NGHE NÓI KIẾP TRƯỚC TÔI LÀ TRA CÔNG

Nhưng hai người đều không hề để ý đến cô, lập tức rời đi. Tiền Giai Hảo ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng thầm hiểu Phương Việt lúc này chính là chiếc bùa hộ mệnh. Cô ta lại không dám đuổi theo, không phải sợ người nọ cự tuyệt, mà là lo lắng cậu con trai kia sẽ không do dự nổ súng. 

Đáng giận, đều do ả y tá kia. Nếu ả không lắm miệng, như vậy Phương Việt cũng sẽ không phát hiện Ngô Giang bị tính kế, cũng sẽ không hoài nghi cô ta là chủ mưu. Xong việc cho dù đã biết Ngô Giang chết, cũng chỉ có thể căm hận Long ca, không ai sẽ nói cho anh ta chân tướng sự việc. 

Gương mặt Tiền Giai Hảo trở nên vặn vẹo, đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn, khó chịu ôm bụng ngồi xổm xuống, chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Gần nhất rõ ràng không ăn đồ ăn gì nhiều, bụng lại phình phình trướng trướng.

Coi ta chịu đựng đau nhức, mang theo ánh mắt căm ghét nhìn về phía bóng dáng hai người đi xa, âm thầm thề: Hãy nhớ lấy, ta sẽ không chết, ta nhất định sẽ sống sót!

Cậu thiếu niên thấy cửa kho hàng đã được khoá kín, liền giơ cán súng lên phá ổ khoá. Bên trong người sống sót hoảng sợ, giơ súng bắn, kết quả chẳng phát nào không trúng, ngược lại mất tính mạng. Thấy người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong này đã chết, những người khác lập tức từ bỏ phản kháng, lạnh run ngồi rúc thành một nhóm với nhau. Cậu thanh niên không quản bọn họ, cầm băng đạn dự phòng bỏ đi.

Ra cửa sau, cậu thiếu niên một chân sải bước lên xe máy, ý bảo Phương Việt ngồi đằng sau. Phương Việt đứng không nhúc nhích, thần sắc phức tạp: “Cậu rốt cuộc có ý gì?”

Cậu thiếu niên cũng dứt khoát: “Anh về sau đi theo tôi, chạy vặt cho tôi, khi nào chán thì qua đây tôi giết.”

“Hừ.” Phương Việt đột nhiên nghĩ đến Long ca, tâm tình không quá vui sướng, trầm giọng nói, “Làm đàn em của cậu?”

Cậu thiếu niên nghĩ nghĩ: “Cũng không khác gì nhau.”

Là như vậy. Phương Việt không rõ, lấy sức chiến đấu  của nhóc con này mà nói thì  hoàn toàn không cần thủ hạ, làm gì lại muốn mang anh đi. Nói đến gút mắt của hai người, đơn giản là nhất thời hứng khởi cứu người một lần —— còn bị nói là xen vào việc người khác. Phương Việt không tin thằng nhóc này còn có mục đích khác. 

“Zombie tụ tập càng nhiều thì càng phiền toái.” Cậu thiếu niên đội mũ bảo hiểm vào, từ bên trong truyền ra thanh âm rầu rĩ, “Còn không mau lên đi chứ.”

Phương Việt nhìn quét một vòng chung quanh, quả nhiên thấy không ít zombie mới bị tiếng súng vừa rồi hấp dẫn lại đây. Khoá khi hàng bị đánh bể, người trong đó nếu không đổi nơi trốn sợ là dữ nhiều lành ít. Cứ ngồi ngốc tại chỗ thì lại càng nguy hiểm, bất luận là tình huống gì đi nữa, tóm lại trốn trước an toàn hơn. 

Chờ anh an vị đằng sau, cậu thiếu niên dẫm chân ga đè thấp trọng tâm xông xáo lao ra ngoài. Đầu xe vừa lao vừa cán qua không ít quái vật, càng đến gần cửa ra thì mật độ zombie càng lớn, xe có thể lật bất cứ lúc nào. 

Cậu thiếu niên lại hồn nhiên không thèm để ý, ngược lại hưng phấn kêu to, giơ súng vừa lây từ kho hàng lên nhắm vào đàn zombie đamg vây bổ bắn ‘đùng đùng đoàng đoàng’,  cả đám zombie lập tức ngã xuống một lớp lớn: “Ha ha, có súng thật là sảng khoái!” Cậu ta đối với vũ khí mới ở trong tay có vẻ thập phần vừa lòng.

Điên rồi. Phương Việt trợn mắt há hốc mồm, cái đầu này nhìn thôi cũng thấy hoàn toàn là để hưởng thụ, đầu không có vấn đề gì chứ. 

Xe máy chở hai người tông cửa xông ra, ánh nắng che trời lấp đất bắn thẳng lại, Phương Việt không thích ứng, trong lúc lấy mắt lại như bị cản lại không mở nôit, hốc mắt có chút ướt át. Đã hơn mười ngày nay anh không được đi ra ngoài nhìn thấy ánh mắt trời thật sự, không ngờ tới rốt cuộc đã thoát ra khỏi toà nhà ma quỷ kia, lại là kết cục như vậy.

Ngô Giang đã chết, chỉ còn một mình anh tồn tại, người nọ liều chết đóng lại cửa lớn kia, mà cánh cửa lại bị thằng nhóc lạ mặt này một phi xe phá nát. Phương Việt cảm thấy hối hận, nếu khi đó anh có thể cường ngạnh một chút, giữ chặt Ngô Giang, có lẽ còn có thể kịp thời cứu lấy cậu. Nhưng cũng có khả năng bị những tên côn đồ đó xử lý.

Có lẽ khi ấy không vào siêu thị, nói không chừng kết cục sẽ còn tốt hơn rất nhiều…… Nhưng chuyện đã đến nước này, còn ai có thể làm gì khác. 

Xe máy một hơi chạy lên đường cao tốc, từ xa nhìn lại, còn có thể nhìn thấy những chiếc xe nhiều ngày trước vứt đi, số lượng ngày một ít. Có lẽ đã nằm trong tay những người chạy trốn khác rồi. 

Phương Việt bảo cậu thiếu niên dừng lại, xuống xe đi tìm chiếc ô tô mà mình trước đó từng điều khiển. Vốn dĩ không ôm hy vọng quá lớn, nhưng anh lại tìm thấy. Chỉ là phía trên phủ đầy tro bụi cùng phân chim, trên cửa sổ còn dính vết máu khô. Cửa xe không khóa, đằng sau còn có balo của bọn họ, bên trong chỉ còn quần áo, đồ ăn đều bị lấy đi.

Hiện tại trên người không có đồ ăn cũng không có vũ khí, nhưng chiếc xe còn có thể chắp vá dùng, có thể trở về lấy đồ vật, cho nên cũng không cần phải đi theo kẻ điên kia. Bất quá, trên người người nọ lại có một chút khác người ở chỗ —— dị năng.

Hiện giờ biến thành thảm trạng như vậy, người thường rất khó sống sót bằng năng lực chính bản thân. Nếu lại gặp phải loại người như Long ca, tình trạng sẽ càng thêm đáng sợ. Cho nên nếu có thể hỏi tại sao lại có “Dị năng”, có được loại lực lượng thần kỳ này, thì sẽ không phải trơ mắt nhìn người quan trọng của mình chết đi. 

“Anh có ổn không vậy!” Thanh âm của thiếu niên nọ truyền đến, “Chờ thật là phiền.”

“……” Phương Việt xách balo đi đến gần xa, đến gần đối phương, hỏi, “Cậu muốn tôi làm thủ hạ của cậu, vậy nói chung là muốn làm cái gì.”

“Tôi đã nói rồi, làm chân sau vặt.”

“Sẽ không bắt tôi cường đoạt dân nữ giết người phóng hỏa chứ.” Sắc mặt Phương Việt âm trầm.

“Ha?” Cậu thiếu niên chợt cảm thấy buồn cười: “Bảo anh làm những cái đó làm gì. Giặt quần áo nấu ăn, khiêng đồ vật lấy đồ ăn…… Tóm lại là toàn bộ việc vặt phiền toái.”

Ừm, thật đúng là đủ vụn vặt.

“Anh chẳng lẽ muốn đổi ý?” Cậu thiếu niên nghiêng người dựa lên xe máy, cười như không cười, “Tôi ghét nhất người khác chơi khăm tôi.” Ánh mắt kia, giống như chỉ cần người trước mắt gật đầu một cái, thì sẽ lập tức nổ tung đầu của đối phương. 

Phương Việt không ngờ tới, mình đây cũng đã lên thuyền tặc, còn không có phiếu đường về hay sao.

“Tôi sẽ không đổi ý. Nhưng câu làm đại ca, có thể thỏa mãn tiểu đệ một yêu cầu hay không?”

“Nói nghe một chút.”

“Tôi muốn đi thành phố A.” Phương Việt muốn thực hiện lời Ngô Giang giao phó cuối cùng, ánh mắt càng thêm ảm đạm. Tuy rằng đối phương cũng không cố ý yêu cầu, nhưng đây là việc duy nhất mà anh có thể làm vì Ngô Giang.

“Có thể.” Cậu thiếu niên cũng không hỏi nguyên nhân, dường như không có hứng thú.

Phương Việt hơi trầm thở một hơi, đưa tay: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Phương Việt.”

Cậu thiếu niên không nắm lấy, thái độ dáng vẻ ‘Nhìn từ trên cao xuống’: “Tôi là Bạch Phong.”

Haki: Nghe gì hơm? Nghe gì hơm? Sau 20 chương thì ẻm thụ mới ló đầu ra đó!!!

Lý Khiêm như thế nào cũng không nghĩ tới, Cảnh Tông thế nhưng lại chủ động gọi điện thoại cho gã, mời đi du lịch. Vừa nhận được lời mời, toàn bộ tay chân của gã đều run rẩy, cho rằng hôm nay là ngày cá tháng tư. Cứ luôn muốn xác nhận, rốt cuộc tin vào sự thật này.

Tuy rằng thời gian co chút không phù hợp, nhưng Lý Khiêm lại nghĩ Cảnh Tông mới ra viện lại vừa chia tay với Phương Việt nên muốn giải sầu, cho nên vội không ngừng, đáp ứng luôn. Kệ việc trong trường học còn có khóa, nhưng gã cũng cố không được nhiều như vậy, còn có cái gì quan trọng hơn Cảnh Tông ư!

Lý Khiêm ở trên mạng tra xét một đống địa điểm du lịch ngắm cảnh, cường điệu dành cho các đôi tình lữ ân ái yêu nhau đi ngắm phong cảnh mỹ lệ. Kết quả vừa lên xe, Cảnh Tông lại nói cho gã rằng muốn đi thành phố A.

Lý Khiêm lúc ấy liền trợn tròn mắt, thành phố A có cái gì tốt chứ, có khác với thành phố bây giờ cơ chứ, cũng chỉ là mấy ngày đi đường thôi. Nhưng Trần Cảnh Tông rất kiên trì, Lý Khiiêm không lay chuyển được hắn, đành phải đáp ứng.

Xe đi trên đường cao tốc, Lý khiêm cũng từ nghi hoặc chuyển sang kích động. Vô luận đi đâu, chỉ cần bên cạnh có Cảnh Tông, có cái gì thì có gì quan trọng. Hơn nữa lần này hai người lại có thể đi với nhau, có phải đại biểu cho Cảnh Tông cũng dần dần để tâm đến anh không. 

Từ nơi này đi thành phố A thì xem ra cũng phải tốn hai ngày, nếu muốn nghỉ ngơi, có lẽ phải ba ngày mới có thể đến —— việc đi đường cao tốc không mấy khả quan, cho nên nói chung người ta thường sẽ lựa chọn ngồi máy bay.

Từ sáng sớm đến đêm khuya, trời bắt đầu trở nên âm u. Tuy rằng hai người ngẫu nhiên sẽ xuống xe hoạt động tay chân, nhưng ngồi cả ngày xe đã eo đau càng thêm đau rồi. 

Lý Khiêm ngáp một cái: “Cảnh Tông, đi đến trước nghỉ ngơi đi.”

Trần Cảnh Tông đã ở trên xe ngủ vài giấc, thân thể cũng không mỏi mệt người điều khiển xe. Hắn tuy muốn mau chóng chạy tới thành phố A để tránh tình huống đột phát, biết không thể miễn cưỡng Lý Khiêm lần nữa, đành phải gật đầu đáp ứng.

Xe hạ tốc độ, đến gần một trấn tên là “trấn nhỏ Vân Thủy”. Nơi này xa nội thành, mà chỗ hẻo lánh, cũng không giống thành phố lớn ngưa xe như nước. Tương phản, phòng ốc đều tương đối thấp bé, đất lầy lội, một đường xóc nảy.

Xe ở thành trấn dạo qua một vòng cũng không tìm được khách sạn, hỏi dân ở đây thì tìm được một nhà trọ treo biển ‘Thập Nguyên Nhất Dạ’, đã ngập khách.

“Làm sao bây giờ Cảnh Tông.” Lý Khiêm nôn nóng đánh tay lái, “Chẳng lẽ hôm nay phải ngủ trong xe?” Gã không sao cả, chỉ là lo lắng Cảnh Tông bệnh nặng mới khỏi, thân thể còn suy yếu, mở điều hoà cả một đêm, không chừng ngày sau sẽ phát sốt mất. 

Trần Cảnh Tông nhìn Lý Khiêm —— nếu người này không ở, hắn có thể tiến vào không gian nghỉ ngơi. Kỳ thật tự mình một người cũng có thể hành động, nhưng lại không muốn vứt bỏ thanh mai trúc mã mà kiếp trước đối tốt với hắn, hắn tự hỏi, cũng không nhẫn tâm như vậy. 

“Anh đi hỏi người qua đường.” Lý Khiêm xuống xe, gặp một bác gái, quơ chân múa tay khoa tay múa chân. Bác gái cười nói cái gì đó, Lý Khiêm không khỏi lộ ra nụ cười, cầm tay của bà nói lời cảm ơn. 

Gã chạy về thông báo tin vui: “Bác Trịnh nói nhà bác có thể cho chúng ta ở.”

Trấn nhỏ Vân Thủy  có lượng khách không lớn, bởi vậy lượng dân cực nhỏ. Bác Trịnh ngồi trên xe, một bên chỉ đường cho hai người, một bên lải nhải giới thiệu quê nhà mình. 

Xe cuối cùng ngừng ở một căn nhà, là những ngôi nhà nông thôn dùng than chì sắc đóng thành tường dễ thấy ở nhiều vùng thôn quê. Nhà bác Trịnh có 7 miệng ăn, là một đại gia đình náo nhiệt. Tầng một nhà họ là nơi sửa chữa máy móc hỏng, tầng hai còn lại là phòng ngủ.

“Chỉ có thể ủy khuất hai cháu ngủ phòng khách.” Bác Trịnh mang hai người lên lầu.

“Không sao, có chỗ ngủ là ổn rồi.” Lý Khiêm cười ha hả trả lời.

Người trong nhà thấy bác đột nhiên mang về hai người xa lạ về thì có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi bọn họ như cũ. Trên mặt Trần Cảnh Tông mang ý cười, đáy lòng lại gợn sóng bất kinh.

Những người này, cho dù hiện tại còn có thể vui vẻ giúp người ta, nhưng chờ tận thế bùng nổ lại như thế nào, nói không chừng người cùng nhà còn xé rách thể diện của nhau. Loại trò hề này kiếp trước hắn thấy nhiều.

Tuy rằng mọi người đều tỏ ra vui vẻ, nhưng trong đó một nười phụ nữ ôm đứa bé mới sinh mang sắc mặt hơi u ám, nhìn cũng không lớn lắn. Ngay cả một câu hàn huyên cũng không có, lôi kéo bác Trịnh đang thu xếp phòng ngủ, oán trách: “Mẹ, sao lại mang hai người xa lạ trở về, còn là hai gã đàn ông. Trước kia thì không sao, nhưng giờ con mới vừa sinh con…… Mẹ cũng không lo lắng à!”

Hoàn chương 21

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi