—— Đây là hắc điếm gì, tên trộm nào dám to gan như vậy, tớ chỉ ở có một đêm mà dám đến trộm áo sơ mi?
Lúc Tiêu Nhược Yên nói lời này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Chỉ Lan.
Khuôn mặt của tên-trộm-Nhan trong ngực cô đỏ bừng thành hoa đào, nàng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Có phải lúc dọn dẹp cậu để vào vali rồi không nhìn thấy không?"
"Không có." Tiêu Nhược Yên buồn cười lắc đầu, giả vờ đứng lên: "Tớ phải đi hỏi một chút."
"Này ——" Tiểu Nhan vươn tay ra nắm lấy góc áo của cô.
Tiêu Nhược Yên quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt dâng lên ý cười.
Cô nghiêng người về phía trước, rất thành khẩn hỏi: "Cậu biết ai đã trộm à?"
Nhan Chỉ Lan thấy cô như vậy cũng biết mình bị lừa, cắn cắn môi, giọng nói mềm nhũn: "Cậu bắt nạt tớ."
Nàng là một người rất biết làm nũng.
Trước đây, ở ký túc xá, Lão Đại và Lan Lan đều bị vẻ ngoài xinh đẹp kín đáo của Tiểu Nhan mê hoặc.
Chỉ có Tiêu Nhược Yên biết, khi nàng dùng loại âm điệu kéo dài và giọng mũi thì thầm nũng nịu này là quyến rũ đến mức nào.
Chân của Tiêu Nhược Yên mềm nhũn, Nhan Chỉ Lan nhân cơ hội nắm lấy vạt áo của cô, nhẹ nhàng lắc lắc nũng nịu: "Vậy cậu cho tớ đi, được không?"
Ánh mắt của nàng làm cho tâm tư của Tiêu Nhược Yên dập dờn, cô lập tức lắp bắp: "Cho, cho cậu cái gì?"
Không ngờ rằng sau nhiều năm không gặp, Tiểu Nhan lại biến thành thế này.
Ban ngày ban mặt, nàng đang nói gì vậy?
Lần này đến lượt Nhan Chỉ Lan nhìn cô, cười như không cười: "Đương nhiên là áo sơ mi rồi, nếu không thì cậu nghĩ là cái gì?"
Tiêu Nhược Yên:...
Nhịp tim của Nhan Chỉ Lan đập rộn lên, mặt đỏ bừng, nàng cắn môi nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên, vừa ngượng ngùng vừa dũng cảm nhẹ giọng hỏi: "A Yên, cậu nghĩ là cái gì?"
Luồng nóng lập tức ập đến một cách đột ngột.
Sự mập mờ như có như không trước đó ập đến mãnh liệt, làm cho không khí trở nên ngọt ngào hơn vài phần.
Nhịp tim của Tiêu Nhược Yên đập dữ dội, cô nhìn Nhan Chỉ Lan, cổ họng hơi khô rát.
Nhan Chỉ Lan cũng nhìn cô, trong mắt chứa đựng đủ loại tình cảm.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại một cách vô thức.
Một chút, gần thêm một chút nữa.
Ngay thời khắc mấu chốt đó, ngoài cửa, Lan Lan gõ cửa, hét lớn: "Lão Nhị, Lão Tứ, mở cửa, là tớ, Lan Lan đến rồi!"
Tiêu Nhược Yên:...
Nhan Chỉ Lan:...
Hôm nay Lan Lan rất hưng phấn, mua không ít đồ ăn vặt, muốn đến tìm hai người nói chuyện phiếm.
Lúc đầu hơn 11 giờ đã muốn chạy qua, trên đường đi, gọi điện thoại quấy rối Trương Vi ba lần.
Chờ đến lúc Trương Vi vội vàng chạy tới, Lan Lan lại đổi ý.
Cô ấy ngồi trên xe, sờ sờ cằm, vẻ mặt khó đoán: "Lão Đại, tớ nghĩ kỹ rồi, không được, chúng ta vẫn nên đến trễ một chút đi.
"
"Tại sao?"
Trương Vi tức muốn chết, vốn dĩ đêm tân hôn ở cùng chồng còn chưa đủ đã bị Lan Lan thúc giục ra ngoài như sấm, bây giờ lại do dự?
Lan Lan quét mã QR ở cửa hàng bên cạnh rồi cười thần bí như quân sư: "Lão Tứ gửi tin nhắn cho tớ nói trưa nay Lão Nhị qua nhà cậu ấy ăn cơm.
Cậu nghĩ xem, nếu chúng ta đi quá sớm, không phải là gián đoạn việc tốt của hai cậu ấy à?"
Trương Vi:...
Hai người cứ ngồi trên xe mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy cả tiếng đồng hồ.
Trương Vi không nhịn được nữa: "Rốt cuộc có đi hay không?"
Lan Lan nhìn đồng hồ: "Tớ cảm thấy thời gian này chắc là đủ cho Lão Nhị dùng rồi đúng không?"
Mấy năm nay, Trương Vi chứng kiến sự khổ cực của Tiểu Nhan, vì vậy trong lòng có khuynh hướng bênh vực Tiểu Nhan: "Tại sao lại đủ cho Lão Nhị dùng?"
Lan Lan hoài nghi nhìn cô ấy: "Không phải sao, Lão Đại, cái này công thụ rõ ràng, Lão Nhị là công mà, cậu không nhìn ra sao?"
Trương Vi trợn to hai mắt: "Làm sao có thể? Rõ ràng là Tiểu Nhan cứng rắn và ngự hơn, liếc mắt một cái là Lão Nhị sợ rồi."
"Không thể nào!"
Lan Lan gấp gáp đến mức mặt đỏ bừng, vấn đề nguyên tắc, cô ấy tin tưởng bản năng của mình: "Tớ cá với cậu, công nhất định là Lão Nhị, Lão Nhị nhất định là công!"
Trương Vi khoanh tay, bị khiêu khích: "Được rồi, cá cái gì?"
Lan Lan: "50 đồng!"
Trương Vi:.........
Cửa được mở ra.
Tiêu Nhược Yên nhìn Lan Lan với sắc mặt không tốt: "Gọi hồn à? Nói nhỏ chút đi."
Lan Lan nhìn khuôn mặt u ám của cô, quay sang nháy mắt với Trương Vi.
—— Ôi trời ơi, Lão Nhị bền bỉ như vậy sao???
Nhan Chỉ Lan mỉm cười đi tới, cầm đồ ăn vặt trên tay Lan Lan: "Tới thì tới thôi, còn khách sáo như vậy." Nàng mở túi ra: "Để tớ xem cậu mua gì, có mực xé không?"
Lan Lan:...
Đây không phải là lần đầu tiên Trương Vi tới đây, cô ấy thành thạo lấy ra hai đôi dép dùng một lần, tự mình mang một đôi, ném một đôi cho Lan Lan.
Lan Lan nhìn đôi dép của mình, lại nhìn đôi dép màu xanh trên chân Tiêu Nhược Yên, không hài lòng: "Đều là tới làm khách, tại sao đãi ngộ lại khác nhau như vậy, của tớ là đồ dùng một lần?"
Cô ấy liên miên lải nhải, vừa vào nhà đã thấy Tiểu Tiểu ngồi co ro trong góc không có tinh thần.
Lan Lan đến đây không nhiều lần, mỗi năm chỉ có một hai lần, đa phần là gặp mặt Tiểu Nhan ở bên ngoài.
Nhưng chỉ cần đến, cô ấy nhất định sẽ ôm Tiểu Tiểu trêu đùa: "Ôi, Tiểu Tiểu!"
Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy cô ấy liền muốn tìm đường sống, lập tức chui vào ổ mèo.
Lan Lan đi qua lôi ra, mặc kệ Tiểu Tiểu kêu meo meo, giơ lên cao: "Để mẹ nuôi nhìn xem.
Ôi trời ơi, sao mặt con lại lớn như vậy? Lại biến dạng rồi."
Tiểu Nhan còn chưa lên tiếng, Tiêu Nhược Yên đã đi tới, giật Tiểu Tiểu ra khỏi vòng tay của cô ấy: "Nói cái gì đấy?"
Cô sờ sờ cái đầu nhỏ che chở, một người một mèo, tức giận nhìn Lan Lan: "Cái này không gọi là béo, gọi là gợi cảm!"
Lan Lan:.........
Trời ơi.
Đây vẫn là Lão Nhị có yêu cầu khắt khe lạ thường về ngoại hình đó hả?
Trương Vi ở bên cạnh cười khanh khách, Nhan Chỉ Lan bưng dĩa trái cây ra: "Đừng ồn ào nữa, lại đây ăn trái cây đi."
Lan Lan lon ton chạy tới, cô ấy cầm một miếng dưa vàng Hami nhìn về phía Tiêu Nhược Yên.
Chậc chậc chậc, đó là Lão Nhị lạnh lùng đấy à?
Tiêu Nhược Yên ôm Tiểu Tiểu giống như một đứa trẻ, vừa hôn trán nó vừa an ủi, nhẹ nhàng nói: "Đừng để ý tới bà dì kỳ quái đó, Tiểu Tiểu của chúng ta rất xinh đẹp."
Cũng không biết Tiểu Tiểu thực sự hiểu được hay giả vờ hiểu, không ngừng kêu meo meo đầy ủy khuất.
Đừng nói Lan Lan, Trương Vi cũng có chút sững sờ: "Lão Nhị thật ấm áp."
Lan Lan cắn một miếng dưa: "Chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy đối với ai như vậy."
Nhan Chỉ Lan mỉm cười nhìn về phía cô: "Còn không phải vậy sao, tớ rất ghen tị với Tiểu Tiểu."
Hả?
Trương Vi và Lan Lan quay đầu lại nhìn Nhan Chỉ Lan, cậu còn phải ghen tị à?
Lão Đại không vấn đề gì, dù sao cũng hiểu rõ Tiểu Nhan, biết lời này là tình thú của hai người, đây là thể hiện tình cảm một cách trần trụi trước mặt họ.
Nhưng đụng tới Lan Lan "chậm tiêu", cô ấy buông dưa xuống, nói lời thấm thía: "Này, cậu ghen tị cái gì? Lão Nhị đối xử tốt với cậu như vậy." Cô ấy bĩu môi nhìn về phía Tiêu Nhược Yên: "Bây giờ cậu đi qua để cho cậu ấy sờ cậu đi."
Khuôn mặt của Nhan Chỉ Lan giống như bị lửa đốt, lập tức đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng ửng đỏ.
Tiêu Nhược Yên ở bên kia cũng không tốt chỗ nào, không nhìn, nhanh chóng ôm Tiểu Tiểu xoay người lại: "Ờ ờ ờ, không cần để ý đến mẹ nuôi ngốc nghếch của con!"
Trương Vi đi tới, dùng chân đá đá Lan Lan: "Này, xong chưa?"
Nhìn giống như phàn nàn, nhưng thực ra lại giống như cổ vũ hơn.
Cô ấy phát hiện ra, đôi khi cần phải có người như Lan Lan đến thúc đẩy hai con người dè dặt này.
Lan Lan bất mãn lẩm bẩm hai câu, sau đó phát huy bản lĩnh ham ăn, quét dĩa trái cây: "Haizz, tuần này công việc rất bận, tớ mệt mỏi quá.
Không ăn nhiều trái cây, da dẻ không còn đẹp nữa."
Cô ấy nhìn Tiêu Nhược Yên: "Lão Nhị, tớ thấy cậu không còn trắng như trước đây nữa, có phải là công việc quá vất vả, bị tàn phá không? Lại đây, cho cậu ăn nhiều kiwi, vua trái cây làm trắng da."
Tiêu Nhược Yên rửa tay, ngồi đối diện cô ấy, lười biếng: "Cậu cho rằng ai cũng ham làm đẹp như cậu à? Không ăn, cậu ăn đi, chua lắm."
Cô không thích ăn trái cây chua.
Trương Vi cũng nhìn về phía Tiêu Nhược Yên, luôn cảm thấy mỗi lần cô trở về đều có cảm giác càng ngày càng mệt mỏi hơn: "Lão Tam nói đúng, cậu đừng để mình mệt mỏi như vậy nữa, tớ thấy không còn trắng như trước đây."
Trước đây, thực sự có thể mô tả làn da của Tiêu Nhược Yên trắng như kem, vô cùng mịn màng, hơn nữa điều khiến họ ao ước chính là dù có ăn cay cũng không nổi mụn.
Lan Lan: "Đúng đó đúng đó, Lão Tứ thích da trắng nhất, cậu mau dưỡng lại đi."
Tiêu Nhược Yên dừng lại một chút, nhíu nhíu mày: "Kệ cậu."
Nói xong, cô cúi đầu ăn sạch sẽ dĩa kiwi.
Lan Lan:.........
Lão Đại:.........
Tiểu Nhan:.........
Bên ngoài có chút trở trời, mưa nhỏ tí tách.
Cả nhóm chỉ đơn giản trò chuyện rồi chuẩn bị đi qua chỗ trường học.
Hôm nay rất thích hợp để ăn lẩu.
Trên đường là xe của Lão Đại do Tiêu Nhược Yên lái.
Lan Lan nói chuyện không ngừng, lúc nói về chuyện hồi trung học, lúc nói về chuyện hiện tại, tràn đầy buồn phiền.
Nhan Chỉ Lan lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi xách ra, đưa cho Trương Vi: "Lão Đại tân hôn vui vẻ, còn chưa tặng quà cho cậu."
Trương Vi cũng không khách sáo, cười tủm tỉm nhận lấy, mở hộp ra nhìn: "Oa, đây không phải là dây chuyền mà tớ thích sao?"
Lan Lan cũng nghiêng người tới nhìn, ánh mắt kinh ngạc.
Nhìn Lão Đại nhận quà, cô ấy vỗ đùi: "À, đúng rồi, Lão Tứ, tớ cũng mua quà cho cậu."
"Mua quà cho tớ?" Tiểu Nhan nghi ngờ nhìn cô ấy: "Ngày gì mà mua quà cho tớ?"
Lan Lan hào phóng lấy một cái hộp nhỏ ra: "Sắp đến ngày Nhà giáo rồi, tặng cho cậu.
Cô giáo Nhan, ngày lễ vui vẻ."
Cái hộp đó rất tinh tế, bên ngoài còn có giấy gói quà.
Lúc đầu Nhan Chỉ Lan muốn mở ra xem, nhưng nàng là một người nhạy cảm và tinh tế, vừa nhìn ánh mắt của Lan Lan, nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng khẽ gật đầu, bởi vì không có túi nên tiện tay đặt vào ngăn đựng bên cạnh tay cầm xe: "Vậy thì cám ơn cậu."
Lan Lan vui vẻ nhìn nàng: "Chờ tới khi dùng lại cám ơn tớ." Cô ấy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Này, rất đông người, xe đỗ chật kín rồi, trời mưa mọi người không chịu ở nhà đi, ra ngoài làm gì chứ!"
Các quán ăn xung quanh trường lúc nào cũng náo nhiệt, hôm nay là ngày nghỉ, trời lại mưa, quán lẩu đương nhiên có rất nhiều người.
Hơn nữa, ông chủ quán lẩu này rất cá tính, trong quán có tất cả ba phòng riêng, không thể gọi điện thoại đặt trước, hoàn toàn tùy vào duyên phận, có cảm giác tốt với ai sẽ mời vào phòng riêng.
Trước kia khi đi ăn, Lan Lan đều dùng thiên hạ vô địch dẻo miệng của mình cùng hai người đẹp Lão Nhị và Lão Tứ, một giả vờ một tiêu chuẩn.
Hôm nay cô ấy phải thử vận may xem ông chủ có còn nhớ đến mình không.
"Nhược Yên, cậu và Tiểu Nhan đi tìm chỗ đỗ xe trước đi, bọn tớ xuống chiếm chỗ trước."
Lúc này, trách nhiệm đứng đầu ký túc xá của Lão Đại lại được phát huy, chỉ huy có trật tự.
Tiêu Nhược Yên gật đầu, đạp phanh lại để họ xuống xe.
Sau khi xuống xe, Lão Đại còn không quên dặn dò: "Chờ bọn tớ gọi điện thoại.
Nếu đông người quá thì đổi chỗ khác."
Tiểu Nhan gật đầu: "Được rồi, hai cậu nhớ nhìn xe, chú ý an toàn."
Vị trí xung quanh thực sự đều đỗ đầy.
Tiêu Nhược Yên lái xe đi rất xa mới tìm được chỗ đỗ xe.
Cô nghe lời không có xuống xe, mà ngồi đợi ở chỗ đỗ xe.
Thành phố dưới cơn mưa phùn như một bức tranh thủy mặc.
Trước đây, Tiêu Nhược Yên rất khó chịu khi trời mưa, nhưng bây giờ, tận hưởng cơn mưa cùng Tiểu Nhan, cô cảm giác khắp nơi đều là cảnh đẹp.
Hai người ngồi trong xe một lúc cảm thấy nhàm chán.
Tiêu Nhược Yên hạ cửa kính xe xuống, lại sợ Tiểu Nhan bị gió thổi, vì vậy cô cởi áo khoác ra, khoác lên người Tiểu Nhan.
Trên áo khoác đều là mùi hương của Tiêu Nhược Yên, Tiểu Nhan nhịn không được nắm tay vào, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Lúc đầu Tiêu Nhược Yên muốn hút một điếu thuốc, nhưng lại sợ Tiểu Nhan sẽ nói cô.
Nhìn nàng híp mắt lộ ra vẻ mặt đáng yêu, Tiêu Nhược Yên nhếch khóe môi lên: "Đừng trộm món này nữa nha."
Tiểu Nhan:...
Tâm tư xấu hổ, hơi hơi động đậy.
Có lẽ thực sự là chia xách quá lâu, bây giờ gặp lại, chỉ có hai người, nhịp tim của cả hai còn đập mạnh hơn so với thời thiếu niên, không khí tràn đầy mập mờ.
Nhan Chỉ Lan nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi không khỏi nhếch lên.
"Tặng cho cậu cái gì?"
Tiêu Nhược Yên nhìn chiếc hộp mà Tiểu Nhan tiện tay đặt sang một bên.
Nhan Chỉ Lan lắc đầu, nhận lấy: "Tớ cũng không biết, mở ra xem thử."
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Nhan Chỉ Lan khui hộp ra, cũng không biết Lan Lan làm hộp này như thế nào, đóng gói chặt đến mức dùng tay cũng không mở ra được.
Nhìn nàng chật vật, Tiêu Nhược Yên cười: "Đưa cho tớ."
Nhan Chỉ Lan đưa cái hộp qua, Tiêu Nhược Yên lắc lắc: "Rất nhẹ, chắc không phải là đồ dễ vỡ." Cô nhìn Tiểu Nhan, mỉm cười: "Đã đến lúc chứng kiến kỳ tích của sức mạnh".
Nói xong, những ngón tay thon dài của cô cầm lấy ngoài rìa lớp đóng gói rồi kéo mạnh.
"Phanh" một tiếng, lớp đóng gói của cái hộp bị xé toạc ra, một loạt vật thể mỏng màu hồng vương vãi khắp sàn.
Khi Nhan Chỉ Lan nhìn thấy món đồ đó, đôi mắt hẹp dài đột nhiên mở to, khuôn mặt lập tức đỏ bừng qua ánh đèn bên ngoài cửa sổ.
Tiêu Nhược Yên không biết đó là vật gì, nghi ngờ cầm lên một cái: "Đây là cái gì?"
Khi nhìn thấy hàng chữ lớn sáng chói trên bao bì, toàn thân Tiêu Nhược Yên đông cứng như đá.
—— BCS ngón tay vị bạc hà, mát lạnh sảng khoái, hãy dũng cảm tiến lên, làm cho cô ấy không bao giờ có thể rời đi..