NGHE NÓI EM THÍCH TÔI


Dĩ nhiên Đàm Nhã hiểu chuyện hơn so với bà Đàm, chỉ là Nguyễn Lưu Tranh chưa bao giờ gặp phải những tình huống kiểu này, phải cấp cứu cho người mà bạn thân của mình hận nhất.Nhìn lại những người bệnh mà cô đã từng cứu, căn bản đều là người xa lạ, không có quan hệ trực tiếp về mặt tình cảm với mình, cô có thể quan tâm ân cần với bệnh nhân, cũng giống như Ninh Chí Khiêm, sau khi cứu xong cũng đã có bệnh nhân trở thành bạn bè, nhưng mà, cảm giác lần này hoàn toàn không giống với bệnh nhân tình cờ gặp và bệnh nhân có mối quan hệ chăt chẽ với mình.Đàm Nhã nhìn đồng hồ một chút, “Không còn sớm nữa, cậu vừa phẫu thuật xong, quay về nghỉ ngơi đi.”Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, “Mình không mệt! Cậu ngủ chút đi, mình trông bé cưng cho.”Đàm Nhã lắc đầu, cười khổ, “Đâu có ngủ được.”“Nhưng mà bé cưng đang ốm, cậu không giữ gìn tinh thần thì phải làm sao?” Nguyễn Lưu Tranh nhìn Đàm Nhã, vết thương lần trước trên mặt Đàm Nhã đã lành, nhưng để lại một dấu vết mờ mờ, chẳng lẽ vết thương đó cũng không phải do va chạm?Ngoài miệng không tiện nói gì, nhưng trong lòng lại thương hơn mấy phần, “Đàm Nhã, cậu còn bé cưng nữa.”Cô không biết trong lòng Đàm Nhã đang lựa chọn như thế nào, duy nhất chỉ hy vọng Đàm Nhã có thể kiên cường một chút, mà bé con, chính là nguồn sức mạnh của Đàm Nhã.Đàm Nhã là người thông minh, đương nhiên hiểu ý cô, lại cười, “Lưu Tranh, cậu yên tâm đi, hai năm rồi, nước mắt mình có thể chảy đều đã cạn rồi.”Hai năm? Đàm Nhã đã biết chuyện này hai năm rồi? Nhưng cô đã đến đây hơn nửa năm, thực sự không nhìn ra một chút nào!Cô không thể che giấu thành công sự kinh ngạc của mình, Đàm Nhã cũng đã nhìn thấy, cười khổ và nói, “Phải, đã hai năm rồi, mình đã biết trái tim của anh ta đã sớm không còn bên cạnh mình, nhưng trước kia luôn nghĩ con trai còn nhỏ, mình nhẫn nhịn một chút.


Vì chuyện này, bọn mình cũng đã cãi nhau, đã khóc lóc cũng đã đánh nhau, anh ta cũng đã từng thề thốt, nhưng chuyện ngoại tình này đã thành nghiện với anh ta, đâu có thể bỏ được.”“Đàm Nhã…” Nguyễn Lưu Tranh nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, hy vọng có thể cho cô ấy sự an ủi và khích lệ, cô thực sự không hiểu, ban đầu cũng là Giang Thành theo đuổi Đàm Nhã, theo đuổi kịch liệt, tặng hoa, lãng mạn các loại, lúc đó các cô y tá trẻ trong văn phòng vẫn hâm mộ Đàm Nhã, đều cảm thấy sau khi lấy Giang Thành nhất định sẽ được cưng chiều vô cùng, vì sao bây giờ lại biến thành thế này?Đàm Nhã dựa vào vai cô, an ủi ngược lại cô, “Lưu Tranh, không cần lo lắng cho mình, hai năm vất vả như vậy mình cũng đã vượt qua rồi, bây giờ cũng không có gì không chịu đựng được nữa, tối qua coi như là lần cuối cùng mình khóc vì con người này đi.”Đàm Nhã buồn bã mà cười, “Cậu biết không? Nếu như hôm qua anh ta còn có chút lương tâm, hôm nay cũng sẽ không gặp tai họa lớn như vậy.


Mấy ngày nay con trai ốm đau, tối qua mình lại trực đêm, đã bàn bạc anh ta ở nhà cùng mẹ chồng mình chăm sóc con, kết quả sau khi mình đi làm anh ta lập tức ra ngoài theo, nửa đêm thằng bé lại sốt cao, một mình bà nội nó ở nhà không xoay sở được, mình gọi điện cho anh ta, bảo anh ta về nhà đưa thẳng bé đi khám bệnh, kết quả anh ta nói…anh ta chửi mình có phiền không, lấy vợ về ngay cả con cũng không trông được thì lấy làm gì, sau đó gọi lại cũng không nghe nữa… Mình chỉ có thể gọi bố mẹ mình tới…”Nguyễn Lưu Tranh nghe vào trong tai nhưng tức ở trong lòng, đây là thằng đàn ông cặn bã! Nhưng mà, không thể chửi trước mặt Đàm Nhã, sợ đổ thêm dầu vào lửa càng làm Đàm Nhã đau lòng.“Lưu Tranh, mãi đến tối qua cuối cùng mình cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trước đây mặc kệ anh ta đối xử với mình thế nào, không quan tâm đến gia đình ra sao, hy vọng duy nhất của mình là anh ta còn yêu con, chỉ cần anh ta yêu nó, mình có thể tiếp tục chịu đựng, nhưng mà…” Đàm Nhã cười khổ lắc đầu, ” Một người đã bị ma nhập rồi, trong lòng đâu còn tình thân? Ngay cả con trai cũng thành gánh nặng của anh ta…”“Đàm Nhã, sao Giang Thành lại trở thành như vậy?” Nguyễn Lưu Tranh không nhịn được hỏi, Giang Thành trong ký ức thực sự vô cùng yêu Đàm Nhã.Đàm Nhã lắc đầu, “Mình cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy! Mình vẫn là mình trước đây, tại sao anh ta lại thay đổi? Khi một người đặt cậu trong lòng, khuyết điểm cũng sẽ là ưu điểm, lúc trong lòng anh ta không có cậu, ưu điểm cũng sẽ khiến anh ta chét bỏ.


Còn nhớ mình quen anh ta thế nào không?”“Nhớ! Bố anh ta nằm viện ở Bắc Nhã, anh ta đến chăm sóc bố mình thì quen cậu.” Giang Thành của lúc đó, tình cờ gặp Đàm Nhã đang tuổi thanh xuân, lập tức rơi vào lưới tình, bị sự dịu dàng và xinh đẹp của Đàm Nhã khuất phục, lại càng khen cô ấy tận tâm tận lực với bệnh nhân, sau khi bố anh ta xuất viện liền tấn công Đàm Nhã dồn dập.Đàm Nhã cười khổ, “Lúc đó anh ta nói mình là thiên thần áo trắng, là nữ thần trong mắt anh ta, cảm thấy y tá chúng mình vừa vất vả vừa cao thượng, anh ta muốn làm hậu phương của mình, làm người nhà chu đáo, sau đó dần dần thay đổi, nghề nghiệp cao quý này thành lý do để anh ta oán trách, nói mình chỉ biết bận rộn công việc, không có thời gian nghỉ phép cùng anh ta, ban đêm cũng thường làm việc, đặc biệt là sau khi có con, buổi tối con quấy khóc, anh ta cảm thấy ngủ không ngon, khiến hôm sau anh ta không có tinh thần làm việc, thêm nữa mình phải trực đêm, còn có mấy đêm anh ta phải trông con…”“Ha ha, bỏ đi, mấy chuyện vặt vãnh này không nói cũng được, tóm lại, có vài thứ, đi mãi đi mãi rồi sẽ thay đổi, có lẽ anh ta cần một người phụ nữ dịu dàng bất cứ lúc nào cũng dựa dẫm vào anh ta lãng mạn cùng anh ta, mà mình không phải.


Đào sâu mấy chuyện này đã không còn cần thiết nữa, cứ như vậy đi…”Nguyễn Lưu Tranh không cho là đúng, tính cách của Đàm Nhã tốt như vậy, đối với bệnh nhân, với cô và Ninh Chí Khiêm đều tỉ mỉ chu đáo như vậy, thì sự chăm sóc đối với Giang Thành chắc chắn càng cẩn thận hơn, chỉ có điều, có vài người đàn ông bản tính đã như vậy.Cô hừ hừ, “Cậu sai rồi, có vài người đàn ông chính là như thế, khi có được một người phụ nữ dịu dàng, anh ta sẽ chê quá phụ thuộc vào người khác, sẽ thích cô gái mạnh mẽ có sự nghiệp, nếu như thực sự có được một người phụ nữ mạnh mẽ, thì sẽ lại muốn hưởng thụ một cô gái dịu dàng.”Cô nhớ tới lời đánh giá đàn ông bỉ ổi của Tiết Vĩ Lâm, quả thực quá đúng.Đàm Nhã cười cười, “Có lẽ thế.”Nguyễn Lưu Tranh vẫn luôn ở cùng Đàm Nhã, trong quan hệ hôn nhân của người khác, một người ngoài cuộc không thể tham dự quá nhiều, duy chỉ có thể cố gắng bầu bạn cùng.Lúc nửa đêm, con trai Đàm Nhã cuối cùng cũng hạ sốt, cô giúp Đàm Nhã thay quần áo cho bé, Đàm Nhã lại đuổi cô về, “Lưu Tranh, cậu đừng ở đây nữa, mai các cậu còn phải làm phẫu thuật, nhất định phải nghỉ ngơi tốt, không giống mình, mình đã định xin nghỉ hai ngày để chăm sóc con, cho nên không cần lo mình mệt đâu.”Nguyễn Lưu Tranh thấy mặc dù Đàm Nhã tuyệt vọng, nhưng trạng thái tinh thần cũng không phải quá tệ, hơn nữa bé đã hạ sốt rồi, quả thực mai có phẫu thuật, vì vậy lần này dặn dò cô ấy mấy câu rồi đi về văn phòng.Vốn dĩ định dứt khoát nghỉ ở văn phòng, nhưng vừa đi vào lại phát hiện Ninh Chí Khiêm vẫn chưa về.“Anh còn ở đây sao?” Cô hỏi, đồng thời nhìn thấy trên mặt anh có mất vết thương bị móng tay cào, tiện tay cầm lọ cồn đi đến trước mặt anh.“Đàm Nhã sao rồi?” Anh hỏi.Cô dùng bông tẩm cồn chấm nhẹ trên mặt anh, “Nhất định là có đau lòng, có điều, em thấy cô ấy cũng rất kiên cường, tin là cô ấy nhất định có thể vượt qua.”“Tên khốn nạn Giang Thành!” Cồn chấm trên mặt anh, anh nhíu nhíu mày.“Phải đó! Đáng tiếc chúng ta còn phải cứu đồ khốn nạn!” Cô nhớ tới vụ này trong lòng liền bức bối, bĩu môi, “Đàn ông đều là đồ khốn kiếp!”Ánh mắt Ninh Chí Khiêm hơi ngưng đọng, không nói chuyện.“Sao thế? Ấm ức à?” Cô ra tay mạnh một chút.Anh hơi trốn tránh, lại gật đầu đồng ý, “Em nói không sai.”Cho nên, chính anh cũng thừa nhận anh khốn kiếp?Thản nhiên thừa nhận mình là khốn kiếp như vậy, trái lại khiến người ta không còn gì để nói, cô ném bông đi, dọn dẹp lọ cồn, “Mẹ Đàm Nhã đâu ạ?”“Tôi khuyên bà ấy về rồi, vốn dĩ bà ấy còn muốn đến chỗ Đàm Nhã, nhưng tôi không cho đến.” Anh cầm áo khoác lên, “Đi thôi, về nhà.”“Bác ấy nghe lời anh sao? Lúc đánh anh, anh lại không tránh!” Cô cũng cầm túi xách.Anh vừa đi vừa nói, “Người già tức giận cũng muốn tìm chỗ trút giận, cũng không đánh đau tôi, đánh vài cái thì có sao, kìm nén chỉ sợ xảy ra vấn đề.”Cô không còn gì để nói, kỳ thực anh thực sự không phải tên khốn kiếp…Ngồi vào trong xe anh, cô thở dài lo lắng, “Đàm Nhã và Giang Thành đi đến bước này, quả là khiến cho người khác không thể tin tưởng vào tình yêu, năm đó hạnh phúc của hai người họ khiến người khác đố kỵ, Gianh Thành yêu Đàm Nhã như vậy.”“Vậy sao?” Anh khóa cửa xe, “Cái gì là yêu?”“…” Cái gì đây? Đang hỏi cô hả? Cô cũng không trả lời được, cô đã yêu anh mười ba năm không oán hận không hối tiếc, có được tính là yêu không? Vậy tình yêu của đàn ông là có hình dạng như thế nào?“Mỗi ngày đều tặng hoa thì được gọi là yêu sao? Ngày ngày hát tình ca được gọi là yêu sao? Lúc nào cũng treo chữ yêu lên miệng thì được gọi là yêu sao?” Anh hỏi ngược lại cô.“Vậy anh nói xem cái gì gọi là yêu?” Mấy chuyện này, chẳng lẽ lúc anh còn trẻ chưa từng làm sao?Anh trầm mặc một lát, đôi mắt đen như mực nhìn về phía trước, “Không có khái niệm tuyệt đối, cách yêu của mỗi người không giống nhau, nhưng có một thứ nhất định phải.”“Thứ gì?”“Quyết tâm bầu bạn đến già.”Cô ngơ ngẩn, đưa mắt nhìn sườn mặt anh, đèn xe chợt sáng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng trên mặt anh, như làm hiện ra bóng nhàn nhạt của chiếc mũi thẳng tắp, đáy mắt tĩnh lặng dưới hàng lông mi dày rậm.Yêu là quyết tâm cùng nhau bầu bạn đến già, nhưng mà, hình như rất lâu trước đây anh đã nói, anh sẽ chăm sóc cô cả đời, mãi mãi cũng không ly hôn với cô…Anh giơ tay xoa xoa tóc cô, “Cô gái ngốc.”“…” Cô không ngốc tí nào được không hả?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi