NGHE NÓI EM THÍCH TÔI


Anh nói anh ăn xiên nướng, nhưng anh chỉ thử một xiên rồi không đụng đến nữa.

Ngay cả tô mì trước mặt, bà chủ cố ý cho thêm trứng, anh cũng chỉ cắn mấy miếng.Cô nhạy bén phát hiện vấn đề.Lúc dạ dày anh không thoải mái, anh thường chỉ có thể ăn mềm.Anh không nói, cô cũng chần chừ không muốn hỏi, cô biết rất rõ ràng, mình đang kéo giãn khoảng cách với anh, dần dần càng ngày càng xa, đến cuối cùng sẽ biến mất khỏi cuộc sổng của anh, dù sao cô cũng không thể quan tâm anh cả đời, huống chi, cho dù mình hỏi thì làm sao? Lời thăm hỏi động viên cũng không giải quyết được gốc rễ của vấn đề, chung quy vẫn là anh phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.Trái tim cô cứng rắn, cúi đầu tiếp tục ăn.Nhưng mà, dư quang nơi khóe mắt, vấn nhìn thấy anh không tự chủ đè chặt dạ dày.Loại cảm giáy này chính là dạ dày anh đau, trái tim cô héo úa.Cô phát hiện mình không thể nhẫn tâm như tưởng tượng được.Coi như là một người bạn cũ, ví dụ Đàm Nhã, nếu như cũng đau dạ dày trước mặt cô như vậy, cô cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, huống hồ, cô còn đã yêu anh sâu đậm.Đối với tâm lý trước sau mâu thuẫn như vậy của mình, cô cũng rất bất đắc dĩ, có điều cuối cùng vẫn buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn anh nghiêm túc, “Thầy Ninh, anh đau dạ dày?”Tay anh buông phần dạ dày ra, “Vẫn ổn.”Con người, tật xấu nhất chính là thích cậy mạnh, anh và cô cũng không ngoại lệ.Cô thở dài, “Thầy Ninh, đối xử tốt với dạ dày anh chút đi, nó rất yếu ớt, chịu không nổi bị anh hành hạ đâu, anh còn có Ninh Tưởng, em cảm thấy Ninh Tưởng còn hiểu chuyện hơn anh! Ở nhà có phải cũng là cậu nhóc chăm sóc anh khá nhiều không?”Lúc nhắc đến Ninh Tưởng, mỗi lần ánh mắt anh đều sẽ trở nên rất dịu dàng, “Hình như là thế…”“Anh thực sự là một ông bố không thể tưởng tượng nổi!” Giọng cô có chút phẫn hận.“Không phải tôi không muốn đổi xử tốt với dạ dày của mình, mà là không có cách nào khác, em cũng thấy rồi đó, làm phẫu thuật một cái là quên hết cả thời gian.” Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, dừng một chút, “Trước kia có em chăm sóc nó, nó mới không ngang bướng như vậy, bây giờ không có ai quản lý nó nữa, nó lại diễu võ dương oai rồi.”Hóa ra anh cũng biết cô làm rất nhiều vì anh…Trong lòng dần dần nhiều thêm chút bọt khí chua xót mềm mại, cô muốn đuổi loại cảm giác này đi, mím môi cười, “Bây giờ biết điểm tốt của em rồi?”Anh nhìn cô, “Em luôn rất tốt, là tôi không tốt.”Cô xua xua tay, “Thầy Ninh, vấn đề ai đúng ai sai chúng ta đã thảo luận nghiên cứu rất nhiều năm rồi, bây giờ thực sự không cần bàn tiếp nữa.”Vì vậy mà trở nên trầm mặc.Cô nghĩ ngợi, cuối cùng lấy hết dũng khí nói, “Thầy Ninh, tìm một người chăm sóc anh đi.”Bỗng nhiên anh ngẩng đầu, ánh mắt hơi bức người.Trong lòng cô càng thêm chua xót, gượng cười, “Kỳ thực có lúc chúng ta đối diện với một vài chuyện nào đó, vài người nào đó vô cùng cố chấp, thực sự cũng không phải cố chấp với người đó chuyện đó, chỉ là cố chấp với trái tim mình thôi.


Thầy Ninh, thử buông xuống đi, mở tầm nhìn rộng rãi một chút, thêm một chút nữa, sẽ luôn có thứ tốt đẹp lọt vào mắt anh.


Anh nhìn em xem, lúc đầu không phải em cũng yêu anh đến phát cuồng sao? Bây giờ em cũng buông xuống rồi, không phải rất tốt sao? Em luôn tin chỉ cần mình sẵn lòng, không gì không buông xuống được, không gì không làm được.”Anh yên lặng lắng nghe, vẻ mặt lạnh lùng.“Thầy Ninh?” Cô lo lắng lời nói của mình khiến anh không vui, đây là nhịp điệu tiếp xúc anh của cô, cô gọi anh một tiếng, “Không phải em nói gì sai rồi chứ?”“Em không sai,” Giữa chân mày anh u ám mơ hồ, “Chỉ có điều, em là một cô gái vô lương tâm!”Cô cười, đây là anh đang nói cô dễ dàng quên nên vô lương tâm sao? Chẳng so đo với anh, chỉ nói, “Thầy Ninh, em quen anh nhiều năm như vậy, em vẫn nhớ học trưởng Ninh lúc đầu em thích, trong cuộc thi hùng biện thì miệng lưỡi sắc bén, trên sân bóng rổ lại hiên nganh, lúc chơi ghita lại giống một hoàng tử, trong đại hội thể dục thể thao là ngôi sao toàn năng.

Lúc đó em thích thấy anh cười nhất, cảm thấy anh vừa cười, ánh nắng cũng không thể sánh bằng anh, đó mới là anh, anh của thuở ban đầu.


Thầy Ninh, học trưởng Ninh, vui vẻ một lần nữa được không?”Cô chưa bao giờ keo kiệt thể hiện tình cảm với anh, nhưng mà, cũng chưa bao giờ phơi bày tất cả tình đơn phương của mình lúc đó cho anh nghe, đã cách nhiều năm nhắc lại, anh trong hồi ức vẫn tươi mới tốt đẹp, giống như đã trôi qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng ngăn cách.Anh lại rất cho cô mặt mũi cười một cái, chỉ có điều là cười khổ, mấy phần bất đắc dĩ, “Lưu Tranh, không giống nữa rồi, tôi già rồi, chạy không nổi, nhảy cũng không được, lúc trẻ coi trời bằng vung, cảm thấy mình là kim tự tháp, cái gì cũng phải hiếu thắng đứng đầu, bây giờ nhớ đến, lại là ấu trĩ đến buồn cười, cho nên, Lưu Tranh, tôi như thế, sẽ không quay về nữa.”“Phải, thái độ với cuộc sống có thể thay đổi, nhưng ý muốn lúc đầu của chúng ta sẽ không đổi, em cảm thấy, một đời ngắn như vậy, thì phải vui vẻ, vui vẻ yêu đương, vui vẻ làm việc, vui vẻ trải qua mỗi ngày.

Cho dù đi đến chỗ nước cạn, vẫn có thể ngồi ngắm mây trôi!”Anh nhìn chằm chằm cô rất lâu, “Lưu Tranh, bây giờ em vui vẻ không?”“Vui!” Cô cười, “Rất vui! Rất thỏa mãn! Thật đó! Cho nên, anh cũng phải vui vẻ! Cười một cái nào!”Mặt anh căng ra.“Cười một cái đi mà!”Anh không lay chuyển được, cuối cùng cũng phải kéo ra một nụ cười, mỏng đến mức gần như không thấy, có mấy phần bất đắc dĩ như cũ.“Thế là được rồi! Thầy Ninh, phải tin tưởng, sau cơn mưa sẽ có nắng! Nhất định sẽ có một người, một người rất tốt đẹp, đợi anh sau khó khăn, chỉ cần anh nguyện ý tiếp nhận.” Cô chợt có cảm giác cho con gái đi lấy chồng! Giống như đem bảo bối mình nuôi rất lâu bán cho người khác, cuối cùng vĩnh viễn thuộc về người ta! Cảm giác này, là chua xót nhưng cũng là tốt đẹp.Cô mỉm cười, lúm đồng tiền mỏng manh, chân thật rực rỡ, chỉ là trên mặt anh lại hoàn toàn không thấy ý nghĩa của câu nói ánh nắng sau cơn mưa.”Bây giờ em muốn làm thầy dạy cách sống của tôi?”Cô âm thầm lè lưỡi, đêm nay cô thực sự rất chân thành nói chuyện với anh, thậm chí tạm thời gác bỏ suy nghĩ xa lánh anh sang một bên, nhưng xem ra cô nhiều chuyện rồi.“Không dám.” Cô gục đầu xuống.“Về văn phòng đi!” Anh đứng dậy, ném xuống câu này rồi rời đi.“Ấy! Ấy! Trả tiền!” Cô gọi với theo, người đó đã biến mất rồi…Hai ngày nay là năm sui tháng hạn của cô! Từng người đàn ông lừa cô thanh toán? “Bà chủ, bao nhiêu tiền ạ?”Bà chủ cười ha ha, “Hai đứa ai trả tiền chẳng giống nhau? Tiền của bác sĩ Ninh không phải đều ở chỗ cháu sao?”Ách, lại còn ai cũng cho rằng người đàn ông đi theo cô đều là chồng cô.Sau khi trả tiền xong, bước nhanh về văn phòng, phát hiện anh đang uống thuốc đau dạ dày.


Được rồi, anh khó chịu vì đau dạ dày, cô lại còn giảng đạo lý với anh, chẳng trách anh nghe không vào, vội về uống thuốc.Thấy anh uống thuốc xong rồi, cũng coi như là yên tâm, cô nằm bò trên bàn dần dần mơ hồ, thấy anh đi gần về phía cô, mơ màng lẩm bầm một câu, “Anh cũng nghỉ ngơi sớm chút đi!”Sau đó liền tiến vào mộng đẹp.Hôm sau đồng hồ sinh học nhắc cô tỉnh lại đúng giờ, trên người ấm áp, đang đắp một chiếc áo khoác, là của nam, mùi hương nhàn nhạt sạch sẽ, trừ anh ra thì không còn ai khác.Cô ngồi thẳng dậy, thấy anh đang ngồi ngay ngắn trước mặt, vội vàng viết gì đó.Cô muốn trả áo khoác lại cho anh, cánh tay bị gối cả đêm tê rần, hoàn toàn không lấy sức được, áo lại rơi xuống đất.“Xin lỗi anh! Em không cố ý.” Cô vội vàng dùng tay kia nhặt lên, cánh tay này thì rũ xuống không nhúc nhích.Anh đi tới, cô cho rằng anh cầm áo, lại không ngờ anh nhấc cánh tay bị cô gối đầu lên, xoa bóp cho cô mấy cái, cô biết đã ấn vào huyệt, rất thoải mái, một lúc đã không tê nữa.“Cảm ơn anh.” Lại trả áo cho anh lần nữa.“Không cần cảm ơn, bác sĩ Nguyễn.” Anh nhận lấy áo.“…” Ầy, còn nhớ những lời tối qua à…” Không cần khách sáo, thầy Ninh.”Bác sĩ Trình tới sớm, vừa thấy màn này, “Ây ya, hai người này đang làm gì thế? Thầy Ninh, gọi câu thầy Trình thử đi?”Thừa dịp bác sĩ Trình còn chưa túm đến đầu mình, Nguyễn Lưu Tranh chuồn đi đánh răng rửa mặt.Lại bận rộn cả ngày.Bây giờ trong lòng Nguyễn Lưu Tranh có thêm một thứ để nhớ, chính là Phạn Phạn của cô, tan làm trong lòng liền nghĩ muốn về nhà nhìn Phạn Phạn, mà Phạn Phạn sáng nay chỉ được Nguyễn Kiến Chung dắt ra ngoài đi dạo một vòng, cả ngày bị nhốt trong nhà, đã cuống cuồng rồi, cô vừa mở cửa, Phạn Phạn đã muốn chạy ra ngoài, cô cũng đang muốn chơi cùng nó, dứt khoát không ăn cơm, dắt nó ra ngoài đi dạo.Xa xa truyền đến tiếng chó nhỏ kêu, sau đó một con Tây Thi buộc tóc xông tới, hai chú chó nhỏ thân mật nói chuyện yêu đương, đi cùng Tây Thi còn có Tiết Vĩ Lâm.“Bác sĩ Nguyễn!” Tiết Vĩ Lâm cười chào hỏi cô, “Các cô đi làm thế có lẽ rất mệt nhỉ, từ chập tối hôm qua đến tối hôm nay?”“Đúng vậy, làm một phẫu thuật đến nửa đêm, nên không về nữa, ở bệnh viện nghỉ ngơi.” Cô giải thích.Tiết Vĩ Lâm liên tục thán phục, “Bác sĩ đều vất vả như vậy sao? So ra tôi lại xem như một người nhàn rỗi rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi