NGHE NÓI EM THÍCH TÔI


Con dâu bà Thái bị người đó trách móc như vậy, tính nết la lối om sòm lại nổi lên, “Tôi biết cô ghi hận Lỗi Tử, chỉ mong ông ấy ngồi trong đó vĩnh viễn không ra!”Hóa ra con trai bà Thái tên là Lỗi Tử.Người phụ nữ đó lại chỉ liếc ngang bà ta một cái, “Chị yên lặng chút cho tôi!”“Quyên Tử! Tôi là chị dâu cô! Cô nói chuyện với chị dâu mình như thế hả?” Con dâu bà Thái nổi giận đùng đùng kéo người phụ nữ qua một bên.Hóa ra người phụ nữ này thực sự là con gái bà Thái.Ánh mắt Quyên Tử lại rất lạnh, lời nói ra cũng vô tình, “Chị xứng sao?”Con dâu bà Thái bị chọc giận, “Cô vẫn nhớ chút tiền đó! Không phải chỉ là mấy đồng tiền thôi sao? Đến nỗi để Lỗi Tử ngồi trong tù sao? Hai người vẫn là anh em đó! Nói tình cảm anh em không?”Nguyễn Lưu Tranh chỉ cảm thấy trên thế giới này có người có logic không thể tưởng tượng nổi, người con dâu thành như thế này còn có mặt mũi nói về hai chữ “tình cảm” sao? Có điều chỗ này là bệnh viện, không phải nơi gây gổ, cô nhìn về hướng Ninh Chí Khiêm, thấy anh đưa mắt với bác sĩ nam trong bệnh viện đứng bên cạnh.Bác sĩ nam liền tiến lên ngăn cản màn cãi vã của hai người này, Ninh Chí Khiêm lướt qua bọn họ trực tiến đến kiểm tra bà Thái.“Bà Thái, hai ngày nay cảm thấy thể nào? Có chỗ nào không thoải mái không ạ?” Anh bắt đầu hỏi han trước.Nguyễn Lưu Tranh nghe thấy giọng anh vẫn ôn hòa như cũ, trong lòng ấm áp, không chỉ bởi vì anh như vậy, cũng bởi vì toàn bộ khoa ngoại thần kinh, sau khi chuyện đánh người ồn ào xôn xao, đặc biệt là sau khi bà Thái giúp con trai nói dối gây bất lợi cho Ninh Chí Khiêm, toàn bộ người trong khoa vẫn đối xử với bà Thái không có gì khác biệt, bất kể là bác sĩ hay là y tá, ngay cả người tính cách nóng nảy như Đinh Ý Viên cũng không ngoại lệ.Ngược lại chính bà Thái có lẽ cảm thấy không có mặt mũi nào đối diện với Ninh Chí Khiêm, luôn né tránh câu hỏi của anh, nhưng anh cũng không mất kiên nhẫn, từ từ dẫn dắt bà ấy nói.Bên này vẫn đang hỏi thăm bệnh tình, bên kia lại ầm ĩ.Căn bản bác sĩ nam không khuyên can được hai người phụ nữ đó, hai người cũng không quan tâm bà Thái, cãi nhau lớn tiếng trong bệnh viện.Quyên Tử lên án mạnh mẽ tình cảm mà chị dâu nhắc tới, “Tình cảm? Chị còn không biết xấu hổ nói chuyện tình cảm với tôi? Chị và anh tôi để mẹ sống trong nhà củi nhặt rác sống qua ngày, các người còn có mặt mũi nói tình cảm với tôi? Các người không sợ bị sét đánh sao?”Người phụ nữ cười lạnh, “Cô hiếu thảo? Cô không sợ sét đánh? Sao cô không tự chăm sóc bà ấy? Cô tự do tự tại bên ngoài, ném bà già rác rưởi này cho chúng tôi, cô thì có mặt mũi nói?”“Tôi tự do bên ngoài? Ban đầu là ai vỗ ngực nói với tôi sẽ chăm sóc bà cụ thật tốt? Là ai nói chỉ cần tôi gửi tiền sinh hoạt phí về là được? Tiền mỗi tháng tôi gửi về đều đi đâu hết rồi? Một chút mẹ cũng không được cầm? Cuối cùng còn phải nhặt rác để duy trì cuộc sống, các người còn có mặt mũi ruồng bỏ sao?” Quyên Tử nói, vừa tức vừa khổ sở, nước mắt cũng đã chảy.Người nhà này, đã diễn quá nhiều kịch lớn ở bệnh viện, hai người phụ nữ cũng đã cãi lộn hai ngày, người xem náo nhiệt cũng ngại vở kịch này không đủ mới mẻ, người ở giường bệnh bên cạnh khuyên hai người họ đừng ầm ĩ, bệnh tình của bà lão là quan trọng nhất, nhưng không sao khuyên nổi, chị dâu em chồng câu qua câu lại, ngay cả Nguyễn Lưu Tranh cũng cảm thấy ồn ào đau đầu.Ninh Chí Khiêm đã hỏi xong, xoay người lại, gương mặt lạnh lùng đi tới trước mặt hai người.Có lẽ trước đó lúc anh dạy dỗ Lỗi Tử quá lợi hại, nên lúc đối mặt với anh, trên mặt con dâu bà Thái hiện ra chút vẻ sợ hãi, rụt rè, vô thức lùi về sau, khóe miệng giật giật, lại không phát ra âm thanh.Không ai tranh cãi, đương nhiên Quyên tử cũng không nói thêm nữa.“Cãi nhau xong chưa?” Trước giờ anh nói chuyện đều như vậy, ngữ khí nhàn nhạt, thậm chí là thân thiện, nhưng phối hợp với ánh mắt đó lại vô cớ khiên người khác rụt rè, thậm chí trên mặt con dâu bà Thái Nguyễn Lưu Tranh còn nhìn thấy sự sợ hãi.Thấy hai người đó lại không nói gì, Ninh Chí Khiêm chỉ lên chữ “im lặng” trên tường: “Đây là bệnh viện, nếu như không biết chữ này đợi lát nữa tôi bảo ý tá dạy các người, nếu biết thì mời lên sân thượng cãi nhau xong thì quay lại.”Nói xong, nói với bác sĩ nam khuyên can hai người lúc trước, “Hễ là quấy nhiễu trật tự bệnh viện, trực tiếp gọi bảo vệ, hoặc là gọi điện thoại báo cảnh sát.”Bởi vì có một Lỗi Tử đã bị nhốt nên câu này rất có lực uy hiếp, con dâu bà Thái không dám nói bậy nửa chữ.Cuối cùng anh quay lại an ủi bà Thái một lượt, sau đó lạnh mặt đi ra, các bác sĩ đi theo anh cũng nối đuôi ra ngoài.Ai biết, con gái bà Thái tiểu Quyên lại đuổi theo, gọi phía sau, “Bác sĩ Ninh, bác sĩ Ninh.”Vì nôn nóng nên âm lượng hơi to, trong hành lang yên tĩnh vô cùng rõ ràng, cho nên lúc mọi người đều quay đầu nhìn cô ta, cô ta có vẻ hơi xấu hổ, lúc đó mới hạ thấp giọng đi tới.“Bác sĩ Ninh, tôi là con gái của giường 15, đối với chuyện anh tôi ầm ĩ trước kia, tôi muốn nói xin lỗi.”Ninh Chí Khiêm gật đầu, “Vị này là bác sĩ Nguyễn, việc liên quan đến bệnh tình của mẹ cô có thể tìm bác sĩ Nguyễn để hiểu rõ hơn.”“Bác sĩ Ninh, xin lỗi, anh trai tôi anh ấy…”“Xin chào, chúng tôi chỉ nói chuyện bệnh nhân và bệnh tình, cùng với phương án điều trị.


Cô còn muốn hiểu rõ cái gì đó thì đến văn phòng nói đi.”Quả thực, ý tứ trong lời nói này của anh là, anh là bác sĩ, anh chỉ chữa bệnh cứu người, chuyện của anh trai cô ta căn bản anh không quan tâm.Nhưng, dường như Quyên Tử không hiểu, vẫn cố chấp dây dưa nói chuyện với anh, “Bác sĩ Ninh, tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?”Anh trầm mặc một hồi, “Mọi người về phòng làm việc trước đi, bác sĩ Nguyễn ở lại.”Quyên Tử băn khoăn nhìn Nguyễn Lưu Tranh.“Cô muốn nói gì thì nói, phẫu thuật của mẹ cô là bác sĩ Nguyễn mổ chính, tình huống cụ thể cô ấy rõ ràng nhất.


Đúng rồi, trước đây tâm tình bà cụ không ổn định cô biết không?”Quyên Tử gật đầu, “Biết, tôi biết cả.”“Vậy thì tốt, bà cụ vẫn không chịu làm phẫu thuật, nhà các cô cũng không có người quyết định, bây giờ cô đến rồi, khai thông bệnh nhân một chút.” Anh nói đến đây thì ngừng, dù sao cũng là bác sĩ, có vài lời không cần nói quá rõ ràng.“Mẹ tôi….

có thể chữa khỏi không?” Quyên Tử do dự, hỏi vấn đề mà người nhà bệnh nhân thích hỏi nhất.Nhưng vấn đề này đối với bác sĩ mà nói lại là vấn đề khó trả lời, không có bác sĩ nào vỗ ngực đảm bảo trăm phần trăm, chỉ cần phẫu thuật luôn có một xác xuất thành công, thông thường bác sĩ đều cho câu trả lời chính thức, lần này cũng không ngoại lệ.Nguyễn Lãng cũng giải thích cho Quyên Tử nghe tất cả các loại hạng mục chú ý và nguy hiểm cùng với tình huống có thể xuất hiện khi phẫu thuật.Biểu cảm của Quyên Tử từ đầu tới cuối đều là lưỡng lự, chần chừ một chút, nhìn trái nhìn phải không có người, cực nhanh cầm một phong bì trong túi ra bỏ vào trong tay anh, “Bác sĩ Ninh, xin lỗi, chuyện anh trai tôi làm sai, ngài đại nhân đại lượng, chút thành ý nho nhỏ cho anh và bác sĩ Nguyễn, của ít lòng nhiều.”Vẻ mặt ôn hòa trước đó của anh ngay lập tức đóng băng, trong ánh mắt cũng như phủ một tầng sương giá.Nguyễn Lưu Tranh biết hỏng chuyện rồi, đây là đại kỵ của bác sĩ Ninh…“Người nhà giường 15.” giọng nói Nguyễn Lưu Tranh cũng trở nên vô cùng gấp gáp.


“Xin đừng như vậy.”Quyên Tử lại chỉ cho rằng họ đang khách khí, vẫn nhét vào, “Xin lỗi, chỉ là chút tâm ý nhỏ, chỉ xin mọi người đừng chê, chữa bệnh cho mẹ tôi thật tốt.”“Nếu nói như vậy, cô đi mời người tài giỏi khác đi.” anh dùng sức vung tay, quay người rời đi.Phong bì rơi xuống đất vô cùng chói mắt.Nguyễn Lưu Tranh giậm chân, ” Cô còn không mau nhặt lên!”Dù sao đây cũng là hành lang, mặc dù bây giờ không có người, nhưng không đảm bảo một giây tiếp theo sẽ không có người đến, vấn đề phong bì không biết bao nhiêu mẫn cảm, bây giờ anh lại đang trong thời điểm nhạy cảm, bị người khác nhìn thấy dù không có chuyện cũng làm bị hắt nước bẩn toàn thân.Quyên Tử cũng sợ hãi, vội vàng nhặt lên, còn muốn kín đáo đưa cho cô.Cô lập tức lùi sau mấy bước, tránh như tránh ôn dịch, “Sao cô còn chưa hiểu ra?”Quyên Tử hoang mang nhìn cô.Cô hận tức không được, “Nếu như bác sĩ Ninh là loại người này, sau khi anh trai cô gây ra nhiều chuyện như vậy thì sáng nay anh ấy còn có thể kiên nhẫn với mẹ cô như vậy không? Cô đừng quá coi thường người khác!”“Nhưng mà…” Quyên Tử do dự, vẫn vô cùng lo lắng, “Mọi người thực sự… không so đo chuyện anh trai tôi sao?”“So đo!” Nguyễn Lưu Tranh kiên định nói, “Nhưng đó là anh trai cô! Không liên quan đến mẹ cô! Vừa nãy bác sĩ Ninh cũng đã nói rõ như vậy, chúng tôi là bác sĩ, chỉ nói chuyện bệnh nhân và phương án điều trị, sao cô là người hồ đồ vậy?”“Thật sao?” Quyên Tử vẫn hoài nghi.“Thật.” Cô khẳng định chắc nịch, trong lòng cũng oán trách thái độ vừa nãy của Ninh Chí Khiêm, không nhận phong bì thì không nhận, còn cáu kỉnh như vậy, một câu mời người tài giỏi khác liền đi, bây giờ anh đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, không sợ người khác nói anh từ chối chữa bệnh giở trò khác sao? Nhưng oán trách thì oán trách, vẫn phải giải quyết tốt hậu quả cho anh, “Người nhà giường 15, nhân phẩm của bác sĩ Ninh cô có thể đi thăm dò khắp khoa, chính trực lương thiện, y đức gương mẫu, không ưa nhất là mấy loại hành vi giấu diếm dơ bẩn, cô làm như vậy, sẽ chọc cho anh ấy tức giận!”“Vậy…” Quyên Tử cũng hơi ngại.“Không sao, anh ấy căm ghét nhất hành vi này, nhưng cũng nổi tiếng tận tâm tận lực đối với người bệnh, bây giờ chuyện cô phải làm là chăm sóc tốt cho mẹ cô, làm công tác tư tưởng cho mẹ cô.


Phẫu thuật là phương án tốt nhất, mẹ cô luôn từ chối phẫu thuật, chúng tôi cũng hết cách, cô cũng biết đó, anh trai cô không quyết định, bây giờ cô quay về cũng coi như có người đáng tin cậy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi