NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA PI SÀ

13.

" Hiên Viên Cảnh, ta có việc hỏi chàng"

Ta chặn đường của Hoàng thượng.

Đưa tay chọc chọc vào băng vải quấn quanh người hắn.

Hiên Viên Cảnh đang bị thương, máu ngay lập tức chảy ra.

Ta thật sự rất hoảng loạn, động sát tâm, cũng đã nghĩ đến việc gi3t chết Lâm Cẩm Sắt, tệ nhất là ta sẽ lấy mạng mình đổi mạng nàng ta mà thôi.

Ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh thân mật của Hiên Viên Cảnh và Lâm Cẩm Sắt, ta vô cùng khó chịu.

Cũng may nghe được tiếng lòng của Hoàng thượng, hắn đang giả vờ, mục đích nhằm đánh lừa Lâm Cẩm Sắt cùng hệ thống của nàng ta.

Việc hoàn thành nhiệm vụ công lược sẽ càng nhanh hơn.

Ta tạm thời nhịn xuống.

" Á, đau. "

" Thật không?"

【 Vợ yêu có phải đã phát hiện gì rồi không ?】

Hiên Viên Cảnh trầm mặc một lát, không giả vờ nữa

"Hoàng hậu tìm trẫm có việc gì ?"

" Bệ hạ định xử trí nàng như thế nào ?"

"…… Xử trí ai thế nào cơ "

【 Vợ yêu thật kỳ quái, không phải Hoàng hậu muốn giữ lại nàng ta chứ!Chẳng lẽ vợ yêu thích Lâm Cẩm Sắt ư !】

【 Không thể nào không thể nào !Mới được bao lâu !Vợ yêu không thể nhanh như thế đã cong

thành nhang muỗi rồi chứ huhu. 】

【 Chờ đã, hình như không đúng lắm】

"Hiên Viên Cảnh, chàng thật ồn ào. "

Hắn trợn tròn hai mắt nhìn ta " Nàng vừa gọi ta là gì ?"

" Hiên Viên Cảnh. "

【 Vợ yêu gọi tên ta rồi haha!Hoàng hậu đúng là yêu ta nhất hihi. 】

Hiên Viên Cảnh ôm lấy ta, thủ thỉ " Đường Đường, nàng biết ta đợi ngày này bao lâu rồi không ?"

"Từ sau khi đăng cơ, nàng không còn gọi tên của ta. Suốt ngày một tiếng Hoàng thượng, hai tiếng bệ hạ, nàng thật là lạnh lùng. "

Hiên Viên Cảnh không ngừng lên án. Bàn tay ôm lấy eo ta ngày càng siết chặt, khiến thắt lưng ta đau nhói.

Hiên Viên Cảnh hận không thể khắc ta vào trong thân thể hắn.

Trong lòng mềm nhũn.

Ta vỗ nhẹ vào người hắn "Ta không thở được. "

Hiên Viên Cảnh thả ta ra.

Trên mặt còn mang theo ý cười.

" Hiên Viên Cảnh, đừng có nói sang chuyện khác, chàng định xử trí Lâm Cẩm Sắt như thế nào ?"

" Không biết ý của Đường Đường ra sao?」

" Ta nghĩ thả nàng đi thôi."

Lâm Căm Sắt mặc dù kiêu ngạo, làm không ít trò mèo hại người.

Nhưng nó thực sự chưa làm tổn thương đến tính mạng của ai cả.

Nàng làm vậy cũng do hệ thống áp bức.

Vậy nên ta muốn thả nàng đi.

14.

" Trẫm nghe theo Hoàng hậu."

Hiên Viên Cảnh đã có kế hoạch khác trong đầu.

Nhưng chàng cũng không phản bác ta.

【 Vợ yêu thật lương thiện, còn muốn giữ lại một mạng cho Lâm Cẩm Sắt, trẫm yêu nàng chếc mất !】

Ta: 「……」

15.

Vì để phòng vạn nhất, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ta cùng Hiên Viên Cảnh dự định giam giữ Lâm Cẩm Sắt thêm mấy ngày nữa.

Để xác định xem hệ thống đã biến mất hay chưa.

Ta dìu Hiên Viên Cảnh đến cung điện của nàng ta.

Thị vệ thấy người đến là ta, không ngăn cản, lập tức cho vào.

Lâm Cẩm Sắt đang nằm trên ghế quý phi. Nghe được động tĩnh, lập tức ngồi dậy, nhìn thấy người đến là ta, ánh sáng trong mắt nàng ảm đạm đi

"Ngươi tới đây làm gì? Đến để chê cười ta sao ?"

" Vì sao ngươi thu mua thích khách ?"

Lâm Cẩm Sắt trợn trừng mắt thật lớn " Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy ?Ta thu mua thích khách ám sát chính mình, ta bị điên rồi sao ?"

" Không phải ngươi am hiểu nhất là dùng khổ nhục kế à ?"

" Ta ……"

Lâm Cẩm Sắt tức giận đến mặt đỏ rần, ngực không ngừng phập phồng

" Người thu mua thích khách là ngươi, ngươi cảm thấy sợ, muốn giết ta, để giữ vững vị trí Hoàng hậu của mình. "

Ta: 「……」

Thật ra nàng nghĩ như vậy. Cũng tốt.

Ta mỉm cười.

" Coi như là do ta làm đi, ngươi có thể làm gì được ta ?Hiện tại ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, mọi chuyện đều sẽ do ta quyết định. "

Ta nhẹ nhàng bóp lấy má nàng

" Chậc, gương mặt này của ngươi, thật khiến người khác đố kỵ."

" Ta có thể vẽ hoa trên đây không ?"

Vừa mới nói xong.

Thanh Đề ngay lập tức đưa ta một con dao găm.

Lưỡi dao lạnh lẽo lướt trên gương mặt, trong mắt Lâm Cẩm Sắt xuất hiện sự sợ hãi

" Ngươi, ngươi …… nếu ngươi giết ta, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi. "

" Có phải không ?"

"Chắc chắn. "

" Ngươi nằm mơ"

Hai giọng nói cùng lúc trả lời ta.

Một bên là giọng nói run rẩy của Lâm Cẩm Sắt, một bên là âm thanh th ô tục của Hiên Viên Cảnh.

Hiên Viên Cảnh đứng sau lưng ta.

Chắp tay sau lưng. Từ trên cao liếc nhìn Lâm Cẩm Sắt.

" Bệ hạ." Lâm Cẩm Sắt cảm nhận được sự lạnh lùng và sát khí trong mắt Hiên Viên Cảnh, lập tức tránh xa ra.

Nàng không thể tin lẩm bẩm " Làm sao có thể chứ ?"

Không biết nghĩ đến cái gì. Nàng bổ nhào qua, muốn ôm đùi Hiên Viên Cảnh.

Lại vồ hụt.

Hiên Viên Cảnh chán ghét lui lại một bước.

" Bệ hạ, người nghe ta nói, ta không có, ta không có làm, ta không có an bài thích khách."

" Là cô ta, đều là cô ta làm, cô ta muốn hãm hại ta. "

Hiên Viên Cảnh yên lặng.

Chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta.

Giọng Lâm Cẩm Sắt nhỏ dần " Vì sao, vì sao ngươi không tin ta. Ngươi có yêu ta không?

"Trẫm chưa bao giờ yêu ngươi. "

Hiên Viên Cảnh nắm chặt tay ta "Tình cảnh của ngươi ngày hôm nay, là do ngươi tự làm tự chịu."

" Hoàng hậu nhân từ, không đành lòng nhìn ngươi chết, trẫm sẽ thả ngươi rời đi, ngày mai ngươi ra khỏi cung đi. "

" Không, ta không đi, Hiên Viên cảnh, ngươi nói cho rõ ràng !Ta không đi !"

Có thị vệ ngăn cản.

Lâm Cẩm Sắt không thể tiến lên một bước.

Chỉ có thể thê lương gào thét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi