NGHE NÓI MỖI NGÀY ĐỀU PHÁT KẸO

Cảm nhận được sức mạnh yếu ớt truyền tới trên ống tay áo, Thích Trường An thay đổi tư thế, che ống kính, ở sau lưng nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của Từ Lạc Dương: “Sợ hả?”

Từ Lạc Dương duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng người tí hon trong lòng đã lệ rơi đầy mặt, cậu nhỏ giọng trả lời: “Sợ!”

Trong mắt nổi lên ý cười, Thích Trường An dịch dịch ngón tay: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Quy tắc trò chơi của《Hành động tuyệt mật》kỳ thứ nhất rất đơn giản, sáu người chia làm hai đội, trước ba giờ chiều, đội nào tìm được nhiều item nhiệm vụ hơn, đội đó sẽ thắng. Tương ứng, bên thua phải chịu phạt.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, từ trước đến giờ thắng thua cũng chẳng quan trọng, quan trọng là biểu hiện trong suốt quá trình chơi.

Đạo diễn Văn cầm loa, chỉ chỉ cái hòm đậy vải đen bên cạnh, giọng vẫn rất ung dung thong thả: “Bây giờ, trước tiên chúng ta sẽ chia đội thông qua việc rút thăm, ai rút trước đây?”

Tần Hiểu Nhiên đứng bên cạnh cười híp mắt giơ tay lên: “Đạo diễn để tôi rút!”Nói xong bèn chạy qua, tay trực tiếp vói vào trong hòm, lấy ra một cái bảng nhựa, trên đó viết ‘I’.

Người thứ hai rút thăm là Quản Huyền, Từ Lạc Dương thấy rất rõ, lúc nhận ra trên bảng của mình cũng viết ‘I’, mặt Quản Huyền tối thui. Đứng bên cạnh Tần Hiểu Nhiên, nhưng hai người đều chẳng giao lưu với đối phương.

Từ Lạc Dương hiểu, cái khác thì không rõ, nhưng cái đoạn rút thăm này, tổ chương trình chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước rồi.

Quản Huyền học piano từ nhỏ, sau này bước chân vào showbiz, hình tượng xây dựng là hoàng tử piano cao lãnh, hình như tính cách bản thân cũng khá là hướng nội, không thích nói chuyện lắm. Còn Tần Hiểu Nhiên ở trước ống kính lúc nào cũng hi hi ha ha, nhìn thì khá hài hước, nhưng thực tế không ít tâm nhãn, đã từng công khai nói không quen với hình tượng giả tạo của Quản Huyền, vẻ bất hòa của hai người hoàn toàn hiện rõ ra ngoài.

Mà bản thân Từ Lạc Dương và Tống Diệu một năm nay cạnh tranh tài nguyên với nhau rất dữ, lúc trước hai người tranh giải thưởng Kim Tùng, Truyền thông Bách Nhạc sau lưng Tống Diệu dùng tiền dùng ân tình, tâng bốc Tống Diệu, sau đó còn tung tin, kéo giẫm Từ Lạc Dương, fan hai bên xé nhau đến mức túi bụi. Về sau Từ Lạc Dương lấy được đại ngôn của Stu, Tống Diệu đến một sợi lông cũng chẳng giành được, đoàn đội hai bên cũng âm thầm giao thủ mấy lần.

Trong sáu người thù cũ không thiếu, lại có cậu và Thích Trường An đảm nhận vai trò một đôi cp, yếu tố gây hot và thu hút người xem hoàn toàn đầy đủ. Hơn nữa mời Thích Trường An chưa từng tham gia show thực tế tới, mức độ quan tâm của tổ chương trình không cao là điều không thể.

Nhận rõ tình hình, Từ Lạc Dương liến phát hiện hùng tâm bừng bừng của Thải Hồng Vệ thị, cơ bản đã dự báo được gió tanh mưa máu sau khi chiếu rồi.

Người thứ ba đi rút thăm là Giang Lưu, rốt cục cũng rút được bảng nhựa viết ‘II’. Từ Lạc Dương đến gần hơn một chút nói chuyện với Thích Trường An: “Từ đại sư không cần đoán cũng biết, chúng ta chắc chắc được chia cùng một đội!”

Quả nhiên, Tống Diệu rút được ‘I’, một đội đủ quân số, Từ Lạc Dương và Thích Trường An trực tiếp thuộc về đội thứ hai.

Giang Lưu vui vẻ chạy tới đứng cùng một chỗ với Từ Lạc Dương, nụ cười sạch sẽ: “Kính nhờ anh Từ chăm sóc!”

Cong mắt mỉm cười, Từ Lạc Dương chỉ chỉ Thích Trường An, thở dài: “Lần này, anh Từ của cậu cũng chỉ có thể hi vọng Thích tiên sinh che chở thôi.”

Nói xong, staff đưa “đồng phục đội” tới —— áo khoác rất mỏng, dài đến đầu gối, bên Tống Diệu là màu xanh quân đội, còn của đội Từ Lạc Dương là màu lam đậm.

Từ Lạc Dương chủ động đứng qua, trước tiên cầm một cái đưa cho Thích Trường An, tiếp đó đưa một cái cho Giang Lưu, rồi cuối cùng mới cầm cái của mình.

Kiểm tra một lần, Từ Lạc Dương mới mặc áo lên người mình, nhưng lúc cậu định cúi người kéo dây kéo lại, đã nhìn thấy Thích Trường An ngồi xổm người xuống, tỉ mỉ giúp cậu kéo dây kéo xong.

Giang Lưu đứng bên cạnh bị một màn này dọa sợ, tự lẩm bẩm: “Thật là mù mắt chó của em!”

Tay Từ Lạc Dương giả nắm thành quyền, che đi nụ cười nơi khóe miệng.

10h30 phút, hai đội chia nhau tiến vào công viên trò chơi từ cửa Nam và cửa Bắc.

Đầu tiên tìm đến cột mốc chỉ đường trong công viên trò chơi, sau khi chụp lại bản đồ, ba người bèn chạy tới nhà ma. Nhà ma của công viên trò chơi này thiết kế rất có tâm, được xây ở trên một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, muốn lên đảo thì phải chèo bè trúc để qua.

Từ Lạc Dương không thể thoái thác, cầm lấy sào trúc dặn dò: “Nhanh lên thuyền, xem tui trổ tài, dẫn mấy người đạp gió rẽ sóng!”

Giang Lưu đứng trên bè trúc: “Anh Từ, ngay cả bè trúc mà anh cũng biết chèo luôn!”

“Đương nhiên rồi, kỹ năng cần thiết để sinh tồn đó!” Nói xong, Từ Lạc Dương tràn đầy hứng thú hát hò, há mồm bắt đầu hát: “Trường An anh ngồi ở mũi tàu nha Lạc Dương đang ở phía sau anh ——” hát tới đây, cậu chợt phát hiện lời bài hát ở phía sau hơi thẳng thắn quá, nên khẩn cấp nín nửa câu sau lại, suýt chút nữa bị nội thương.

Lúc này, Giang Lưu bỗng nhiên vội la lên: “Anh Từ anh Từ, người bên đội số một sắp đuổi kịp mình rồi!”

Từ Lạc Dương quay đầu nhìn lại, nhìn thấy mấy người bên Tống Diệu cũng đã đến bên cạnh hồ, đang mở dây thừng của bè trúc. Vỗ tay mấy lần, cậu tăng nhanh tốc độ, còn tự thêm các loại giả thiết: “Người lái đò thần diệu chính là anh, đừng cuống đừng cuống!”

Lúc ba người lên bờ, bè trúc của nhóm Tống Diệu vẫn đang quay vòng tại chỗ, chưa chèo được bao xa. Từ Lạc Dương thấy vui, chạy đi tìm Thích Trường An muốn được khen: “Trường An Trường An, em giỏi không?”

Thích Trường An giơ tay vò vò tóc cậu: “Em giỏi nhất!”

Nhưng tâm trạng tốt vì được khen ngợi chỉ duy trì không tới nửa phút, đứng ở cửa nhà ma, Từ Lạc Dương lập tức cảm thấy sợ hãi. Theo bản năng trốn ra sau lưng Thích Trường An, cậu trợn mắt, nhìn chòng chọc cánh cửa lớn lụp xụp kia chẳng nói lời nào.

Giang Lưu bước về phía trước mấy bước, chợt nhận ra Thích Trường An và Từ Lạc Dương đều không đuổi theo, lập tức kịp phản ứng: “Anh Từ anh sợ hả?”

Giống như mèo xù lông, Từ Lạc Dương nhanh chóng phản bác: “Làm sao có khả năng! Anh cũng chẳng phải là bé cưng!” Nói thì nói thế, nhưng người vẫn trốn sau lưng Thích Trường An, nửa bước cũng không di chuyển.

Bị phản ứng của Từ Lạc Dương chọc cười, Thích Trường An nắm chặt cổ tay cậu: “Đi thôi bé cưng, anh bảo vệ em.”

Ba người đẩy cửa gỗ ra bước vào, bên trong ánh sáng rất mờ, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến sau lưng người ta bất giác hiện ra khí lạnh.

Mắt dần dần thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng, Giang Lưu nhìn rõ thiết kế ở bên trong: “Vậy mà lại chia ra hai con đường luôn, hay là em đi một bên, anh Từ, anh và Thích tiên sinh đi một bên nhé?”

Nhận ra tay Từ Lạc Dương đang lạnh run, Thích Trường An bí mật nắm chặt lấy tay đối phương, trả lời thay cậu: “Được, nhưng cho dù có tìm được đồ hay không, thì bốn mươi phút sau, chúng ta cũng sẽ tập hợp ở lối ra nhé.”

“Được ạ.” Giang Lưu lắc lắc điện thoại do tổ chương trình phát ở trong tay, tùy ý chọn con đường bên trái, rất nhanh đã chẳng thấy người đâu.

Thích Trường An nghiêng đầu nhìn Từ Lạc Dương ở sau lưng mình: “Tụi mình cũng đi thôi.”

“Ừm, đi đi đi!” Gịọng Từ Lạc Dương yếu ớt, nếu như không phải VJ đang ở phía sau, giờ phút này cậu rất muốn dán sát người mình lên người Thích Trường An, để năng lực của đại yêu quái sẽ che chở cậu từ đầu đến chân!

Đi vào cửa hang bên phải, sau một đoạn đường ngắn, Từ Lạc Dương nhỏ giọng nói ra phát hiện của mình: “Mặt đất hơi ướt.” Cậu lấy điện thoại ra, mở đền pin chiếu lên mặt đất, suýt chút nữa đã nhảy lên: “Trường An… trên đất toàn là máu!”

Sau khi nói ra câu này còn có tiếng vọng, có vẻ càng đáng sợ hơn.

Thích Trường An dứt khoát đan mười ngón tay vào nhau, dịu dàng nói: “Là giả đó, chắc chắn toàn là dùng thuốc màu.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, xung quanh im lặng, chỉ mơ hồ vang lên tiếng gió thổi và tiếng bước chân của vài người. Tim Từ Lạc Dương vẫn luôn treo lơ lửng không dám thả lỏng, cậu liếm liếm phiến môi hơi khô khốc: “Trong này hình như có cống ngầm, em nghe thấy tiếng dòng nước chảy.”Nói xong, vừa vặn rẽ qua một chỗ ngoặt, Từ Lạc Dương gượng gạo cười nói: “Anh xem, em nói rồi mà, ở đây thực sự bố trí cống ngầm, nhưng mà ——”

Ngay lúc đó, Từ Lạc Dương bỗng nhiên cảm thấy mắt cá chân mình bị cái gì đó lạnh ngắt túm lấy, cậu cúi đầu, bèn nhìn thấy một cánh tay thon gầy trắng bệch vươn ra từ giữa cống ngầm bằng kim loại, đang nắm chặt lấy mắt cá chân cậu không chịu buông.

Từ Lạc Dương bị dọa sợ, năm giây sau, cậu trực tiếp chui vào trong lồng ngực Thích Trường An, oa oa kêu: “Anh Trường An cứu em! Có ma! Chân của em sắp bị gặm rồi!”

Một tiếng hét này của cậu, làm anh giai VJ đi phía sau và nhân viên giả ma trong cống ngầm bị hoảng sợ. Thích Trường An che chở người trong lồng ngực, vỗ về lưng cậu: “Ngoan không có chuyện gì, có anh ở đây, chân của em sẽ không bị gặm đâu.”

VJ Triệu Hành phụ trách quay Từ Lạc Dương nhỏ giọng nói: “Lạc Dương cậu ấy… vẫn ổn chứ?”

Thích Trường An hơi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn người ôm chặt lấy eo mình, trong giọng nói mang theo ý cười: “Bạn nhân viên kia dọa đến em ấy rồi.”

Ở trong lồng ngực Thích Trường An nửa phút, Từ Lạc Dương mới gian nan đứng thẳng lại, xoa xoa mặt mình: “Chúng ta tiếp tục đi về phía trước thôi, còn nhiệm vụ phải làm mà.”

Thích Trường An nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu mà có chút đau lòng, nửa quỳ xuống trên đất, chìa tay xoa xoa mắt cá chân cậu, sau khi đứng dậy lại tiến đến bên tai cậu, do dự một lát, vẫn an ủi: “Được rồi đừng sợ nữa, đại yêu quái bảo vệ em.”

Nhận ra cảm xúc của Từ Lạc Dương rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, VJ phía sau đều rất tò mò Thích Trường An đã nói gì, cơ mà chẳng nghe được chút nào, nên chỉ có thể giương mắt nhìn.

Nhưng cả đoạn đường tiếp theo, Từ Lạc Dương bình tĩnh hơn rất nhiều, hai tay cậu kéo quần áo Thích Trường An, chú ý đến biến động nhỏ ở xung quanh, suy nghĩ một lát nói: “Đạo diễn Văn nói item nhiệm vụ ở trong này, cơ mà dọc đường tới đây, xung quanh toàn là vách tường nhẵn nhụi, chẳng nhìn thấy thứ gì đặc biệt.”

Thích Trường An chú ý tới bóng người đứng trong góc tối, bèn giơ tay che kín mắt Từ Lạc Dương: “Lát nữa có nghe thấy gì cũng đừng mở mắt nhé.”

Từ Lạc Dương gật đầu: “Được, em không mở mắt.”

Sau đó, đầu tiên Từ Lạc Dương nghe thấy tiếng bước chân của Thích Trường An, tiếp đó là tiếng thốt lên sợ hãi của VJ ở đằng sau, cùng với tiếng vải vóc ma sát vào nhau không rõ ràng lắm. Cậu đứng tại chỗ, nhắm chặt mắt không nhúc nhích, hơi tò mò: “Trường An, anh đang làm gì vậy? Em mở mắt được chưa?”

“Được rồi.”

Vừa mở mắt, Từ Lạc Dương bèn nhìn thấy Thích Trường An đã chế trụ một “con ma”, dùng ‘đầu lưỡi dài’ rơi ra ngoài của đối phương cột hai tay lại, bộ dạng kẻ mạnh hiếp đáp người yếu tiêu chuẩn. Hình ảnh này hơi ma huyễn, Từ Lạc Dương đứng tại chỗ một lúc, mới chợt phản ứng kịp, lại nhanh chóng chạy tới phía sau lưng Thích Trường An: “Trường An giỏi nhất!” Giọng nói vô cùng kiêu ngạo.

Thích Trường An ngăn tầm mắt cậu lại, hỏi ‘con ma’ kia: “Item nhiệm vụ ở đâu?”

‘Con ma’ lắc đầu liên tục: “Tôi không biết!”

“Hỏi một lần cuối cùng, ở đâu?”

Nhân viên giả ‘ma’ nhìn ánh mắt lộ ra một chút sắc bén của Thích Trường An, cảm thấy hơi không chống đỡ nổi, thầm nghĩ các anh em tui có lỗi với mấy người, tui phải khuất phục rồi: “Trong một cái bàn đá ở phía trước.”

Từ Lạc Dương cảm thán: “Còn có thao tác vậy nữa hả?” Vậy nên nếu không kéo nhân viên cưỡng chế tra hỏi, có lẽ ở trong nhà ma có lật ba vòng cũng chẳng tìm được đồ, đạo diễn Văn và tổ chương trình cũng rất có tâm!

Sau đó, có lẽ là hình ảnh ban nãy khiến dũng khí của Từ Lạc Dương tăng lên 50%, mặc dù cậu vẫn nắm chặt tay Thích Trường An, nhưng dù sao cũng chẳng sợ sệt như lúc đầu nữa, trên đường đi còn liên tục nghĩ linh tinh: “Tất cả gió lạnh đều là gió của máy điều hòa, toàn là gió của máy điều hòa gió của máy điều hòa…”

Nghe đến mức hai VJ ở phía sau cười không ngừng được.

Đi qua một đoạn đường ngoằn ngoèo nữa, rốt cục cũng nhìn thấy một cái bàn đá tạo hình kỳ quái, hai người xem xét mấy phút, rồi cùng nhau nhấc phiến đá trên mặt bàn lên, lộ ra một hộp kim loại được đặt ở bên trong.

Đúng bốn mươi phút, Giang Lưu đúng giờ ra khỏi nhà ma, cậu ta vô cùng hưng phấn lắc lắc tấm thẻ trong tay: “Anh Từ, Thích tiên sinh, em tìm được phiếu cơm trưa!”

Từ Lạc Dương vội vàng chạy tới: “Phiếu cơm trưa? Giỏi vậy! Tặng cậu tiểu hồng hoa nè!”

Thích Trường An đi theo phía sau chợt nhàn nhạt hỏi một câu: “Anh thì sao?”

Lập tức nhận ra Thích Trường An hình như không vui, tránh khỏi camera, ngón út Từ Lạc Dương câu lấy ngón tay Thích Trường An, nhẹ nhàng lắc lắc, chẳng nói lời nào, mà chỉ cười với anh.

Một chút ghen tuông bốc lên trong lòng trước đó lập tức tản đi sạch sẽ, Thích Trường An cũng cong khóe miệng theo.

Giang Lưu ở bên cạnh thấy rất rõ, trong lòng đất rung núi chuyển —— Chời má, cp mình stan hình như là thiệt nè! Còn cực kỳ… chói mắt!.

Căn cứ theo bản đồ đường đi chụp lại lúc trước, ba người rất nhanh đã tới được khu ăn cơm, vì có phiếu cơm trưa, nên món ăn rất phong phú.

Từ Lạc Dương ngồi xuống, liếc nhìn ly thủy tinh trước mặt Thích Trường An, sau đó trực tiếp bưng đi tìm người của nhà bếp đổi. Giang Lưu hơi nghi ngờ: “Ly nước trái cây kia có vấn đề hả? Sao anh Từ phải cố ý đem đi đổi?”

Tầm mắt Thích Trường An vẫn đặt trên người Từ Lạc Dương chẳng dời đi, trả lời: “Không có vấn đề gì, chỉ là tôi không uống nước táo, vì dạ dày không tốt lắm, cũng không uống đồ uống có bỏ thêm đá.”

Một câu nói bình thường như vậy, Giang Lưu cảm thấy mình bị tú ân ái đầy mặt luôn.

Lúc ăn cơm được một nửa, ba người của đội số  một cũng đến. Tống Diệu nhìn thấy Từ Lạc Dương đang gặm cánh gà, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng rất nhanh đã đổi lại một nụ cười, còn đi qua chào hỏi: “Không rút được một đội với cậu, thật là tiếc.” Giọng nói rất lấy làm tiếc.

Từ Lạc Dương rất muốn nói, tui chẳng cảm thấy tiếc chút nào, nhưng cậu vẫn duy trì nụ cười, dẫu sao cũng diễn kịch mà, người có mặt ở đây ai không biết.

Tống Diệu thấy Từ Lạc Dương không nói gì, lại mở miệng nói: “Không ngờ các cậu lại nhanh hơn tụi tôi nhiều như vậy, item nhiệm vụ của nhà ma cũng bị các cậu lấy được, nhưng buổi chiều vẫn còn thời gian, thắng thua vẫn chưa chắn chắn.”

Oh, hóa ra là qua đây hạ chiến thư, Từ Lạc Dương cười híp mắt trả lời: “Buổi sáng tụi tôi chỉ gặp may thôi, các anh cố lên!”

Giang Lưu ở bên cạnh lặng lẽ cười, cảm thấy không cần nhìn cũng biết, vẻ mặt của Tống Diệu chắc chắn rất khó coi.

Sau bữa cơm trưa, ba người ngồi dưới bóng cây ở thảm cỏ bên ngoài, lấy hộp kim loại trước đó tìm được trong nhà ma ra. Trong hộp để một tấm bảng kim loại to bằng lòng bàn tay, trên mặt vẽ rất lộn xộn, ba người đều cho rằng, đây chỉ là một phần, cần mấy miếng ghép lại mới có thể nhìn thấy nội dung hoàn chỉnh, thế là cứ đặt ở bên cạnh không để ý nữa.

Item thứ hai, là một tấm thẻ. Giang Lưu đọc chữ trên thẻ lên: “Hữu nghị nhắc nhở, đi tới cổng của thế giới khác, sẽ mở ra đúng một giờ.”

Từ Lạc Dương đang nằm trên sân cỏ, đầu gối lên đùi Thích Trường An, toàn thân đều thả lỏng: “Một giờ? Giờ còn chưa tới mười hai rưỡi nữa, tính ra vẫn còn ba bốn mươi phút. Cơ mà đi tới cổng của thế giới khác? Trong công viên trò chơi có chỗ này nữa hả?”

Giang Lưu mở bản đồ lúc trước dùng di động chụp lại ra, chăm chú tìm kiếm một lượt: “Trong này không có chỗ nào có liên quan đến cửa hết, chẳng lẽ câu này còn có ẩn ý gì khác? Anh Từ, anh cảm thấy thế nào?”

Mặc dù mới chung đụng mấy tiếng, nhưng Giang Lưu vẫn không dám nói chuyện với Thích Trường An, luôn cảm thấy đối phương quá giữ khoảng cách —— dựa vào chiến tích huy hoàng chỉ hai bộ phim đã quét sạch các liên hoan phim lớn, Thích Trường An từ lâu đã được phân vào vị trí “Không phải phàm nhân”.

Từ Lạc Dương ngẩng đầu nhìn Thích Trường An: “Trường An, anh nghĩ sao?”Ánh mặt trời buổi chiều rất đẹp, cậu được mặt trời sưởi đến mức thoải mái, lại còn quay mặt về phía Thích Trường An, thế là giọng không tự chủ được mà thả đến mức rất mềm mại. Giang Lưu ở bên cạnh nghe thấy thì hơi ngạc nhiên —— trước đây tui hoàn toàn không dám tưởng tượng, anh hóa ra lại là anh Từ như vậy!

Tự nhiên giơ tay giúp cậu chỉnh lại mớ tóc rối che khuất mắt, Thích Trường An nói: “Chắc là ở trong cung điện Essos.”

Nghe thấy cái tên đó, Giang Lưu cúi đầu, rất nhanh đã tìm được tòa nhà đánh dấu cái tên này: “Ở phía đông nam, cách chúng ta một đoạn, nhưng mà ban nãy em đã xem xét qua rồi, chúng ta có thể đạp xe đạp qua!”

Ba người thu dọn đồ xong bèn chuẩn bị xuất phát, Từ Lạc Dương hỏi Thích Trường An: “Sao anh biết là ở đó? Cung điện E gì đó.”

“Bởi vì ở trong chuyện thần thoại xưa, trong cung điện Essos có một mặt tường, chỉ cần trả lời câu hỏi hiện ra trên tường, là có thể thông qua cánh cửa xuất hiện trên mặt tường đó, bước vào một thế giới khác tốt đẹp hơn.”

“Ngay cả cái này cũng biết! Trường An trong đầu anh chứa gì vậy? Bách khoa toàn thư hả?”

“Không chứa Bách khoa toàn thư,” Thích Trường An nghiêm túc trả lời: “Chứa toàn là em.”

“…”

Vành tai nóng lên, Từ Lạc Dương bước nhanh mấy bước, cảm thấy hôm nay thật sự là không có cách nào nói chuyện phiếm đàng hoàng được.

Nhưng lúc đến nơi dừng xe đạp, bọn họ bèn nhận ra, hóa ra chỉ có tổng cộng hai chiếc xe đạp. Từ Lạc Dương cảm thấy tổ chương trình chắc chắn là cố ý, nhưng không thể không khuất phục, bèn đề nghị: “Hay là, Giang Lưu cậu đạp một chiếc, anh và Trường An một chiếc?”

Ba người đều đồng ý với phương án này, nhưng vấn đề lại tới nữa rồi, rốt cục thì ai chở ai đây?

Thích Trường An trực tiếp ngồi ở đằng trước, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau xe: “Em lên đây đi.”

Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu xuống, vệt sáng lờ mờ rơi vào trên người Thích Trường An, hình ảnh vô cùng đẹp đẽ. Từ Lạc Dương vội vàng ngồi lên, hai tay túm lấy quần áo trên eo Thích Trường An, nhỏ giọng nói:“Chiều em vậy.” Ý cười trong mắt rực rỡ giống như ánh mặt trời.

Thích Trường An hai tay nắm lấy ghi đông xe đạp, nghiêng đầu nhìn cậu cười: “Không chiều em thì chiều ai?”

Giang Lưu ngồi trên xe đạp bên cạnh chợt rất lo âu —— không biết chiếc xe đạp kia có chở nổi cẩu lương nặng như vậy không nữa.

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Kỹ năng nói tình thoại của Thích Thích rốt cuộc là làm sao mà luyện ra được nhỉ? Tui cũng rất muốn học!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi