NGHE NÓI ẢNH ĐẾ CÓ HẬU TRƯỜNG

"Cái gì?" Cố Tiếu An bất ngờ, ngaylập tức nhấn phanh dừng xe lại bên đường.

"Sau khi li hôn với ba em, bà đã gả cho cha của Phong Tu Kiệt, anh hiểu không? Hoặc là nói, mẹ em trước khi li hôn với ba đã có một chân với ba Phong Tu Kiệt rồi." Dung Trạm quay sang nhìn Cố Tiếu An chậm rãi nói.

Lúc này Cố Tiếu An mới phản ứng lại, thảo nào mà hắn luôn cảm thấy Dung Trạm cùng Phong Tu Kiệt giống nhau đến thế, thì ra là anh em cùng mẹ khác cha. Nhưng mà...

"Cho nên mỗi lần nhìn thấy Phong Tu Kiệt em đều buồn nôn? Hoặc là nói...bởi vì hắn lớn lên giống với...người kia?"

"Phải."

Nghe Dung Trạm trả lời thẳng thắn, nhất thời hắn không biết nên nói gì. Hắn đưa tay lên muốn chạm vào khuôn mặt y, lại không biết phải mở miệng an ủi như nào mới tốt.

Dung Trạm nhìn cánh tay Cố Tiếu An cứng ngắc giữa không trung thì bật cười ra tiếng, y cầm lấy bàn tay hắn nói "Kì thực anh không cần an ủi em, em từ sớm đã chấp nhận sự thật này rồi, chỉ là khi nhìn thấy hắn vẫn cảm thấy có chút chán ghét."

"Nghĩ đến thì không thấy chán ghét?" Cố Tiếu An hỏi.

"Không thấy." Dung Trạm lắc đầu.

"Vậy chẳng phải là vẫn chưa chấp nhận sự thực sao?" Cố Tiếu An cạn lời.

Dung Trạm trong lòng trợn mắt, nói cũng như không.

"Em không nhận thấy mình như vậy rất bất thường sao?"

"Có a." Dung Trạm gật đầu.

Trong lòng Cố Tiếu An khẽ động, hắn gợi ý "Có muốn tìm một bác sĩ tâm lí không?"

Dung Trạm do dự một chút liền từ chối "Không cần."

Cho dù đáp án này nằm trong dự tính của mình, Cố Tiếu An vẫn hơi bất ngờ "Tại sao?"

Dung Trạm nghi hoặc nhìn hắn, có chút đau lòng.

Cố Tiếu An hốt hoảng giải thích "Không phải anh cảm thấy em không được bình thường, chỉ là...anh lo khi em thấy hắn, cho dù là vô tình gặp, sẽ cảm thấy khó chịu, anh không muốn thấy em..."

"Khó chịu sao?" Dung Trạm ngắt lời hắn. Còn chưa đợi được câu trả lời của Cố Tiếu An, y đã tự mình trả lời.

"Vào một buổi chiều mùa hè năm em sáu tuổi, mẹ ngủ cùng với em. Anh biết không? Trước đây bà chưa bao giờ đối với em dịu dàng như thế, em đã nghĩ cuộc sống của mình từ nay rồi sẽ ngập tràn hạnh phúc. Nhưng, anh có biết em đã hoảng loạn như thế nào không? Khi tỉnh lại, mặt trời đã lặn, mà bên cạnh em một bóng người cũng không thấy." Dung Trạm thần tình bi thương, chìm trong hồi ức không cách nào thoát ra.

"...Ngoan." Cố Tiếu An không biết nên an ủi y thế nào, hắn đưa tay lên xoa đầu y, nửa ngày mới phun ra được một từ "ngoan".

"Sau đó, em ngã bệnh, sốt cao không ngừng lại nôn lên nôn xuống không biết bao nhiêu lần, khó khăn lắm mới nhặt về được một cái mạng. Sau trận bệnh đó, rất nhiều chuyện trước kia em đều quên mất, nhưng chuyện mẹ bỏ đi, lại không thể nào quên được.

"Vậy làm thế nào em biết mình...dị ứng đối với khuôn mặt ấy?" Cố Tiếu An cố gắng coi loại phản ứng ấy thành dị ứng.

"Sau đó một lần ba về nhà thấy em nhìn ảnh chụp của mẹ nôn khan, ông liền đem tất cả những bức ảnh có mặt bà đi đốt, cho nên em cũng dần không nhớ rõ bộ dáng của mẹ nữa." Dung Trạm nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe, trong lòng dâng lên cảm khái vô hạn.

Cố Tiếu An mới hiểu ra, thì ra trong nhà y một bức ảnh chụp hình mẹ cũng không có là do nguyên cớ này.

Hồi lâu sau Cố Tiếu An mới khe khẽ thở dài, kéo cửa xe lên "Nếu em không muốn đi gặp bác sĩ thì thôi vậy. Anh chỉ lo em sẽ khó chịu."

Dung Trạm không đáp lời.

Thời gian lại trôi đi, chớp mắt đã tới hè. Công ti của Dung Trạm mặc dù chưa chính thức thành lập nhưng đã có một vài nhân vật nổi tiếng trên mạng có ý kí hợp đồng. Vậy nhưng Dung Trạm vẫn không ngừng tìm kiếm người mới, so với những người được yêu thích trên mạng xã hội không bằng tìm những người đã học qua diễn xuất và những người mới có kinh nghiệm thì hơn.

Mà bên kia, Cố Tiếu An vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích Cố Thành Trạch cuối cùng cũng có kết quả. Nghe nói Cố Thành Trạch trốn ở X quốc bị phát hiện rồi bị tóm, hiện đang chuẩn bị áp giải về nước tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật.

Vì chuyện này mà Cố Tiếu An cũng thầm yên tâm, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cố Thành Trạch bị bắt quá dễ dàng, quá thuận lợi, cảm giác như có người đứng sau lưng âm thầm thao túng. Loại cảm giác ấy thập phần quỷ dị.

"Sao vậy?" Dung Trạm đưa miếng táo đã gọt sẵn trong tay cho Cố Tiếu An đang ngồi nhìn ipad thất thần.

Cố Tiếu An lúc này mới hoàn hồn, hắn bỏ ipad xuống nhận lấy miếng táo Dung Trạm đưa tới, ngón tay không cẩn thận chạm vào biểu tượng weibo trên màn hình, weibo lập tức hiện lên tin tức đang hot, Cố Tiếu An liếc mắt một cái liền lặng người: Tìm kiếm về Dung Trạm "Dung Trạm đừng rời khỏi làng giải trí".

"Em khi nào thì nói muốn rời khỏi làng giải trí?" Cố Tiếu An nuốt xuống một miếng táo, hàm hồ không rõ hỏi y.

"Đâu có đâu." Câu hỏi của Cố Tiếu An khiến Dung Trạm nhất thời mờ mịt, y ngồi xuống cạnh hắn nghi hoặc đón lấy ipad hắn đưa qua.

Dung Trạm xém chút nữa sặc nước bọt.

Ảnh đế Dung Trạm sau khi nhận giải không có tác phẩm mới, nghi ngờ y đang có ý định rời khỏi làng giải trí. Tin tức này leo lên ngay đầu bảng tin. Dung Trạm nhanh chóng lướt trên màn hình, một bài so với một bài càng ba hoa không lối thoát.

Y ngay lập tức mở weibo chính thức của mình lên, Vệ Thanh đã lên tiếng đính chính nói là do y đang bận rộn cho việc mở công ti riêng vân vân.

Nhưng sự việc vẫn không có chiều hướng lạnh xuống, mọi người bắt đầu ồn ào oán giận Dung Trạm đã mấy tháng rồi không nhận kịch bản mới, cũng không nhận phát ngôn gì cả, thậm chí có fan còn nói fanmeeting cũng không thấy tổ chức nữa, có phải thật sự muốn thoái ẩn hay không vân vân mây mây.

Dung Trạm xem mà dở khóc dở cười.

"Fan của em cũng lo lắng cho em thật đấy." Cố Tiếu An cười nói.

Dung Trạm thấy trong mắt Cố Tiếu An có chút ý vị không rõ ràng, vô thức dựa vào người hắn "Cũng tốt mà."

Cố Tiếu An cầm lấy ipad trong tay Dung Trạm tùy ý đọc vài bài, xong kề sát lại y nói "Em xem xem."

Tròng mắt Dung Trạm xém thì rớt xuống.

Một bài viết trong đó có nói về tiêu chuẩn nam nhân trong mắt Dung Trạm.

Khiến y bất ngờ nhất không phải một loạt bình luận sôi nổi mà chính là câu "Nam nhân cũng muốn ngủ với Dung Trạm, thậm chí còn cảm thấy nếu có thể cùng y bên nhau có cong cũng không hề gì, cho dù phải ngoại tình cũng được."

"Đây chắc chắn là trò đùa dai của fan." Dung Trạm hồi phục lại đạm nhạt kết luận.

Cố Tiếu An lắc đầu, đem vỏ táo vứt vào sọt rác "Xem ra kẻ địch của anh không chỉ là fan nữ của em, còn cả một đám fan nam bị em bẻ cong nữa. Sau này anh phải cẩn thận một chút thôi, nhìn không ra em còn đeo một cái hệ thống bẻ cong nữa."

Dung Trạm nhìn bộ dạng bất lực của Cố Tiếu An thì bật cười, "Lời nói bậy bạ như vậy mà anh cũng tin?"

"Anh không tin lời bậy bạ bọn họ nói, anh là tin em thật sự có thể bẻ thẳng thành cong, dù sao em cũng mê người như thế." Cố Tiếu An nói, ngón tay nâng cằm Dung Trạm sờ tới sờ lui, trong mắt là nồng đậm ấm áp.

"Đừng nháo." Dung Trạm vành tai phát đỏ đẩy hắn ra, lúng túng quay mặt sang hướng khác.

"Được rồi, không nháo nữa. Công ti em đã quyết định dặt ở đâu chưa?" Cố Tiếu An thu tay về, nghiêm túc hỏi.

Đối với việc Cố Tiếu An chuyển về hình thực nghiêm túc Dung Trạm nhất thời vẫn chưa thích ứng được, y ho khan hai tiếng nói "Vẫn chưa quyết định. Trước mắt có hai lựa chọn, một là tòa nhà ABD, một là cao ốc thương mại trong trung tâm thành phố, em vẫn đang suy xét."

"Cao ốc thương mại trung tâm thành phố? Cái nào cơ?" Cố Tiếu An nhướn mày.

"Trên đường hài hòa."

"Ý của em thì sao?" Cố Tiếu An hỏi.

"Em muốn ở ADB." Dung Trạm quay đầu nhìn vào mắt Cố Tiếu An.

"Vì chỗ đó gần Bác An?" Trong lòng Cố Tiếu An đột nhiên phát ngứa, một ý nghĩ nho nhỏ chợt nảy ra, hắn trông chờ Dung Trạm tự mình nói ra.

"Không phải." Dung Trạm do dự một chút trả lời.

Nhìn dáng vẻ quẫn bách của y, trong lòng hắn cực kì vui vẻ, khẽ liếc mắt tiến lại gần Dung Trạm "Em vừa rồi, có phải đang chờ anh hôn em?"

"Không...không phải."Dung Trạm bất ngờ phản bác, lại không kịp trốn bị Cố Tiếu An chớp mắt hôn xuống, sau đó rất không có lập trường mà buông tha phản bác.

"Anh phát hiện em càng ngày càng gợi cảm." Sau khi kết thúc, tay Cố Tiếu An đặt trên lưng y xoa tới lui, thanh âm khàn khàn, đem khuôn mặt mới nhú ra chút râu của mình cọ cọ vào vai y.

"Ngứa." Dung Trạm cực kì khốn đốn, đến sức lực đưa tay ra ngăn cản Cố Tiếu An cũng không có.

"Nhất định là do ăn bao nhiêu tinh hoa của anh rồi, ừ, nhất định là như vậy." Cố Tiếu An tự tin nói.

Dung Trạm hừ mũi quay sang khiêu khích nhìn Cố Tiếu An "Không thì lần sau đổi lại thành anh ăn tinh hoa của em?"

Cố Tiếu An xấu hổ cười hai tiếng "Anh thích em càng ngày càng gợi cảm như vậy."

Dung Trạm lườm hắn một cái thầm mắng: Sắc lang không tiết tháo. Sau đó nhắm mắt lại trầm vào giấc ngủ.

Vì Dung Trạm còn đang bận rộn với chuyện công ti mới thành lập nên Cố Tiếu An quyết định lùi lại kế hoạch cầu hôn, đợi sau khi công ti đi vào hoạt động ổn định rồi mới tính tiếp đến hôn sự của hai người.

Kết hôn đối với hai người mặc dù chỉ là một loại hình thức nhưng nó lại biểu lộ được quyết tâm bên nhau trọn đời của hai người.

Cố Tiếu An nghiêm túc ngắm một bên mặt của Dung Trạm đang say ngủ, trong lòng lại trào ra sự thương tiếc không nói nên lời, chính là cảm giác muốn đem y khảm vào trong tâm can vĩnh viễn hòa làm một với mình.

Thời khắc này thật quá mức hạnh phúc, thậm chí khiến hắn nhớ lại cảm giác tuyệt vọng tại giây phút chính mắt nhìn thấy Dung Trạm chết đi trong lòng mình ở đời trước.

Có phải do quá yêu một người nên mới sợ mất đi người đó. Thậm chí Phong Tu Văn chỉ nói một câu khiêu khích cũng khiến hắn khống chế không được ghen tuông của bản thân mà nghi ngờ Dung Trạm.

Tình yêu như thế có hay không sẽ đem tới gánh nặng cho Dung Trạm? Nếu như Dung Trạm biết tình yêu của hắn đối với y biến thái như vậy y sẽ nhìn hắn thế nào? Cảm giác bất an không hề báo trước mà ập tới trong lòng hắn.

Cố Tiếu An đột nhiên ôm chặt lấy Dung Trạm khiến y giật mình mở bừng mắt, y híp mắt nhìn Cố Tiếu An đang lộ rõ vẻ bất an, đưa tay ra vỗ vỗ cánh tay đang ôm chặt mình, hỏi "Sao thế?"

Cố Tiếu An nhìn Dung Trạm cả mặt mờ mịt bèn cười cười đáp "Không có gì, em ngủ đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi