rời đi, Mạc Doãn bưng chén bát quay đầu nhìn y, mãi đến khi bóng dáng Bùi Thanh hoàn toàn biến mất, hắn mới chậm rãi quay lại, vẻ mặt khó xử nhìn Bùi Minh Sơ, trong ánh mắt dường như có ý xin giúp đỡ.

Bùi Minh Sơ nói: "Rốt cuộc hai em sao vậy?"

Mạc Doãn thấp giọng nói: "Tôi cũng không biết."

Bùi Minh Sơ nhướng mày, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không cách nào giải thích rõ ràng, liền an ủi hắn: "Tính em ấy là như vậy đó, có lẽ hai ngày nữa sẽ ổn thôi."

Mạc Doãn "dạ" một tiếng.

Hai người ăn cơm xong, uống chút trà cho nhuận cổ họng, Bùi Minh Sơ nói lát nữa sẽ bay ra khỏi thành phố, hỏi Mạc Doãn có muốn anh đưa hắn về nhà trước không.

Mạc Doãn lắc đầu: "Tôi về cùng Bùi Thanh."

Bùi Minh Sơ sờ sờ đầu hắn nói: "Được rồi, bây giờ em đi hỏi em ấy có muốn về chung với em không, nếu em ấy không đồng ý thì anh sẽ đưa em về, biết không?"

Mạc Doãn gật đầu đồng ý, hắn lại đi xuống tầng nơi Bùi Thanh làm việc. Đang là giờ nghỉ trưa, trong văn phòng không có nhiều người, hắn gõ cửa phòng làm việc của Bùi Thanh. Đợi thêm một lúc, hắn đặt lên tay nắm cửa thì cửa văn phòng mở ra từ bên trong.

Bùi Thanh từ trên cao lạnh lùng nhìn hắn qua cánh cửa hé mở.

Mạc Doãn mở miệng, vừa định nói gì đó thì Bùi Thanh đã đưa tay kéo xe lăn của hắn vào.

Cửa đóng lại, Mạc Doãn bị Bùi Thanh bế vào lòng.

Phần thân dưới của hắn bị tê liệt, phần thân trên cũng trở nên gầy gò yếu ớt hơn trước, tất cả những gì hắn có thể làm là dùng hai tay giữ chặt cổ áo Bùi Thanh, nhìn Bùi Thanh với vẻ mặt có phần sợ hãi và bướng bỉnh.

Bùi Minh Sơ ở trên lầu đợi mấy phút, giơ tay nhìn đồng hồ, quyết định đi xuống nhìn xem.

Không ngờ có một ngày anh lại phải lo lắng chuyện như vậy, Bùi Minh Sơ ở trong thang máy mỉm cười lắc đầu, cảm giác như cuối cùng mình cũng sắp làm được chuyện mà một người anh trai nên làm.

Cả tầng văn phòng yên tĩnh, hai người đang nằm dài trên bàn đứng dậy chào Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ giơ tay đè xuống, ra hiệu họ cứ tiếp tục nghỉ ngơi. Anh gõ cửa văn phòng Bùi Thanh, nhưng không thấy động tĩnh gì đáp lại, liền thở dài nhẹ rồi mở cửa.

Phòng làm việc của Bùi Thanh có kích thước tương đương với phòng làm việc của anh, bên cạnh có phòng làm việc chính, phòng nghỉ và phòng tắm, Bùi Minh Sơ mở cửa không thấy ai, anh nghiêng người định quay đi thì nghe thấy tiếng động khe khẽ trong phòng tắm.

Bùi Minh Sơ do dự một lúc rồi bước qua.

Không phải anh muốn nghe lén người khác, mà anh sợ Bùi Thanh không đúng mực, sẽ khi dễ Mạc Doãn.

"Không muốn......"

Bùi Minh Sơ nghe thấy Mạc Doãn nhỏ giọng nói thì lập tức cau mày, định đưa tay vặn cửa để ngăn lại, lại nghe thấy Mạc Doãn thì thầm, mang theo chút van xin và làm nũng: "Bây giờ tôi không muốn đi tiểu thật mà......"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi