NGHE NÓI KIẾP TRƯỚC TÔI LÀ TRA CÔNG

“Chính là Phó Thượng!” Phương Việt tùy tiện chỉ ra bên ngoài, “Tôi ở trên lầu thấy bọn họ lên xe đi rồi! Cậu vẫn ngồi ở lầu một, lúc họ rời đi không nói với cậu à?”

Ngô Giang lắc đầu, vươn tay: “Dì giúp việc ấy thấy tay em bị thương, cho nên dì giúp em băng bó, em cũng không chú ý.” Bàn tay kia bị zombie cắn, lúc ấy chỉ dùng nước rửa, không xử lý thích đáng, lúc này đã được tỉ mỉ băng bó.

Phương Việt bình tĩnh lại vài phần: “Trở về rồi nói.” Đi về phòng, anh bảo Ngô Giang đi tìm dì giúp việc, còn mình lên lầu mặc quần áo. Dáng người Phó Thượng và anh cũng không khác lắm, quần áo mặc vào cũng vừa vặn. Kết quả lúc trở lại phòng khách, Ngô Giang nói đã không thấy dì giúp việc kia đâu. 

“…… Mẹ nó.” Không biết nên nói cái gì, Phương Việt chửi.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại riêng trong phòng khách đột nhiên vang lên, hai người bị giật mình, ánh mắt đồng thời quay đầu về hướng điện thoại, lại không dám tiếp. Phương Việt đến gần điện thoại, liếc mắt nhìn Ngô Giang một cái. Ngô Giang khẩn trương gật gật đầu, Phương Việt mới chần chờ cầm lấy ống nghe, nhưng không nói gì. Điện thoại kia đầu truyền đến âm lượng cố tình đè thấp vội vàng của Phó Thượng: “Này? Phương Việt?”

“…… Là tôi.”

“Được rồi, tôi biết cậu bây giờ không hiểu gì, nhưng thật ra tôi cũng không thể hiểu được.” Phó Thượng cũng không nói dài dòng, tiến vào trọng điểm, “Mẹ tôi dường như sớm biết rằng chuyện quái vật, bầ ấy bây giờ muốn đưa tôi đến chỗ của cha.”

Phương Việt nhíu mày: “Nhưng vì sao……” Vì sao lại như vây….

“Cậu trước đừng nói gì, nghe tôi nói. Bây giờ tôi đang trộm liên lạc với cậu, nếu như bị mẹ phát hiện thì thảm.” Bên kia điện thoại  cảm khái, “Tôi tự hỏi sao hôm nay  mẹ tôi lại thay đổi như thế, ôn nhu như vậy……”

“Nói chính sự.”

Phó Thượng dừng một chút, tiếp tục nói: “Tình huống tôi cũng không rõ lắm, mà lúc này chúng tôi đã ra đường cao tốc. Tuy rằng thật ngại quá, nhưng bên kia các cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. Đồ trong phòng cậu cứ dùng, đồ ăn đều có, phòng cũng nhiều. Nếu muốn đi, cái xe hôm nay tôi cho cậu mượn, chìa khóa xe ở tủ đầu giường……”

Bên kia lải nhải còn muốn nói gì, lại bị một thanh âm quen thuộc đánh gãy: “Tiểu Thượng, con đang gọi điện thoại sao, cho ai?”

“A ha ha, không có, con lầm bầm lầu bầu thôi.” Nói xong, điện thoại liền bị cắt đứt, vang lên thanh âm tút tút 

Phương Việt cúp điện thoại, cuối cùng cũng hiểu tình huống. Gia đình có tiền dĩ nhiên biết con đường nào an toàn, người mẹ sau đó sốt ruột chờ con trở về, không ngờ bảo bối của mình khi về còn dắt theo mấy cái đuôi. Bởi vì sợ những cái đuôi đó sẽ quấn lên người trong nhà, liền cố ý phân tán mấy người kia, còn mình tắc lặng lẽ đưa con đi đào tẩu.

Phương Việt đem mọi chuyện nói đơn giản cho Ngô Giang, thần sắc đối phương thất vọng: “Em còn cho rằng, dì ấy tốt như vậy……”

“Được rồi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Phương Việt búng lên ót Ngô Giang, nói, “Cho chúng ta tắm rửa, cho ăn, còn giúp cậu băng bó, nên làm đều làm, còn có cái gì bất mãn.”

Lời nói, so với nói rằng bọn họ trộm đào tẩu, nhưng thật ra bà Phó xem họ thành kẻ liên lụy rồi nói dối càng làm cho Phương Việt tức giận. Đối phương nguyện ý cho bọn họ đi nhờ xe, dĩ nhiên là cảm kích không thôi, nhưng cho dù không muốn, chỉ cần nói rõ ràng, Phương Việt cũng tuyệt không dây dưa. Cái ánh mắt lúc mới gặp kia thật khiến người ta dễ bị lừa. 

Nhưng khi bình tĩnh lại, anh thật cũng không phải không thể hiểu cách làm của bà Phó. Dù sao bạn bè của Phó Thượng, cũng chỉ là đám hám giàu, hồ bằng cẩu hữu, thấy được con đường sống còn nhất định sẽ bắt lấy không bỏ. So với thẳng thắn sau lại cự tuyệt đồng hành rồi phát sinh mâu thuẫn, lặng lẽ rời đi còn là phương pháp tốt nhất. 

Hai người ngồi trở lại sô pha ăn vài thứ, chờ khi hai người  đều đã no, Tiền Giai Hảo vẫn còn chưa ra.

“Cô ta muốn chết luôn ở trong phòng tắm à.” Phương Việt giận run chân. Tiện đà đứng lên, “Đi thôi, đi nhìn quanh ngôi nhà, nhìn xem có đồ có thể sử dụng hay không.”

“A?” Ngô Giang do dự, “Không hay lắm đâu, dù sao cũng là nhà người khác……”

“Ha? Lúc này còn nói này sao.” Phương Việt không thể tưởng tượng nhìn Ngô Giang, “Cậu cảm thấy họ còn có thể trở về sao. So với việc mấy đồ này về sau bị hư, chi bằng vật tẫn kì dụng.” Cuối cùng, lại bổ sung một câu: “Hơn nữa Phó Thượng cũng đồng ý, cậu yên tâm đi.”

Ngô Giang nghe xong, cảm thấy Phương ca nói rất có lý, liền đi theo. Một vài trang sức vòng cổ cùng tiền mặt còn có, nhưng hai người kia không lấy, lúc này mấy thứ này đâu còn đáng giá. Cho nên tìm nửa ngày, cũng chỉ mang theo một ít quần áo cùng đồ ăn từ trong nhà. Phương Việt đeo balo Phó Thượng, còn tìm thấy gậy bóng chày mà trước kia bọn họ thường dùng. Tuy rằng phía trên đã bám đầy tro bụi, nhưng anh vẫn cầm nó vung thử, cảm giác cũng không tệ lắm. Ngô Giang từ trong phòng bếp tìm được một con dao dưa hấu.

Chờ cho đến khi đã chuẩn bị đầy đủ, chìa khóa xe cũng tìm được, Tiền Giai Hảo rốt cuộc từ trên lầu đi xuống. Quần áo cô không đổi, có lẽ mấy bộ của bà Phó không hợp, nhưng kiểu tóc và khuôn mặt trang điểm lại rực rỡ hẳn lên, vô cùng mắt sáng.

“Mỹ nữ.” Phương Việt dựa lên trên sô pha phun tào, “Cô tắm rửa sạch sẽ cũng hơn hai tiếng rồi, nãy giờ cô bơi trong bồn sao.”

Tiền Giai Hảo phản bác: “Tôi không tắm lâu như vậy, chỉ là sửa tóc trang điểm tốn không ít thời gian.” Cô đi đến phía trước bàn, đồ ăn tuy rằng còn thừa nhưng đã lạnh, không khỏi ghét bỏ nói, “Lạnh không thể ăn.”

“Có đồ ăn thì hãy cám ơn trời đất đi.” Phương Việt cảm thấy cô gái này thật là phiền toái, “Đúng là không biết cái gì.”

Tiền Giai Hảo tức giận trừng mắt nhìn Phương Việt, nhưng đang định xổ ra một câu chửi, lại sửng sốt —— lúc trước không chú ý, không ngờ tới anh chàng này cũng thật không tồi, dáng người  cũng tốt.

Phương Việt không hay chỉnh chu, trước nay vẫn là các bộ trang phục năng động. Quần áo rộng, không thể phô bày thân hình của anh. Nhưng Phó Thượng lại rất chú ý đến phương diện này, quần áo có sự phối hợp, nhìn qua thật soái khí bức người. Hơn nữa trong nhà có tiền, khó trách lại chu toàn để đi tán gái như vậy.

Phương Việt không chú ý tới tầm mắt nóng bỏng của Tiền Giai Hảo, chỉ phân phó: “Cô ăn xong thì gọi cô gái mà Phó Thượng đưa về xuống, tôi có việc phải nói.”

Nửa giờ về sau, khi Phương Việt nói chuyện Phó Thượng và mẹ gã đã đi với hai cô gái, Tiền Giai Hảo kích động chửi ầm lên: “Mệt tôi còn tưởng rằng bà ta là người tốt, kết quả chỉ để gạt chúng ta mà thôi!”

Cô gái kia lại không có phản ứng gì, Phương Việt cảm thấy có chút khó hiểu, không khỏi hỏi: “Bạn trai cô bỏ cô, cô không tức giận?”

Cô gái nhàn nhạt nói: “Anh ta không phải bạn trai tôi, chúng tôi mới quen nhau.”

Phương Việt líu lưỡi: Không ngờ tới sinh hoạt cá nhân của Phó Thượng so với anh tưởng còn loạn hơn.

“Cô đã tính toán nên như thế nào chưa, theo chúng tôi không.”

Cô gái do dự một chút, nói: “Có thể, có thể đưa tôi về nhà không.”

Phương Việt còn chưa lên tiếng, Ngô Giang liền xen vào nói: “Đưa cô ấy trở về đi, còn nữa, em cũng muốn về nhà mình xem thế nào.”

Nếu đã quyết định nơi cần đi, mấy người lập tức hành động, lái xe rời khỏi. Ra khỏi cổng, bảo an còn đang giữ lấy cương vị canh gác của mình, Ngô Giang hảo tâm nhắc nhở ông một câu, lại bị ông ta khịt mũi coi thường, khiến cho trong lòng có điểm mất mát.

Bốn người đi đến nhà của cô gái trước. Nơi này hẻo lánh, tầng trệt cao lớn, tùy ý có thể thấy được chung cư thang máy. Phương Việt dừng xe ở trước cửa tiểu khu, bình tĩnh liếc nhìn bên trong, chỉ sợ trong đó che dấu uy hiếp khó có thể phán đoán.

Cô gái tuy rằng vẫn luôn cố gắng trấn định, đến lúc này lại có chút nhút nhát, nhỏ giọng nói: “Mọi người…… Ai, có thể đưa tôi vào không.”

Ngô Giang không đành lòng: “Tôi đây……”

“Không được.” Phương Việt ngăn cản cậu, lại nói, “Nếu bên trong thực sự có quái vật, chúng tôi cũng khó có thể đối phó, sẽ nhiều thêm một người chết. Xin lỗi, chỉ có thể đưa cô đến đây.” Anh nói, quả thực là đang nói cô gái hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hố mắt cô gái đỏ lẻn: “Nhưng, tôi thật sự rất sợ hãi. Chỉ là, cha mẹ tôi ở bên trong, tôi……” Lời nói của cô cũng có phần lộn xộn. Ngô Giang mang tâm tình đồng cảm vì bản thân cậu cũng vậy, cậu cảm thấy cô gái cũng giống mình, lo lắng vì không liên lạc được với cha mẹ, cho nên muốn về nhà xác nhận. Một khi đã như vậy, vô luận như thế nào cũng sẽ giúp đến cùng. 

“Phương ca, em……” Ngô Giang còn muốn tranh thủ một chút.

“Không được là không được.” Phương Việt bực bội, “Cậu không phải muốn tìm cha mẹ sao, nếu như chết ở chỗ này  thì phải làm sao? Hơn nữa chúng ta lại không quen biết, có đáng giá khi mạo hiểm hỗ trợ hay không!”

Ngô Giang trầm mặc trong chốc lát, kiên định nói: “Phương ca, cô ấy và em giống nhau, em không thể mặc kệ. Hơn nữa anh đừng lo lắng, em lần này có vũ khí……”

“Vũ khí?” Phương Việt nghe xong rồi cười, “Cậu từng dùng đao sao, không cẩn thận chém chính thân thể mình thì sao.”

“Cho nên phải thực chiến, em sẽ quen.”

Phương Việt nói không nổi nữa, anh cảm thấy Ngô Giang có đôi khi quả thực khiến người ta muốn đánh, không nói vài giây, cưỡng chế cơn tức nói: “Được rồi, cậu đi đi. Tôi nói trước, tôi chỉ ở trên xe chờ cậu, một giờ sau nếu còn chưa ra, tôi sẽ tự mình đào tẩu.”

Ngô Giang vui vẻ ra mặt: “Cám ơn Phương ca.” Cậu gật gật đầu với cô gái, “Đi thôi.” Tiếp theo sợ Phương Việt đổi ý nên chạy thật lấy đao ở thùng xe rất nhanh.

Cảm cám ơn anh?

Phương Việt trợn tròn mắt, anh vốn chỉ uy hiếp, tựa như người cha uy hiếp con trai “Đoạn tuyệt quan hệ” vậy, kết quả đứa ngốc kia hoàn toàn không lĩnh ngộ đến. Tiền Giai Hảo cũng cảm thấy Ngô Giang rất ngốc, lại đi giúp một cô gái xưa nay không quen biết, thấy Phương Việt cũng có suy nghĩ nhất trí với mình, cảm thấy anh cũng không phải lỗ mãng, không khỏi sinh ra vài phần yêu thích, lại gần muốn tạo chút cảm tình, ai ngờ còn chưa mở miệng, liền thấy người con trai kia thần sắc biến đổi xuống xe.

“Ai, anh đi đâu vậy?” Đáp lại cô là tiếng đóng cửa xe.

Tiền Giai Hảo ngồi ở trong xe nhìn ra bên ngoài, Phương Việt chạy theo  phía sau Ngô Giang. Ngô Giang nhìn thấy anh thì vui mừng khôn xiết, lộ ra nụ tươi cười kinh ngạc, hai người nói chuyện với nhau vài câu, liền bình tĩnh đưa cô gái vào trong khu dân cư. 

Hoàn chương 12

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi