NGHE NÓI NGƯƠI MUỐN CƯỚI TA?

"Cậu vội vàng kéo tớ đi đâu vậy?"

Vừa mới tan làm Bạch Vi đã bị Dương Đồng túm chặt lôi đi, nói là muốn dẫn nàng đi gặp một người sự việc diễn ra nhanh chóng đến mức túi xách của nàng vẫn còn để ở văn phòng.

Dương Đồng vừa đi vừa cùng Bạch Vi giải thích: "Vi Vi, chút nữa tớ dẫn cậu gặp một người không bình thường cậu nếu như có sợ hãi nhớ núp sau lưng tớ nha."

"Cái gì không bình thường?" Bạch Vi tiếp tục dò hỏi, nàng vô cùng tò mò về người kia.Từ trước đến giờ nàng chưa thấy Dương Đồng hoảng loạn như thế bao giờ.

"Tớ cũng không biết nói thế nào, chút cậu gặp người sẽ biết." Dương Đồng miệng vụng về, nàng không thể nói cho Bạch Vi người đó là người đã theo đuổi tớ mấy năm trước đâu chứ? Nói thẳng ra thì kì cục lắm...

Bạch Vi chỉ là thuận miệng hỏi bừa: "Là cô gái đã quấn lấy cậu sao?"

Dương Đồng đôi mắt hiện lên kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Bạch Vi: "Cậu... sao lại biết nàng đã trở về?"

Bạch Vi nhìn biểu tình vừa rồi biết rằng mình đã đoán đúng rồi quả nhiên nàng quay về là vì Bạch Vi, hai người cũng đã vừa về đã hẹn gặp ngay rồi.

Tuy biết Dương Đồng tránh cô gái kia còn không kịp, nhưng Bạch Vi trong lòng vẫn đặc biệt không thoải mái, lòng nặng trĩu mặc cho Bạch Vi tự an ủi thế nào vẫn không thay đổi.

"Tớ nghe mấy cô giáo khác nói." Bạch Vi ngữ khí nặng nề.

Dương Đồng không nghĩ ra lí do nhưng nàng cũng là người thành thật luôn luôn nói chuyện thể hiện ra rõ ràng càng khiến Bạch Vi an lòng hơn.

"Hôm nay nàng gọi cho tớ muốn gặp mặt, tớ né nàng như né tà nào dám tự đi gặp một mình. Muốn mời cậu đi chung với tớ...có được không?" Dương Đồng vô cùng chân thành Bạch Vi vừa mới nổi lên một chút tức giận lặp tức bị dập tắt. Bạch Vi có thể từ chối sao, nàng kéo ngón tay Dương Đồng nói: "Ừ được thôi."

Tình tiết gặp mặt tình địch gì đó phải chính mình ra mặt mới đúng!

Tuy rằng chưa từng gặp người kia nhưng nàng cảm giác được rằng người này vô cùng khó đối phó.

Dương Đồng nhẹ nhàng thở ra, ước gì có thể ôm Bạch Vi một chút, bất quá nếu như mình chưa xin phép mà tập kích bất ngờ có thể làm Bạch Vi giận. Như vậy mất nhiều hơn được.

Cho nên, Dương Đồng chỉ cười tươi hơn: "Được."

Cũng không nghĩ tới sau khi uống rượu vào đã đem bí mật to nhất của mình giao ra cho Bạch Vi.

Bạch Vi đề cười: "Chúng ta mau đến đó thôi."

"À, đúng rồi, chút nữa Kiều Bội San có nói chuyện gì làm cậu không vui cứ coi như không nghe thấy để tớ xử lý cho. Kiều Bội San tính tình không tốt cậu lại quá ôn hòa có thể dễ dàng bị nàng khi dễ." Dương Đồng không yên lòng dặn dò Bạch Vi. Nếu không phải muốn làm Kiều Bội San hết hy vọng, nàng tuyệt đối sẽ không kêu Bạch Vi đi cùng mình.

Kiều Bội San trước kia đối xử với mình không tồi. Nếu như là người mà nàng để trong lòng nhất định sẽ bênh vực người ta hết mức, Dương Đồng cũng muốn trở thành bạn bè với nàng.

Nhưng mọi chuyện đều đổ vỡ vì Kiều Bội San không biết vì cái gì bắt đầu thích Dương Đồng. Nàng bướng bỉnh vì đạt được mục đích cũng không buông tay. Bởi vậy chuyện của Kiều Bội San ở trường Thanh Thụ là một chuyện không ai không biết. Nếu không phải nàng dạy học chất lượng không tồi hiệu trưởng cũng sẽ sa thải nàng.

Chuyện nàng từ chức cũng chính là do nàng cố chấp tìm đến cha mẹ Dương Đồng làm cho chuyện này bùng nổ. Dương Đồng quyết liệt đến mức dù Kiều Bội San không từ chức nàng cũng sẽ rời khỏi trường.

Kiều Bội San cũng không thể cứu vớt được chuyện này quyết định từ bỏ cuộc tình rược đuổi này. Quay về thành phố từu biệt hai năm. Nếu không phải trong nhà Kiều Bội San nhắc đến chuyện kết hôn Kiều Bội San cũng sẽ không đột nhiên trở lại Loan Thành, nàng biết mình cũng không thể cùng Dương Đồng ở bên nhau, cho nên lần này chỉ muốn cùng Dương Đồng ăn bữa cơm tâm sự giống như hai người bạn như vậy cũng đã hoàn thành được tâm nguyện rồi.

Chỉ là không nghĩ tới Dương Đồng còn dẫn theo một người.

Tiệm cơm Tây này là nơi Kiều Bội San thường xuyên tới, nàng ngồi ở lầu hai sát cửa sổ dù đang nghe âm thành du dương từ đàn violin nhưng tâm tình vẫn luôn phiền muộn.

Nàng thấp thỏm, cũng bất an luôn xem đồng hồ.

Bởi vì ngay cả Kiều Bội San cũng không dám khẳng định Dương Đồng có đến không.

Phía sau vang lên tiếng bước chân làm Kiều Bội San vui sướng ngoái đầu nhìn lại lúc nhìn thấy một cô gái xa lạ nàng cũng không thể vui sướng nữa, nở nụ cười gượng gạo chỉ mong đừng bị người khác phát hiện bản thân khó chịu.

Kiều Bội San đứng lên, ngữ khí ôn nhu: "Đồng đồng đến rồi à."

Dương Đồng gật đầu mỉm cười: "Ừm, tôi dẫn theo bạn chắc chị không để ý đâu đúng không." Tuy rằng việc này không phúc hậu nhưng vẫn sợ Kiều Bội San đột nhiên phát bệnh.

Kiều Bội San tươi cười cứng đờ, "Nhìn lạ quá, là bạn mới của chị à?"

Khuôn mặt dịu dàng khí chất thoải mái, tươi cười điềm tĩnh.

Kiều Bội San nhìn thấy hai người đang dắt tay nhau ánh mắt tối đi, nàng biết Dương Đồng tốt với bạn bè nhưng chưa từng thấy nàng nắm tay hay làm những điều thân mật quá. Cho dù cho đã chuẩn bị kĩ lưỡng nhưng mà sự việc bất ngờ, hiện tại có thể nhịn được là do nàng dã cắn chặt răng không để bản thân thất thố cũng không muốn bản thân thua cuộc trước người khác.

"Nàng tên Bạch Vi là người tôi đã nói với chị đó, nàng vừa về nước năm nay." Dương Đồng nghiên đầu cười nhẹ với Bạch Vi đầy ôn nhu.

Bạch Vi ngước mắt nhìn Kiều Bội San vẫn luôn đánh giá mình cười nhạt khách sáo nói: "Xin chào đột nhiên quấy rầy mong là cậu đừng tức giận."

Kiều Bội San nhướng mày đáp "Không ngại, tôi chỉ muốn gặp Dương Đồng thôi chỉ cần nàng đến mọi chuyện khác đều không cần quan tâm."

Dương Đồng bất đắc dĩ nhíu mày: "Kiều Bội San chị còn muốn tính toán đến bao giờ." Cả hai cũng đã nói chuyện hoàn toàn rõ ràng sao bây giờ lại có vài ý đồ ám muội vậy nè?

"Đương nhiên là phải tính rồi nếu không em đã trói chị rồi mang về phòng là xong sao mà còn ở đây ăn uống nhẹ nhàng?" Nàng vốn là đại tiểu thư điêu ngoa huống hồ bây giờ còn đang nổi nóng đừng mong nàng cho sắc mặt tốt đẹp.

Dương Đồng vốn tưởng rằng Kiều Bội San mấy năm nay sẽ thay đổi nhưng nàng nghĩ quá xa rồi!

Nàng thái độ xa cách: "Tôi nghĩ rằng tôi với chị cũng không còn gì để nói nữa."

Bạch Vi yên lặng không nói, loại chuyện này vẫn là không cần nhúng tay đi quản.

Bạch Vi chỉ mới gặp người này một lần cũng chưa thể xác định là thích hay ghét. Nhưng với tính tình thế này chuyện rùm ben lúc trước hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng nàng rất bội phục Kiều Bội San dũng cảm, nếu đổi lại là mình chắc chắn sẽ không dám nháo dính lấy người khác đến mức như thế này.

Phải chi nàng có thể chia cho mình chút dũng khí đó chắc chắn có thể sớm mang DƯơng Đồng bắt lại rồi....

Con người đâu ai hoàn hảo, có chút khuyết điểm là chuyện thường.

Kiều Bội San căng thẳn, trong ánh mắt một mảnh mất mát bất lực: "Chị chán ghét em?"

"Không phải tôi chán ghét chị mà là những chuyện chị làm khiến tôi chán ghét chị! Là chị tự mình gây ra đừng trách người khác." Dương Đồng không hiểu Kiều Bội San sao lại biến thành dáng vẻ này.

"Vậy có thể cùng nhau ăn một bữa này nữa được không." Kiều Bội San âm thanh dịu xuống, nàng hy vọng Dương Đồng có thể đồng ý.

Đáng tiếc, Dương Đồng vẫn không cho nàng được như ý nguyện.

Dương Đồng lắc đầu, vì cảm tình bạn bè nàng khuyên nhủ Kiều Bội San lần cuối: "Kiều Bội San chuyện từ hai năm trước chúng ta đã nói xong. Lần này chỉ muốn cả hai có thể ngồi lại ăn bữa cơm vậy mà chị vẫn ác liệt như trước vậy sau này đừng gặp lại tôi chúc chị may mắn."

Dương Đồng cũng không cho Kiều Bội San bất luận ảo tưởng gì khác nữa bởi vì như vậy đối nàng hoặc là đối chính mình đều không công bằng. Huống chi, Dương Đồng cũng không muốn làm Bạch Vi có cảm giác không an toàn.

"Đi thôi, Vi Vi." Dương Đồng căn bản không màng biểu tình Kiều Bội San, sảng khoái xoay người rời đi.

Kiều Bội San nhắm mắt hai hàng nước mắt rơi xuống, nàng không rõ mình rốt cuộc làm sai chuyện gì, theo đuổi người khác đều không phải như vậy sao? Nếu sợ hãi khó khăn vậy sao gọi là chân ái nữa?

Trên đường về nhà hai người vẫn dắt tay nhau ai cũng không nhắc buông ra.

Bạch Vi nhìn Dương Đồng, quơ quơ cánh tay hỏi: "Cậu đang tức giận sao?"

Dương Đồng bật cười: "Tớ không có tức giận, sớm đã không muốn dính đến những rắc rối của Kiều Bội San nữa."

"Vậy cậu suy nghĩ gì thế."

"Tớ suy nghĩ, một chuyện." Dương Đồng biểu tình nghiêm túc, dừng chân nhìn chằm chằm vào người Bạch Vi.

Bạch Vi nội tâm "Lộp bộp" một chút, nàng khẩn trương liếm liếm môi: "Là chuyện gì?"

"Tớ nghĩ.... chút nữa phải đi ăn gì, nãy giờ cậu đã ăn gì đâu."

Bạch Vi thái dương nhảy nhảy, lần đầu tiên có ý định muốn mắng người. Nàng thả tay Dương Đồng ra, hung dữ trừng mắt cả giận nói: "Trở về tìm Kiều Bội San ăn đi! Người ta còn ở quán cơm tây chờ cậu đó!"

Đáng ghét!

Dương Đồng là đồ đáng ghét!

Thật là tức chết!

Tác giả có lời muốn nói: Thông báo đếm ngược!

Tình địch sao, đương nhiên không cần Vi Vi ra tay, Đồng Muội một người tự tay giải quyết!

Cảm ơn các tiểu thiên sứ ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi