NGHE NÓI ẢNH ĐẾ CÓ HẬU TRƯỜNG

Trước đây Dung Trạm chưa từng vì Cố Tiếu An mà chuẩn bị mừng sinh nhật, có lẽ do khi đó y chưa đặt hắn vào trong lòng. Nhưng hiện tại, y muốn đem cho hắn tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Nghĩ là vậy nhưng bất ngờ phải làm y cũng không biết mình nên làm gì. Nếu mình biết nấu ăn thì đã có thể làm một bàn đồ ăn ngon lành cho hắn, nhưng số là trước giờ vấn đề ăn uống của y hoàn toàn do Cố Tiếu An phụ trách. Bây giờ y mới nhận ra, nếu rời khỏi Cố Tiếu An, bản thân mình trừ dọn dẹp vệ sinh ra cũng chẳng biết làm gì khác.

Khổ não suy nghĩ cả một buổi sáng, sau khi dặn dò Tôn Uy về chuyện đặt sẵn bàn ăn, y bắt đầu đứng lên đi chuẩn bị. Đeo lên một chiếc kính không tròng, cào cho đầu tóc lộn xộn, mặc một bộ quần áo đã cũ, dán lên một nhúm ria mép giả. Dung Trạm nhìn tạo hình trông như một trạch nam lớn tuổi của mình hài lòng gật đầu, sau đó xuất phát đến khu mua sắm.

Dung Trạm cải trang cực kì thành công, mặc dù thân thể cao mét tám của y vẫn rất thu hút ánh nhìn, nhưng nhìn dáng vẻ ông chú bết bát này tuyệt đối không ai có thể liên hệ tới Dung Trạm, người trước giờ luôn sạch sẽ chỉn chu.

Dung Trạm thầm yên tâm, trước tiên ghé vào cửa hàng vàng bạc đá quý. Nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy một thân nhếch nhác của y thì âm thầm coi khinh, nhưng vẫn treo bên môi nụ cười niềm nở lễ phép, cô dịu dàng hỏi "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn mua gì ạ?"

Dung Trạm trầm giọng nói "Nhẫn."

Sự khinh thường lẫn chán ghét trên mặt cô biểu lộ rõ ràng, nhưng vẫn dẫn Dung Trạm đến xem vài loại nhẫn bạc rẻ tiền.

Dung Trạm nhìn những chiếc nhẫn kia, cố nhắc bản thân phải nhịn xuống, y nói "Tôi muốn mua nhẫn kim cương nam."

Nhân viên nọ hơi xấu hổ nhưng trong lòng vẫn tràn ngập ghét bỏ. Không ngờ tên đại thúc nhếch nhác này lại là gay, hơn nữa còn là một tên gay có tiền.

Dung Trạm tự mình bước đến ngăn bày nhẫn kim cương, chuyên tâm lựa chọn.

Chọn mãi cuối cùng cũng chọn được kiểu ưng ý, trông đơn giản nhưng cũng rất thanh thoát. Khi y nhờ nữ nhân viên lấy ra cho mình xem, cô do dự nói "Thực xin lỗi, tiên sinh, chiếc nhẫn này là bản giới hạn cuối cùng, không thể lấy ra xem được, sợ rằng vân tay ngài sẽ lưu lại bên trên...cho nên..."

Dung Trạm từ trong túi áo lấy ra ví tiền, lôi thẻ tín dụng ra trước mặt nữ nhân viên nói "Tôi mua, vậy có thể xem được rồi chứ?"

Cô cầm lấy thẻ của y vui hớn hở tiến tới quầy thu ngân quẹt thẻ, lại nghe thấy hai người đứng trước quầy nói thầm với nhau "Người đó cũng tên Dung Trạm này."

"Ừ nhỉ, trông mặt cũng hơi hơi giống, không phải người thật đấy chứ."

"Không đâu, nghe nói Dung Trạm có bệnh sạch sẽ đấy! Sao có thể đem bản thân làm thành cái dạng trạch nam lớn tuổi đó được."

"Cũng đúng."

Bên kia xì xầm bàn tán, bên này Dung Trạm lại cầm nhẫn lên cẩn thận đánh giá, thử đeo vào tay mình, lại nhớ lại xem kích cỡ tay Cố Tiếu An, nghĩ có lẽ hắn sẽ đeo vừa. Cuối cùng y đưa lại cho nữ nhân viên nhờ đóng hộp cẩn thận, sau đó nhận lấy nhẫn cùng thẻ rời khỏi cửa hàng.

Cả đường về y không ngừng được hưng phấn, nếu Cố Tiếu An biết mình muốn cầu hôn hắn hắn sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Có lẽ sẽ vui đến nhày cẫng lên chạy tới ôm chặt mình đi.

......

Tám giờ tối, mẹ Cố gọi điện thoại tới kêu Cố Tiếu An trở về nhà gấp, hắn đoán có lẽ giờ này bưu kiện đã được gửi tới rồi.

Khoác áo lên đi về nhà cũ, trên đường đi hắn mới nhớ tới sự bất thường mấy ngày nay của Dung Trạm. Dung Trạm chính xác là một người cuồng công việc, sao có thể chỉ vì mệt mỏi mà xin nghỉ phép được? Nhưng biết đâu lại thật sự là xin nghỉ ngơi.

Đường về nhà cũ rất xa, Cố Tiếu An biết bản báo cáo kia sẽ khiến ba mình đau lòng như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể để Dung Trạm ngủ một mình đêm nay.

Cố Tiếu An lấy điện thoại trong túi ra, lại thấy điện thoại đã hết pin tắt máy luôn rồi. Nghĩ nghĩ một chút rồi mặc kệ, dù sao cũng chỉ có một đêm, sau khi về giải thích cho y cũng không muộn.

Về đến nhà quả nhiên thấy ba mình mặt nghiêm trọng ngồi trên so pha, trên bàn còn đặt vài tờ văn kiện.

Cố Tiếu An ngồi xuống ghế bên cạnh, hỏi "Sao vậy ba?"

Lạc Mai liếc nhìn Cố Thiệu Thiên, sau đó khẽ lắc đầu.

Cố Thiệu Thiên đưa văn kiện cho Cố Tiếu An, nói "Không biết từ đâu gửi tới kết quả giám định ADN này, con xem đi."

"Giám định ADN?" Cố Tiếu An giả vờ nhăn mày, cầm văn kiện lên cẩn thận nhìn.

"Là từ trung tâm giám định quốc tế gửi. Con thấy sao?" Cố Thiệu Thiên châm một điếu thuốc chậm rãi hút.

Con thấy sao? Con đứng một bên xem chứ sao. Trong lòng hắn thầm phỉ nhổ, năm xưa ngài phong lưu khắp nơi, con đi đâu xem? Nghĩ vậy, hắn vẫn giả bộ lo lắng hỏi "Có ý gì?"

Cố Thiệu Thiên nhìn hắn, nói "Chính là anh con với ba không có quan hệ huyết thống."

"Cũng có thể là trò đùa của ai đó, không nói chắc được." Lạc Mai nói.

Một lúc lâu Cố Thiệu Thiên không nói lời nào, nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng lớn. Kì thực khi mẹ Cố Thành Trạch đưa hắn đến trước mặt mình nói nó là con ông ông cũng không tin, mỗi lần ông luôn rất cẩn thận, sao có thể khiến bà ta hoài thai. Sau đó mẹ hắn chết đi, Cố Thành Trạch lại luôn ngoan ngoãn nghe lời, ông mới an tâm, thầm nghĩ cho dù không phải con ruột cũng có thể nuôi dưỡng hắn nên người.

Cũng may vợ mình là người khoan dung, không trách ông trước kia ong bướm, hơn nữa vẫn luôn xem Cố Thành Trạch như con trai ruột mà nuôi nấng. Ai mà ngờ được...

Cố Thiệu Thiên thở dài "Kì thực ba đã sớm biết nó không phải con ruột của mình."

Lần này người ngạc nhiên tới phát ngốc lại đổi thành Cố Tiếu An, trong lòng hắn đột nhiên có chút phức tạp, liếc nhìn ba mình. Nếu như đời trước ông cũng đã sớm biết Cố Thành Trạch không phải con ruột của mình, như vậy những chuyện khi đó Cố Thành Trạch làm với hắn cũng là do ông dung túng?

Vậy...Con trai ruột như hắn rốt cuộc có ông xem là gì? Càng nghĩ trong lòng càng dâng lên tư vị không nói thành lời.

"Nó rất đáng thương." Cố Thiệu Thiên nói. Đúng lúc này điện thoại lại gấp gáp vang lên liên hồi, ông đưa tay nhấc lên nghe.

"Alo? Lão Liêu? Có chuyện gì?"

"Vậy sao? Được, tôi biết rồi."

Cố Thiệu Thiên gác máy, sắc mặt không biết nên dùng từ gì để hình dung. Cầm li nước trên bàn lên muốn uống một ngụm lại không biết nghĩ đến cái gì, ông vứt li nước xuống đất, mắng một câu "Thằng vô ơn."

Lạc Mai cũng bị dọa cho thất kinh, tiến tới trước mặt chồng mình hỏi "Chồng, làm sao thế?"

Cố Thiệu Thiên hết nhìn Cố Tiếu An lại đến Lạc Mai, "Liêu cục trưởng gọi tới, nói mới tra ra một đầu mối, nói Thành Trạch đang dùng những thiết bị công nghệ cao để sản xuất một lượng lớn ma túy, đã bắt đầu giăng lưới, ông ta gọi điện báo trước chúng ta một tiếng để tránh đến khi nó bị bắt lại động chạm lẫn nhau."

Cuộc điện thoại này là ngoài dự tính, trên mặt Cố Tiếu An có chút kinh ngạc.

"Vậy phải làm sao?" Lạc Mai hỏi.

Cố Thiệu Thiên cười lạnh "Làm sao? Tự nó muốn tìm chết tôi cũng không có cách nào. Cục trưởng Liêu còn nói nó không chỉ cấu kết với Thuận An Đường, hơn nữa sự việc lần này thoát không khỏi quan hệ với tập đoàn Thịnh An. Không ngờ bao năm nay nó nhẫn nại như thế. Chuyện này tôi nhất định sẽ không nhúng tay vào, Tiếu An, con cũng không được làm gì hết."

Cố Tiếu An cười lạnh trong lòng, con sao có thể quản chứ?

Cố Thiệu Thiên do dự một chút lại nói "Ba sẽ tìm cơ hội đưa con với anh con đi giám định lại một lần."

Cố Tiếu An gật đầu. Đang chuẩn bị ra về lại phát hiện bên ngoài trời đang mưa. Đã không còn sớm nữa, mặt đường lại trơn ướt, Lạc Mai không yên tâm nói "Hay tối nay con đừng về nữa."

Cố Tiếu An nhìn ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, cũng quyết định không đi nữa. Muốn gọi một cuộc báo cho Dung Trạm lại nhớ ra điện thoại đã sớm hết pin, trong nhà ba mẹ lại không dùng kiểu điện thoại như mình, không có thiết bị sạc điện. Muốn dùng điện thoại của nhà thì lại phát hiện bản thân không nhớ số điện thoại của y. Hắn bất lực vò tóc.

Lạc Mai tinh ý hỏi "Sao vậy? Còn chuyện sao?"

"Không có gì." Hắn đáp.

Sáng sớm, Cố Tiếu An bị âm thanh ôn nhu của mẹ mình gọi dậy.

"Sao vậy mẹ?" Hắn dụi mắt hỏi.

"Con trai, hôm qua là sinh nhật con, mẹ nấu món con thích ăn này, mau dậy ăn đi." Lạc Mai cao hứng nói.

Cố Tiếu An mở đôi mắt nhập nhèm nhìn mẹ mình nói "Mẹ à, mới có mấy giờ?"

"Sắp sáu giờ rồi, mau dậy nhanh lên, gọi điện thoại cho Tiểu Trạm sang ăn cùng luôn." Lạc Mai tự nói với mình.

Nghe thấy tên Dung Trạm, Cố Tiếu An thoắt cái ngồi dậy, trong chớp mắt hắn tỉnh ngủ không ít, hốt hoảng hỏi lại "Hôm qua sinh nhật con?"

Lạc Mai gật đầu "Ừ."

Cố Tiếu An lập tức từ trên giường nhảy xuống dưới đất, vọt vào nhà tắm, hoảng loạn mặc quần áo vào. Rốt cuộc cũng nghĩ ra vì sao Dung Trạm xin nghỉ mình lại cảm thấy kì quái, nếu hôm qua là sinh nhật mình, Dung Trạm chắc chắn sẽ vì hắn mà chuẩn bị. Nhớ đến tối qua điện thoại hết pin, mình cũng không trở về, Dung Trạm trong lòng nhất định sẽ rất lạc lõng.

Cố Tiếu An không biết làm sao, vội vội vàng vàng mặc quần áo, cầm điện thoại cùng chìa khóa xe ở đầu giường lên chạy xuống dưới lầu.

Lạc Mai nhìn con mình khẩn trương như vậy cũng có chút phát ngốc, bà chạy theo phía sau hắn nói "Con trai, con dù sao cũng nên tắm rửa rồi hãy đi đón Tiểu Trạm a?"

Cố Tiếu An không trả lời, chạy vội xuống.

Cố Thiệu Thiên đang ngồi trên ghế đọc báo thấy Cố Tiếu An hốt hoảng chạy qua bèn trầm giọng, nói "Gấp gáp như vậy đi làm gì?"

"Đi đón con dâu ba." Cố Tiếu An nói một câu rồi chạy mất.

Cố Thiệu Thiên ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng hắn, ông sờ sờ nhúm râu mới nhú của mình, chậm trễ nói một câu "Thằng nhóc này đổi tính rồi?"

Lạc Mai đang đi xuống nghe thấy vậy, nói "Đi đón Tiểu Trạm rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi