NGHE NÓI ẢNH ĐẾ CÓ HẬU TRƯỜNG

Ở phòng xác bên cạnh, an tĩnh u lâm, Cố Tiếu An nhẹ nhàng vén tấm vải trắng, trong lòng chết lặng. Lão Lưu bên miệng còn lưu vết máu, nhưng đôi mắt nhắm chặt lại an tường vô ưu.

Nhìn Cố Tiếu An thê lãnh bi thương, Dung Trạm bất lực không biết phải nói gì, chỉ có thể khẽ đặt tay lên vai hắn an ủi.

Cố Tiếu An vươn tay nắm lấy bàn tay Dung Trạm, nhìn lão Lưu lần nữa rồi che tấm vải lên, thần tình một mảnh lạnh lẽo.

"Em tìm được chú Lưu ở đâu?" Cố Tiếu An đóng cửa phòng xác, hỏi.

"Trên đường đi làm, còn gặp Phong đại thiếu nữa, là hắn giúp em đưa chú ấy đến bệnh viện." Dung Trạm đứng bên cửa sổ trầm mặc nhìn ra ngoài, thời tiết hôm nay đã ấm lên không ít.

Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Cố Tiếu An hơi khựng lại, hắn ngạc nhiên hỏi "Phong Tu Văn?". Hắn nhớ rõ Phong Tu Văn này không phải kiểu người nhiệt tình, sao có thể chủ động đi giúp đỡ người khác?

Dung Trạm gật đầu. Y quay lại nhìn Cố Tiếu An nghiêm túc nói "Phải rồi, trước khi mất chú Lưu còn cố viết lên tay em một chữ Cố."

Cố Tiếu An không bất ngờ lắm gật đầu. Sau khi hắn trốn thoát người đầu tiên không vui vẻ chính là hắn ta, việc chỉnh đốn Bác An thất bại, hắn tất nhiên sẽ đi trút giận lên đầu người đã giúp đỡ em trai mình chạy trốn. Chỉ là Cố Tiếu An vạn lần không ngờ tới, hắn dám ở ngay dưới mũi ba mình mà ra tay.

Những việc này đời trước hoàn toàn không có phát sinh, cũng không rõ việc hắn trọng sinh có phải hay không đã làm thay đổi lịch sử thời không. Tóm lại, hắn cũng nên bắt đầu động thủ, đã đến lúc thu lưới rồi.

Cố Thiệu Thiên sau khi biết tin chạy tới, ánh mắt phức tạp nhìn Dung Trạm một thân lộn xộn trước mắt, đỡ người vợ đau lòng quá độ của mình đi vào phòng xác.

Hai người họ không nói gì cả, chỉ là trước khi đi nói với Dung Trạm một tiếng cảm ơn khiến y thụ sủng nhược kinh.

Suốt đường về nhà Dung Trạm vẫn luôn trong trạng thái mất hồn, có chút không dám tin.

"Bác...Bác ấy thật sự đã nói cảm ơn em?"

Cố Tiếu An phì cười, đưa tay qua nhu nhu đỉnh đầu y, khẽ nói "Đúng vậy, không sai đâu.". Cố Tiếu An thậm chí có thể cảm nhận được y ẩn ẩn hưng phấn.

Khóe miệng Dung Trạm giương lên, trong lòng vừa ngọt ngào lại đồng thời có chút trầm trọng. Y nhớ tới chứ Cố lão Lưu viết cho mình trước khi chết, xem thái độ của Cố Tiếu An và Cố Thiệu Thiên, chẳng lẽ người hại chết lão Lưu chính là người anh trai mà y chưa gặp bao giờ của Cố Tiếu An?

"Người hại chết chú Lưu chẳng lẽ là..." Dung Trạm đột nhiên quay qua, mang theo chút sợ hãi mà hỏi Cố Tiếu An.

"Đúng." Cố Tiếu An hiểu y đang nói đến ai, gật đầu xác nhận.

Dung Trạm trước giờ chưa từng trải qua cảm giác mất đi người thân, dù chỉ có duyên gặp mặt lão Lưu vài ba lần, nhưng trong lòng vẫn cực kì đau xót.

Đêm buông xuống.

Dung Trạm mới tắm xong ngồi trên sô pha, lấy điều khiển ti vi chuyển loạn mấy kênh, tâm hồn lại bay đi đâu mất.

Cố Tiếu An cầm khăn nhẹ nhàng giúp y lau khô tóc, dưới thân hắn chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, lồng ngực tráng kiện còn lưu lại vài giọt nước vô cùng gợi cảm.

Nhìn Dung Trạm đang thất thần, hắn cau mày ngồi xuống cạnh y.

"Bị người ta uy hiếp cũng không nói với anh?"

Dung Trạm giật mình hồi thần lại, cứ tưởng mình đã giấu kĩ lắm, ai dè vẫn bị hắn nhìn ra được.

"Cũng không phải chuyện gì lớn, có lẽ là ai đó đùa dai hay đố kị gì đó thôi, không cần để ý." Dung Trạm nhún vai.

Cố Tiếu An không vui đặt khăn xuống, dùng lực nắm lấy bả vai y bắt y nhìn thẳng mình. Hắn trầm trọng nói "Sao có thể không để ý? Lần trước em bị tạt nước cay cũng không phải vô ý. Sau này nếu như còn nhận được thư đe dọa nữa em có thể coi trọng an nguy bản thân một chút được hay không?"

Nhìn Cố Tiếu An đầy mặt tức giận, Dung Trạm đột nhiên muốn cười.

"Cười cái gì?" Cố Tiếu An nhìn y cười cũng không tức giận, chỉ hơi ảo não.

"Em có biết anh đã lo lắng thế nào không?" Cố Tiếu An thấp giọng quát.

Trong lòng Dung Trạm lại thấy ngọt như rắc đường, y lật người qua hôn lên môi hắn.

Không khí trong phòng dần nóng lên, sau đó là một trận kích tình kịch liệt.

Cố Tiếu An sau khi tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo hẳn hoi rồi mới đi ra phòng ngủ, đi xuống tầng hầm, Tôn Uy cùng Lương Thiệu đang đợi sẵn. Hắn liếc mắt nhìn kẻ bị khóa tay giữa phòng, cầm lấy roi da trong tay Tôn Uy, chậm rãi tiến đến.

Lương Thiệu ngạc nhiên nhìn Tôn Uy, "An ca muốn tự mình động thủ?"

Tôn Uy ghé sát vào Lương Thiệu nói nhỏ "Ừ. Tên đó dám uy hiếp Trạm ca, chính là động đến vảy ngược của An ca."

Lời này thành công khiến Lương Thiệu hết hồn, trước giờ hắn không nghĩ Dung Trạm lại chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng Cố thiếu. Có lẽ do mấy năm nay hắn luôn nằm vùng bên Cố Thành Trạch nên không biết. Hắn nhiều nhất chỉ cho rằng hai người có quan hệ bạn giường, xem ra, vị Dung Trạm này có ý nghĩa không nhỏ đối với Cố thiếu đây.

Tần Lộ hé đôi mắt bị đánh sưng bầm nhìn Cố Tiếu An từng bước đi tới, có cảm giác như nhìn thấy Tử Thần. Đến bây giờ hắn mới biết được, chọc Cố Tiếu An tức giận là việc đáng sợ như thế nào.

Cố Tiếu An vung tay quất một roi, trên người Tần Lộ lập tức nhiều thêm một vết thương. Cả tầng hầm tràn ngập âm thanh gào thét đau đớn cùng với tiếng kêu khóc run rẩy của hắn, "Tôi sai rồi, tôi không dám nữa."

Cố Tiếu An ngồi xuống gần hắn, một tay nhấc cằm hắn lên, nói "Ai sai khiến mày làm?"

"Tôi sai rồi, Cố thiếu, tôi không dám nữa, không phải tôi, người đưa ra chủ ý này không phải tôi, là...là Tô Trác. An ca, cầu ngài, cầu ngài đừng giết tôi, tôi muốn sống." Tần Lộ ngôn từ lộn xộn khẩn thiết cầu xin.

Nghe được cái tên quen thuộc kia Cố Tiếu An hơi ngẩn người, không tiếp tục đánh nữa, đem roi da đặt vào tay Tôn Uy. Tôn Uy nhất thời không hiểu hắn có ý gì.

Hắn khẽ hỏi lại, "An ca?"

"Lưu lại một hơi thở, đánh xong thì ném ra ngoài." Cố Tiếu An liếc nhìn Lương Thiệu ý nói đi cùng hắn ra ngoài, lưu lại một mình Tôn Uy dưới tầng hầm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi