NGHE NÓI ẢNH ĐẾ CÓ HẬU TRƯỜNG

Thực sự trong lòng Cố Tiếu An không hề muốn hạ táng Dung Trạm, nhưng Lục Không nói, người chết về với đất mới có thể yên nghỉ. Vì thế hắn sau khi suy nghĩ liền đồng ý, có thể trong lòng Dung Trạm hắn là một kẻ phụ tình, nếu y ở dưới đó biết được sau khi mình chết đi Cố Tiếu An hắn thậm chí còn không để y được chết yên ổn, y liệu sẽ càng thêm hận hắn?

Cố Tiếu An dựa lưng vào thân cây cổ thụ thô ráp, ngồi cạnh mộ Dung Trạm, nâng bình rượu uống, ánh nắng chiếu len qua vòm lá dày chiếu xuống đất hình thành những đốm sáng rời rạc.

"Dung Trạm, kì thực anh càng hận em hơn. Giá như em có thể mang anh cùng đi, cho dù phải xuống mười tám tầng địa ngục, cho dù hồn phi phách tán cũng tốt, chỉ cần có thể bên em..." Cố Tiếu An cười khổ mấy tiếng.

"Anh đã gây ra bao nhiêu tội ác, trên tay đều là máu tươi, làm sao có thể cùng một người thuần khiết như em bên nhau..."

"Nếu như, nếu như thời gian có thể quay lại, anh sẽ không lại phạm vào những sai lầm không thể sửa, chí ít sẽ không gây tổn thương cho em nữa. Nếu như thời gian có thể quay lại..."

Nếu em có thể trở lại, anh tình nguyện dùng tất cả của anh để đổi lấy, cho dù là sinh mệnh này.

Cố Tiếu An khe khẽ nỉ non, chợt ý thức được có vài bóng người kín đáo tiếp cận nơi này. "Phanh" một tiếng, âm thanh đạn xuyên qua da thịt. Trước khi mất đi ý thức hắn nghe được một tiếng cười điên cuồng bén nhọn, hắn trút xuống một hơi thở cuối cùng, chầm chậm nhắm mắt lại.

Dung Trạm, đợi anh.

Cố Tiếu An giật mình tỉnh lại trong âm thanh tiếng cười điên cuồng, lúc này mới biết tất cả chỉ là mơ. Nhìn bốn phía xung quanh, sắc trời đã tối, cả phòng khách bao trùm bởi hắc ám, thanh âm ti vi mở đến ở nhỏ nhất.

Đột nhiên, trên người có gì đó hơi nhúc nhích, trán Cố Tiếu An lấm tấm mồ hôi lạnh, cười khổ, chả trách mà càng ngủ càng nóng, thì ra Lộ Hổ đang chen trên người mình. Hắn ngồi dậy, nhìn sang một góc khác của sô pha.

Dung Trạm đang nghiêm túc an tĩnh ngồi xem ti vi, ánh sáng từ màn hình ti vi chiếu lên mặt y khiến đường nét gương mặt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, trái tim hắn cũng vì vậy mà bình ổn hơn một chút.

Có thể do mắc kẹt trong ác mộng vừa rồi, không phải chuyện của đời trước, nói là tâm ma của bản thân thì đúng hơn.

Cố Tiếu An ngồi dậy chuẩn bị chỉnh lại chăn, chợt một cánh tay vươn ra ngăn lại, dựa sát vào hắn "Để em."

Cố Tiếu An buông tay, ngồi xuống một bên sô pha, hắn vẫn có chút chưa hồi thần. Lộ Hổ nằm bên cạnh ve vẩy đuôi, không ngừng làm nũng lấy lòng hắn.

"Cạch", có tiếng mở cửa, Dung ba ba trên tay xách hai túi môi trường, đặt xuống một bên, sau đó thuận tay ấn mở công tắc đèn, trong phòng tích tắc sáng bừng lên.

Cố Tiếu An đứng lên đi đến, muốn xách giùm ông lại bị Dung ba ba ngăn cản, nói "Để chú được rồi, Tiểu Cố con đêm nay đừng đi nữa, chú hầm canh gà cho hai đứa, canh gà hầm thuốc, bổ lắm!"

Nói rồi xách hai chiếc túi đi vào phòng bếp. Lộ Hổ trông thấy bóng dáng Dung ba ba liền nhỏm dậy lắc lư theo ông vào bếp.

Sau khi Dung Trạm mang chăn về phòng cất, y tiện tay cầm lên điều khiển chỉnh lại âm lượng, chợt nhìn thấy một tin tức làm y lặng người.

"Giải trí Tân Hoa đã bắt gặp Tô Trác-nghệ sĩ đến M quốc phát triển ở sân bay Giang Châu chiều nay, có phải lần này trở về anh sẽ tiến quân vào giải trí trong nước? Mời quý vị lắng nghe nội dung cuộc phỏng vấn."

"Tô lão sư lần này về nước là muốn phát triển ở trong nước sao?" Một phóng viên giải trí hỏi.

"Lần này về nước không chỉ là muốn phát triển sự nghiệp trong nước, kì thực tôi trở về gấp như vậy là vì một người." Tô Trác trên màn hình mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt anh đào cười với máy quay. Sau khi gợi lên tò mò cho mọi người lại cất lên nụ cười mê hoặc chúng sinh.

"Người may mắn đó rốt cuộc là ai vậy?" Các phóng viên nhất thời trào lên, tranh nhau hỏi.

"Ha ha, nói đùa thôi. Tất nhiên là vì mẹ tôi rồi! Đã vài năm không về nước, lần này khó khăn lắm mới về được, mặc dù đã qua lễ Trừ Tịch nhưng giờ về bồi mẹ cũng chưa muộn, phải không?"

Qủa là một đoạn phỏng vấn đặc sắc, trả lời không chút lỗ hổng, vừa hấp dẫn cánh nhà báo, vừa đá tới sự hiếu thuận của mình, kĩ thuật diễn thật tốt!

Dung Trạm do dự một chút, ngồi xuống sô pha, không chớp mắt nhìn Tô Trác tinh quang xán lạn trên màn hình, trái tim lại đã phiêu đi nơi nào.

Cái tên Tô Trác này cậu từng nghe qua, đó là tên của người từng là người mà Cố Tiếu An yêu sâu đậm.

Đã từng, Cố thiếu Giang Châu vì minh tinh Tô Trác mà tức đến đỏ mặt đi đánh trưởng tử Phong gia Phong Tu Văn. "Hiệp ước hòa bình" giữa hai đại gia tộc vì thế mà bị phá vỡ, bắt đầu đối chọi từ đó đến giờ.

Đã từng, Cố Tiếu An vì Tô Trác mà từ hôn với con gái của gia tộc giàu nhất Bắc Kinh. Lần đó, nhờ có Cố Thiệu Thiên ra mặt dọn dẹp đống rắc rối cho hắn mà mọi chuyện mới lắng xuống.

Đã từng... Tô Trác phản bội Cố Tiếu An, muốn cùng Cố thiếu trở thành bạn tốt. Cố thiếu cực kì tức giận, nhưng cũng không nỡ động tới một sợi tóc của Tô Trác.

Một kẻ tâm ngoan thủ lạt như thế, lại có thể khoan dung như vậy với tình nhân đã từng phản bội mình. Thử hỏi tình cảm ấy phải sâu sắc đến mức nào hắn mới có thể làm được như vậy?

Chuyện đó ở Giang Châu không ai không biết, không ai không hiểu. Mà y lúc ấy, mới chỉ là một người mới chân ướt chân ráo tập tễnh bước chân vào làng giải trí.

Vậy còn y? Đối với Cố Tiếu An y tính là gì? Dung Trạm nghiêng đầu cẩn thận quan sát người ngồi kế bên.

Cố Tiếu An nét mặt nghiêm túc, chân mày cau lại, đôi môi mím chặt, giống như không hề cảm thấy vui vẻ bởi sự trở về của Tô Trác. Không rõ tại sao, y cảm nhận được hơi thở từ hắn tỏa ra khiến người ta sống lưng phát lạnh, giống như là, sát khí.

Hắn hận Tô Trác đến mức này sao? Qủa nhiên, yêu càng sâu thì hận càng nhiều.

Trong lòng Dung Trạm đắng chát, lại không thể nói ra. Quan hệ của hai người quá mức mẫn cảm, đến mức lúc nào cũng có thể bị phá vỡ, giờ đây y cũng không dám đoán già đoán non tâm tư của Cố Tiếu An nữa. Y chỉ có thể đối tốt với hắn, nhưng lại không dám nói yêu.

Cảm nhận được ánh nhìn từ Dung Trạm, nắm tay đang nắm chặt của Cố Tiếu An liền thả lỏng, biểu tình cũng giãn ra không ít. Là do hắn quá căng thẳng, Tô Trác trở về sớm hơn so với thời gian của đời trước mà thôi, hắn chỉ cần đề phòng cẩn thận là được. Còn về kết cục, để xem hành động của cậu ta đi.

Đời trước, sau khi Tô Trác trở về không lâu, cha Dung Trạm vì mắc bệnh ung thư mà qua đời...Còn hắn, lúc đó không làm gì cả. Hắn lăn lộn giữa Dung Trạm và Tô Trác, mà khi ấy Dung Trạm, cứ từng chút một rời xa hắn, cho đến lúc phân li.

Cố Tiếu An có chút hổ thẹn nhìn Dung Trạm, nếu đời trước hắn sớm nhận ra lòng mình thì cũng đâu đến nỗi phải chịu nỗi đau mất đi người mình yêu? Cũng còn may, cũng còn may.

Cố Tiếu An khẽ bắt lấy tay Dung Trạm, ngón cái khẽ xoa xoa lên mu bàn tay y. Những đường vân tay cọ trên tay mình khiến Dung Trạm mẫn cảm rùng mình. Một cỗ ấm nóng từ dưới bụng nổi lên, y không tự nhiên khẽ cựa quậy, muốn che dấu đi thứ xấu hổ đang dần ngóc dậy giữa hai chân.

Cố Tiếu An còn đang chìm trong tự trách với những việc kiếp trước mình gây ra, lại không có để ý thấy Dung Trạm bất thường.

Dung Trạm rút tay về, có chút hoảng loạn mà bỏ chạy về phòng.

Lúc này Cố Tiếu An mới hoàn hồn lại. Nhìn bóng lưng Dung Trạm mới nhớ ra một chuyện, đêm nay hắn muốn ngủ lại đây, nhưng căn nhà chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, vậy thì phải ngủ sô pha chắc rồi.

Lẽ nào hắn lại phải ngủ sô pha? Hay là vào ngủ cùng Dung Trạm? Vừa nghĩ tới có thể cùng Dung Trạm nằm trên giường nhà y, hắn liền không nén nổi hưng phấn.

Đi theo Dung Trạm vào phòng ngủ.

Khi đóng cửa, thấy mặt y đỏ bừng, hô hấp gấp gáp, hắn vội đặt tay lên trán y. Không phát sốt. Hắn khẽ thở ra một hơi.

Tầm mắt di chuyển, rơi xuống nơi đang phồng lên giữa hai chân y, hiểu rồi.

Cố Tiếu An chống tay lên cửa, đem y khóa trong lòng mình, khẽ thổi khí vào một bên tai y, "Anh mới chỉ sờ tay thôi, em đã không chịu nổi rồi?"

Bị hắn khiêu khích, trong lòng lại trào lên cảm giác muốn áp lại hắn. Bất chợt nhớ tới Tô Trác mới trở lại, càng có ước muốn độc chiếm hắn cho riêng mình. Thậm chí là đem hắn nhốt lại, vĩnh viễn không để những người khác nhìn thấy sự tốt đẹp của hắn.

Ý thức được suy nghĩ của mình quá mức kịch liệt, y đỏ mặt cúi thấp đầu, nhắm mắt lại. Từ góc độ của Cố Tiếu An có thể thấy được hàng lông mi dài như phiến quạt mở ra, đẹp đến rung động lòng người.

Không kiềm chế được, Cố Tiếu An cúi xuống ngậm lấy đôi môi câu nhân, mút mát. Trái tim đập từng nhịp giữ dội, bàn tay to lớn nắm lấy vòng eo mạnh mẽ, muốn chôn sâu vào cơ thể y.

Dưới nụ hôn nóng bỏng của hắn Dung Trạm dần cảm thấy hư nhuyễn, từ giữa hai cánh môi truyền ra một tiếng rên rất khẽ. Bỗng nhiên, từ phòng khách vọng tới tiếng gọi mơ hồ của Dung ba ba, "Tiểu Trạm, đi mua hai bình rượu đi."

Hai người nhất thời hóa đá, bầu không khí mờ ám bị phá vỡ. Dung Trạm đẩy Cố Tiếu An ra, chỉnh lại áo quần, mất tự nhiên mà mím môi, dưới ánh mắt cười như có như không của hắn rời khỏi căn phòng.

Cố Tiếu An sờ sờ đôi môi còn vương độ ấm, ý cười dần lan rộng. Có được y thật tốt.

"Ba nghĩ rồi, cũng không thể chỉ hầm mỗi canh gà, lát nữa ba làm thêm vài món cho hai đứa làm bữa khuya, Cố tổng của con cũng không phải người ngoài, hôm nay chúng ta uống một bữa no say. Con uống nước ép hoa quả là được rồi." Dung ba ba một bộ tiếc rèn sắt không thành thép, ông là một bình rượu đúng nghĩa, thế mà lại sinh ra một đứa con trai không biết uống rượu, đây quả thật là nét bút thất bại to lớn trong cuộc đời ông mà.

"Vâng. Mua rượu gì?"

Nghĩ nghĩ một chút, Dung ba ba nói, "Thôi, để ba đi cho."

Dung Trạm "..."

Nghe thấy tiếng mở cửa ra ngoài, Cố Tiếu An từ phòng ngủ bước ra, lại thấy người đi không phải Dung Trạm.

"Có muốn tiếp tục không?" Hắn cười cười bước tới, đầu lưỡi quét qua môi, ánh mắt ẩn theo ý cười quyến rũ.

Dung Trạm giật giật lông mày, không đáp lời.

Sau ba lượt rượu, đầu lưỡi Dung ba ba đã muốn cứng ngắc, Cố Tiếu An vẫn như cũ treo nụ cười bất biến, không chút xíu nào chịu ảnh hưởng bởi rượu. Dung Trạm dìu Dung ba ba vào phòng ngủ.

Lúc này Cố Tiếu An mới chống tay đỡ trán, có chút mệt mỏi.

"Ba em ông ấy..." Dung Trạm cười áy náy nhìn Cố Tiếu An.

"Đây là bữa ăn khiến anh tận hứng nhất." Cố Tiếu An ngẩng lên nhìn Dung Trạm, ngữ khí có chút thả lỏng.

Dung Trạm đi thu dọn bàn ăn, hắn nheo mắt nhìn theo y.

Dung ba ba không nghi ngờ chính là một người ba tốt, lại có thể dạy ra một đứa con nghiêm cẩn như vậy. Đây có lẽ cặp phụ tử kì lạ nhất hắn từng gặp.

Sau khi tắm, Cố Tiếu An dựa người vào Dung Trạm, "Anh đã chuốc say ba em rồi, đêm nay chúng ta có thể tùy ý hành sự rồi?"

Hai người đã không chạm vào nhau gần nửa tháng rồi, vừa gặp mặt hắn đã phải ức chế xúc động hóa sói, lúc này lại có thêm hơi men vào.

Dung Trạm không nói gì, chỉ vòng tay qua ôm lấy sau cổ hắn, ấn xuống một nụ hôn trên đôi môi lạnh lẽo. Y muốn dùng hành động chứng minh, rằng y cũng khát khao hắn thật nhiều.

Không quan tâm ai trở lại, Dung Trạm chỉ cần biết, ngay lúc này đây, y khát khao hắn, mà hắn cũng muốn y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi