NGHE NÓI ẢNH ĐẾ CÓ HẬU TRƯỜNG

Khi Phong Tu Văn mở cửa bước vào, Dung Trạm đang mặc áo ngủ ngồi trên sopha đọc báo.

Thoải mái đến mức khiến cho Phong Tu Văn có cảm giác như y đang ở nhà của mình vậy, trái tim khó tránh khỏi căng chặt.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Dung Trạm không ngẩng đầu lên, cũng chỉ cho là Phương Hạo Nhiên đến đưa cơm, dứt khoát không thèm để ý đến hắn, chỉ nói một câu "Để đó đi."

Rồi im re không nói gì nữa.

Nửa ngày sau, thấy đối phương không đi, cũng không mở miệng nói tiếng nào.

Dung Trạm hồ nghi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt sững sờ.

Không ngờ người tới không phải Phương Hạo Nhiên, mà lại là Phong Tu Văn.

Không khí nhất thời có chút lúng túng.

Phong Tu Văn thanh thanh cổ họng, nói "Cậu muốn gặp tôi?" Nói xong câu này hắn liền hơi hối hận.

Lời này nghe vừa thiếu tự tin, vừa như đang nhận lỗi, ngữ khí lại hẹp hòi như thằng nhóc mới yêu lần đầu.

Dung Trạm ngược lại không hề căng thẳng, nghe Phong Tu Văn nói vậy trong lòng lại thấy buồn cười. Lẽ nào y không chủ động đòi gặp thì hắn cứ tiếp tục giam lỏng y như vậy?

"Phải. Với tư cách là một người bị giam lỏng, tôi cảm thấy mình cần thiết phải gặp anh." Dung Trạm điều chỉnh cảm xúc, khoan thai nói.

Thấy Phong Tu Văn không đáp, y bèn tiếp tục nói "Trước tiên, tôi rất cảm ơn anh đã cứu mạng. Mặc kệ là với mục đích gì, suy cho cùng thì, mạng của tôi là do anh cứu. Thứ hai, tôi muốn rời khỏi đây, mong anh để tôi đi."

Phong Tu Văn nghe Dung Trạm nói muốn rời đi, hắn bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt Dung Trạm đầy nghiêm túc.

Thấy động tác mạnh mẽ của Phong Tu Văn, trái tim Dung Trạm lộp bộp rơi xuống, y nhẹ giọng hỏi "Không được sao?"

Phong Tu Văn ngây ngốc nhìn Dung Trạm hồi lâu, cuối cùng đắng chát nói một câu "Nhất định phải là Cố Tiếu An sao?"

Dung Trạm nhất thời mờ mịt, không hiểu ý của hắn.

Phong Tu Văn im lặng nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Dung Trạm "Tôi là nói, ở bên tôi không được sao? Lẽ nào nhất định phải là Cố Tiếu An mới được?"

Nghe Phong Tu Văn giải thích, phản ứng đầu tiên của Dung Trạm là thở phào một tiếng.

Thật may.

May mà Phong Tu Văn giam lỏng y không phải vì dùng để uy hiếp Cố Tiếu An.

Phong Tu Văn nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Dung Trạm, trong lòng đắng chát "Thủ đoạn ti tiện như vậy tôi không muốn dùng với cậu, dù rằng tôi có đầy đủ lí do để làm vậy. Tôi chỉ muốn biết, người trong lòng của cậu, có thể có ngày đổi thành tôi hay không."

"Không thể!" Dung Trạm mạnh mẽ cự tuyệt.

Nghe Dung Trạm gần như theo phản xạ có điều kiện mà trả lời càng như cứa thêm một dao vào lòng Phong Tu Văn.

"Tại sao? Cậu có biết tên Cố Tiếu An đó có bao nhiêu cặn bã không? Hắn có đáng để cậu phải đối với hắn như vậy không? Nếu không phải vì..." Phong Tu Văn bất chợt ngừng lại, không nói tiếp.

"Bởi vì sao?" Dung Trạm nghiêm túc hỏi.

Phong Tu Văn chợt nhớ ra, đó đều đã là chuyện của đời trước, cho dù bây giờ hắn có nói thế nào y cũng không hiểu được.

Đời trước Cố Tiếu An là một tên khốn cặn bã, vì Tô Trác mà tổn thương Dung Trạm, người luôn toàn tâm toàn ý yêu thương hắn.

"Bởi vì tôi với hắn giống nhau, đều có tình cảm với cậu."

Lúc này Dung Trạm mới hiểu được ý hắn muốn nói, nhưng lại không thể hiểu nổi. Rõ ràng y với Phong Tu Văn chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, theo lí mà nói hắn không thể thích mình nhiều như thế?

Thậm chí còn vì chuyện mình mất tích mà đặc biệt phái người tới địa điểm quay phim tìm kiếm - đây đều là Phương Hạo Nhiên mồm miệng bép xép kể cho Dung Trạm nghe.

Làm gì có người chỉ trong đoạn thời gian ngắn ngủi mấy lần gặp mặt, vô thanh vô tức mà có thể đối với người ta nảy sinh tình cảm sâu đậm như vậy?

"Nhưng tôi không hiểu..."

"Chuyện tình cảm, vốn dĩ chính là không cần phải hiểu, tôi chỉ muốn biết đáp án của cậu."

"Không thể. Cho dù tôi không yêu Cố Tiếu An, cũng nhất định sẽ không đến với anh." Dung Trạm lắc đầu.

"Có ý gì?"

"Tôi không có cảm giác với anh."

Không khí ngưng đọng hồi lâu.

"Tôi hiểu rồi." Phong Tu Văn u ám cúi đầu. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sẽ bị Dung Trạm từ chối, nhưng khi trực tiếp đối diện vẫn khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

"Sáng sớm ngày mai, tôi sễ để Phương Hạo Nhiên đưa cậu đi." Phong Tu Văn bỏ lại một câu như vậy, quay người rời đi.

Phương Tu Văn đang muốn đẩy cửa vào lại bắt gặp Phong Tu Văn vẻ mặt tối tăm từ trong phòng đi ra.

"Phong tổng."

Phong Tu Văn tùy tiện phất phất tay, cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì.

Sắc mặt Phương Hạo Nhiên nháy mắt trở nên khó coi vô cùng.

Phong tổng thế này nhất định là bị tiểu minh tinh họ Dung kia từ chối rồi!

Mẹ nó!

Đã cho mặt mũi mà còn không cần!

"Họ Dung, cậu con mẹ nó..." Phương Hạo Nhiên vừa vào phòng, nộ khí trong nháy mắt liền biến thành mờ mịt cùng lóng ngóng.

"Không phải, tôi không nói gì hết, cậu...bị đánh sao?" Phương Hạo Nhiên nét mặt mờ mịt nhanh chóng rút khăn giấy trên bàn đưa cho Dung Trạm.

Dung Trạm nhận lấy chiếc khăn trong tay hắn, đưa tay ra chỉ chỉ cửa nhà tắm.

Phương Hạo Nhiên như hiểu mà không hiểu gì gật đầu "Tôi biết rồi, cậu bị Phong tổng của chúng tôi đánh va vào cửa."

Dung Trạm ngăn lại máu mũi đang chảy, lập tức vào phòng tắm rửa sạch.

"Cậu cũng thật là tự tìm đánh mà. Chắc chắn cậu đã nói gì đó khiến cho Phong tổng của chúng tôi tức giận, bởi vì tính tình Phong tổng trước giờ vẫn luôn rất tốt. đến một đứa thiếu đánh như tôi cũng chưa từng bị y đánh bao giờ. Cậu nói xem, cậu bây giờ đang bị người ta giam lỏng, ở nhà của người ta, sao lại không biết thu liễm một chút hả? Cậu đây không phải là..."

Dung Trạm rửa sạch vết máu trên mũi xong, lập tức ngắt lời Phương Hạo Nhiên đang lả nhải không ngừng.

"Là tôi tự va vào."

"Cậu sao lại nghĩ quẩn như vậy hả." Phương Hạo Nhiên tiện tay lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ ra đưa cho Dung Trạm.

Dung Trạm nhìn vệt máu trên người một cái, nhận lấy bộ quần áo, không nặng không nhẹ nói một câu, "Cậu rốt cuộc là ở phe nào thế?"

"Tôi tôi tất nhiên là cùng một phe với Phong tổng rồi. Này không phải là lo cậu nghĩ quẩn sao!"

"Cậu đi an ủi Phong tổng nhà các cậu trước đi."

"Cậu từ chối Phong tổng của chúng tôi thật sao?" Phương Hạo Nhiên đột nhiên tiến lại gần Dung Trạm, trong giọng nói vừa thất vọng lại vừa hưng phấn.

Tóm lại là, cực kì phức tạp.

"Đúng. Tôi đối với người mới chỉ gặp qua vài lần không nói một lời liền giam lỏng tôi không có chút hảo cảm nào hết, huống hồ sau khi giam lỏng rồi cũng không chịu nói rõ ràng. Tôi mà tiếp nhận thì chẳng phải tôi có khuynh hướng thích bị ngược à."

"Vài lần?" Thanh âm Phương Hạo Nhiên bỗng trở nên sắc nhọn, giống như không thể tin được.

Dung Trạm cũng bất ngờ nhướn nhướn mày, đối với hành động kinh ngạc của hắn có chút không hiểu được.

Phương Hạo Nhiên mờ mịt lầm bẩm "Không đúng a."

Lấy mức độ si mê Phong tổng dành cho Dung Trạm, không phải yêu sâu đậm suốt mấy năm tuyệt đối không thể đạt được.

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Phương Hạo Nhiên mờ mịt, lúng túng ra khỏi phòng Dung Trạm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Cố Tiếu An cuối cùng cũng đợi được điện thoại của Lương Thiệu.

"Alo, lão đại, em đã tra qua rồi. Chủ nhân số điện thoại này là một vệ sĩ của Phong Tu Văn, Phương Hạo Nhiên. Mà theo như hiển thị trên định vị, Phương Hạo Nhiên thường đi qua đi lại giữa tư gia của Phong Tu Văn và công ti vào giờ ăn cơm mỗi ngày, hơn nữa chỉ lưu lại một lát. Em đoán trong ngôi nhà đó nhất định chắc chắn có vấn đề."

"Được rồi, tôi biết rồi. Đã phải người theo dõi chưa?"

"Em tự mình đi xem thử, lão đại. Hắn đi ra rồi." Thanh âm Lương Thiệu có chút kích động.

Trái tim Cố Tiếu An lập tức trầm lại, thanh âm lạnh đi ba phần "Ai đi ra?"

"Phương."

"Tiếp tục theo dõi."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Cố Tiếu An lâm vào suy tư.

Nói như vậy, tư gia mà hắn thường xuyên lui tới kia, bên trong chắc chắn có giấu người.

Lẽ nào tin nhắn ấy thực sự là do Dung Trạm gửi?

Nghĩ đến khả năng này, vành mắt Cố Tiếu An bất giác nóng lên, yết hầu căng chặt.

Nếu là thật, vậy quá tốt rồi.

Bất luận ra sao, Dung Trạm còn sống là tốt rồi.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lương Thiệu, Lương Thiệu đã gọi lại.

"Alo. Lương Thiệu, thế nào rồi?"

Đầu bên kia im lặng hồi lâu, sau đó truyền tới một giọng nói trầm thấp "Đã lâu không gặp, Cố tổng."

Lông mày Cố Tiếu An cau lại, "Phong Tu Văn?"

"Cố tổng đúng là thông tuệ, đến giọng nói cách điện thoại cũng nghe ra được là của ai." Phong Tu Văn cười lạnh.

"Lương Thiệu đâu?"

"Thuộc hạ của cậu đang trong tay tôi, bình an vô sự."

"Vậy phải cảm ơn Phong tổng thủ hạ lưu tình rồi." Cố Tiếu An thầm thở ra một hơi.

"Nhưng, ơn cứu tình nhân, cậu biết nên làm thế nào rồi nhỉ." Phong Tu Văn đẩy đẩy kính, nhìn Lương Thiệu bị trói năm vòng dây thừng cùng súng chỉ vào đầu trước mặt, góc môi câu lên một nụ cười lạnh.

Trái tim Cố Tiếu An chợt căng thẳng "Anh muốn gì?"

"Cậu nói xem?"

"Hạng mục Tứ Phương Thiên Hạ, cậu làm không tệ, tôi quả thật đã phải chịu chút thiệt thòi từ nó, hiện tại về vụ án kia, cậu biết nên làm thế nào rồi đi. Một tỉ tầm thường đổi lấy tình nhân của cậu, cậu không thiệt thòi đâu."

"Chậc chậc, thương nhân quả nhiên là thương nhân, chỉ cần khẽ phẩy một tỉ đã về đến tay. Thật sự không thay đổi bản chất thương nhân chút nào."

"Vô gian bất thương (*), cậu chưa nghe qua sao? Cố thiếu?" Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh trầm thấp của Phong Tu Văn.

(*) Làm kinh doanh không kẻ nào là không lươn lẹo gian trá.

"Khi nào giao người?"

"Sau khi cậu đưa ra đề nghị xóa bỏ tranh thầu với chính phủ."

"Lập tức! Tôi muốn ngay lập tức nhìn thấy Dung Trạm."

"Cố tổng, cậu chắc đã nghĩ tốt rồi, vứt đi miếng thịt béo này, vị trí lãnh đạo của Bác An cậu còn có thể ngồi vững sao? Cậu cho là đám cổ đông sẽ dễ dàng bỏ qua cho cậu?"

"Anh thấy sao? Dung Trạm so với một tỉ? Hử?" Cố Tiếu An cười lạnh hỏi lại.

Bên kia lại lâm vào trầm mặc, một lúc sau, Phong Tu Văn lấy lại được thanh âm, lạnh băng nói "Tối nay tôi sẽ sai người mang Dung Trạm cùng vệ sĩ của cậu về nhà cậu."

Nói xong rất không lưu tình cúp máy.

"Gian thương!" Giọng Cố Tiếu An dù gấp đến sắp hỏng, vẻ mặt lại là nhẹ nhõm và vui mừng không thôi.

Nghĩ nghĩ, tối nay là có thể nhìn thấy Dung Trạm.

Hạng mục gì đó, lãnh đạo gì đó.

Tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Chỉ cần y còn sống.

Chỉ cần còn có thể ôm lấy cơ thể ấm áp của y.

Chỉ cần có thể bên nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi