NGHE NÓI ỐC SÊN ĐẺ ĐƯỢC TRĂM TRỨNG

Chương 27:


Đợi qua Tết, Hùng Âm liền sắp xếp lịch khám thai cho thai phụ trong nhà.

Tháng này cũng là tháng quan trọng đối với hai nhà bọn họ.

Yêu cầu được siêu âm giới tính thai nhi đã được thông qua.
Sau khi thông qua dự luật cho các cặp vợ chồng, thì bọn họ có thể biết giới tính thai nhi để chuẩn bị ở tháng thứ sáu, nhưng mà chỉ khi nộp giấy yêu cầu, có xác nhận của bên cục mới được bên bệnh viện khám và công bố.

Lúc tháng thứ năm Hùng Âm đã gửi giấy, nhưng có lẽ bên cục ăn Tết hơi sớm và kĩ nên giờ mới gửi giấy lại cho anh.
“Một trai một gái.

Đủ nếp đủ tẻ rồi nhé.” Bác sĩ di máy siêu âm, vui vẻ nói với cả hai.
Tinh nhấc đầu lên nhìn cho rõ thì bị Hùng Âm nhấn đầu xuống.

Bác sĩ cũng chú ý động tác của cậu, xoay màn hình qua.
Tuần này thai nhi đã phát triển đầy đủ.

Hai đứa nhóc da dẻ qua hình ảnh không còn nhăn nheo như khỉ nữa.

Khoé miệng lại còn toét lên cười rõ tươi.

Mỗi đứa phải nặng đến một kí rưỡi, tính ra có hơi nhỏ so với thai một, nhưng sinh đôi mà cả hai chung thể trạng như này đã là rất tốt.
“Về bổ sung thêm chất sắt và vitamin cho thai phụ nhé.” Bác sĩ chụp thêm mấy tấm hình rồi mới bỏ máy ra.

Tinh được đỡ ngồi dậy, lơ đãng ngáp một cái.

Hôm nay cậu vẫn chưa ngủ đủ đâu.
Hùng Âm vẫn cùng bác sĩ nói chuyện như mọi khi.

Hai đứa nhóc đã xoay đầu được một nửa.

Sang đến tuần kế là sẽ xoay hoàn toàn.

Đây là một dấu hiệu tốt cho thấy cả hai đã sẵn sàng chào đời.
“Nhưng mà cậu Tinh không có cơ quan sinh sản nên tôi kiến nghị nên tiến hành sinh mổ ở tuần bốn mươi, đảm bảo an toàn cả ba và con.” Bác sĩ ghi thêm vào sổ khám bệnh.

“Người nhà về cố gắng chăm sóc, nên ăn gì thì không cần nói, muốn ăn gì thì tranh thủ đi.

Hai tuần nữa ghé qua kiểm tra.”
Hùng Âm gật gật đầu, lúc đỡ người đi ra khỏi cổng bệnh viện còn hỏi cậu có muốn đi ăn lẩu không.

Thời tiết vẫn chưa nóng nên món lẩu, nhất là khi ăn trong phòng máy lạnh, hoàn toàn không có vấn đề.
Tinh nhìn lon bia bé bằng nắm tay Hùng Âm tách một tiếng mở ra, chất lỏng màu vàng kèm bọt trắng sủi lên trên bề mặt.

“Anh uống nhưng tôi không được uống.

Lại còn uống trước mặt tôi.

Anh đùa đấy à?”
Hùng Âm rót xong thì đưa tới cho Tinh.

“Uống một ít đi.”
Thanh niên sững người ngạc nhiên, dè dặt vươn tay ra cầm lấy.

Lại nhìn Hùng Âm, nhìn cốc bia, nhìn khắp phòng riêng.

“Anh trúng gió à?”
“Không phải cậu muốn uống sao?” Hùng Âm phì cười.

“Bác sĩ có bảo, tháng này đã an toàn rồi, thai nhi không còn quá phụ thuộc vào dinh dưỡng từ cơ thể mẹ nên là có thể sử dụng đồ có cồn.” Anh ngẫm một lúc rồi nói thêm.

“Một ít.”
Thấy mình có thể uống, Tinh liền cầm cốc lên uống một ngụm.

Bia thì không ngon như rượu, nhưng ít ra cũng thoải mái rất nhiều.

Chẳng biết có phải hai đứa nhóc cũng cảm nhận được ba nhỏ đang vui vẻ hay không, mấy cái chân đạp tùng tùng vào thành bụng góp vui, khiến cho vẻ mặt Tinh nhăn nhó hẳn đi.
Hùng Âm kéo ghế qua ngồi bên cạnh, nhúng đồ cho Tinh rồi thả vào bát.

“Ăn đồ ăn đã rồi lại uống bia.

Đạp đau lắm sao?”
“Đau như thể sắp tiêu chảy vậy.” Tinh ôm bụng, đỡ eo chỉnh lại tư thế ngồi một chút.

“Đạp nữa tuần sau tao đi khám, mổ bụng lôi chúng mày ra á.”
Nghe thấy ba nhỏ đe doạ, hai đứa nhóc liền tĩnh lặng ngay.

Hùng Âm cũng phải phì cười.
Thấy Hùng Âm cười, Tinh đánh anh một cái.

“Cười cái gì mà cười.

Anh là đầu sỏ, mà còn cười.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Hùng Âm đưa tay sang xoa lưng cho thanh niên, giúp cậu bớt mỏi lưng.
“Rách việc thiệt chớ.” Tinh cầm lên đũa, càu nhàu.

“Sao không cho mổ luôn đi chời? Xoay đầu là sinh được mà.”
Hùng Âm cũng không trách cậu, dù sao nếu không có bác sĩ nói, anh cũng không biết.
“Hai đứa nhỏ còn cần phải hấp thụ chất dinh dưỡng thêm mà.

Não bộ cũng chưa hoàn thiện, đợi cuối tháng tám, khoẻ mạnh rồi là cho hai đứa nó ra.”
“Nhưng tôi mệt lắm.” Nói xong còn bĩu môi một cái hờn dỗi.
“Tôi giúp cậu xoa bóp lưng mỗi ngày được không? Sẽ bớt nhức.”

“Hai đứa nó đạp bụng, đau.”
“Đợi ra đời liền đánh đòn.

Ghi sổ từ hôm nay, đạp một cái, mỗi đứa tét một cái.”
“…Ấu trĩ.” Tinh phì cười nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.

Nói vậy nhưng mà biểu cảm rất vui.
Hùng Âm thấy người cuối cùng cũng chịu cười thì mỉm cười theo.

Anh gắp đồ chín lên, bỏ vào bát Tinh.

Đồ ăn ngon, tâm trạng tốt, bọn họ đều vui vẻ thưởng thức bữa ăn này.
Lúc hai mẹ nhận được tin một trai một gái thì rất háo hức đi mua sắm.

Căn phòng lúc trước Hùng Âm ngủ được đổi thành phòng cho trẻ sơ sinh.

Nhân viên dọn nhà cùng cô giúp việc chỉ tốn có một ngày đã dọn sạch sẽ gần như toàn bộ.
Mẹ Hùng cầm sơ đồ phòng trẻ sơ sinh trao đổi với chị sui, nhìn cái nôi lớn cùng cũi được chuyển vào trong phòng, tự mình làm mình bận rộn cả một ngày nữa.
Lịch treo tường nhà bọn họ cũng có thêm một vòng tròn đỏ trên chỗ lịch tháng.

Ai nấy đều đang háo hức chờ đợi thành viên mới..

Chương 28:


Miền Bắc tiến vào thời điểm đầu hạ với những cơn mưa to như bão và trút nước thẳng vào sân nhà của bất kì người dân nào.


Hùng Âm đóng lại cửa sổ ngăn tiếng ồn bên ngoài, quay đầu nhìn sâu gạo đang cuộn mình trên giường.


Tinh run cầm cập mà trở mình, chỉ thò mỗi cặp mắt ra khỏi cạnh chăn. Từ bên trong xương nhức như thể có mấy trăm con kiến bồ lổm ngổm. Còn khó chịu hơn cả lúc bị chuột rút.


Nhìn thanh niên hai mày nhíu chặt khó chịu, Hùng Âm cũng cảm thấy căng thẳng. Lúc tối qua anh bôi kem dưỡng ẩm cho Tinh, phát hiện ra tay chân của thanh niên đều bị phù nề và rạn cả. Tuy rằng kem bôi cũng hỗ trợ một phần nhưng mà hiệu quả không quá khá quan.




Bác sĩ nghe vấn đề bị nhức xương của Tinh, nhìn tình trạng thời tiết thì nói không có vấn đề gì cả. Chỉ là thời gian hẹn lịch mổ tới gần, Hùng Âm muốn đảm bảo mọi thứ đều nên hoàn hảo.


“Đợi ngớt mưa là đỡ thôi.” Nói xong anh ngồi xuống bên cạnh chỉnh điều hoà rồi xoa bóp chân cho Tinh. “Hôm nay ăn súp gà nhé? Có muốn ăn chút rau không?”


“Ăn bào ngư.” Tinh thều thào.


“Không thể ăn hải sản.”


“Anh không cho tôi ăn…”


“Không phải không cho ăn. Bác sĩ nói không thể ăn hải sản vào lúc này.”


“Anh hết tiền nuôi tôi rồi nên mới không mua cho tôi ăn. Aaaa…” Nói rồi Tinh ngửa nhìn lên trần rên la.




Hùng Âm biết Tinh đang khó chịu nên vô cớ gây rối. Nhưng mấy đồ hải sản thật sự không thể ăn.


“Đợi mổ xong tôi dẫn cậu đi ăn?”


“Không muốn, muốn bây giờ cơ…”


“Không thể.”


“Aaaa…” Vừa kéo dài giọng, còn không quên thể hiện sự tủi thân của mình.


Hùng Âm bất lực, nhưng vẫn nhất quyết không đáp ứng. Thấy không có phản hồi, bữa trưa hôm đó chỉ có súp gà cùng một ít rau xào, Tinh cũng đành ngồi húp hết một tô trên giường.


Đi kèm với nước mưa trôi ầm ầm trên các mái nhà còn có thời gian dự sinh tới.





Thời điểm hẹn lịch với bác sĩ tới, Tinh hồi hộp lại lo sợ trước viễn cảnh bản thân bị mổ bụng. Cậu nắm chặt tay áo Hùng Âm lúc bước xuống xe.


Người đàn ông cao lớn một tay xách làn đồ sinh cho em bé cùng đồ cho bà bầu, một tay cho Tinh níu kéo, chậm rãi tiến đến phòng bệnh. Hộ tá đã sắp xếp cho bọn họ phòng bệnh riêng, đến chiều bác sĩ sẽ qua kiểm tra xem đã thích hợp để mổ hay chưa.


“Đừng lo lắng.” Thấy thanh niên ngoan như con chim cút ngồi trên giường, Hùng Âm phì cười đem ấm nước sôi để ra.


“Anh có bị mổ bụng đâu mà biết.” Tinh đáp lại ngay. “Nhỡ đâu, đang mổ cái thuốc tê hết tác dụng thì sao? Còn có, bác sĩ tay nghề có ổn không thế? Sẽ không…”


“Ổn hết.” Hùng Âm chặn tiếng. “Mẹ tôi sẽ làm phụ mổ, đảm bảo bụng cậu không có sẹo luôn.”


Mẹ Hùng làm quân y cũng lo lắng không kém con rể, thậm chí còn làm đơn muốn hiệu trưởng cho mình làm phụ mổ. Thực ra thì mục đích chính là muốn làm người đầu tiên nhìn thấy cháu nội.


“Mẹ anh sẽ không bỏ mẹ lấy con chứ?” Tinh nghiêm mặt nghi ngờ.


“Không có. Thai rất khoẻ mạnh, cậu cũng khoẻ mạnh. Cả hai đều sẽ khoẻ mạnh.”


Tinh hỏi ngớ ngẩn thế nào, Hùng Âm cũng đều sẽ kiên nhẫn trả lời. Đợi đến tối ngủ qua đêm còn chủ động đưa tay cho Tinh nắm. Anh sợ cậu lạ chỗ không ngủ được, lại thêm lo lắng sẽ mất ngủ. Nhưng cũng chỉ là lo thôi. Thực tế Tinh đặt lưng xuống giường, nói mấy câu liền chìm vào giấc ngủ.


Sáng hôm sau, Hùng Âm theo báo thức mà tỉnh dậy, mang đồ đã chuẩn bị sẵn tới bên giường Tinh. Còn có một chiếc váy bà bầu.


“Tôi không mặc váy.” Tinh quả quyết gạt đi.


“Nó chỉ là một cái áo dài mà thôi. Không phải váy.” Hùng Âm giải thích. “Mặc đồ này mới có thể đi mổ được. Không tin cậu ra ngoài mà xem.”


Thế là Tinh ôm bụng bầu chạy ra hành lang. Hôm nay ngoài bọn họ cũng có một số người có lịch mổ nên đều mặc đồ bệnh viện. Có thai phụ ôm bụng, mặc cái “áo” Hùng Âm nói đi lại trên hành lang. Cậu đang định phản bác thì cuối hành lang, một ông cụ chống gậy mà di chuyển lại. Đúng là mặc “áo” phẫu thuật.


Hùng Âm chỉ vào ông cụ, vẻ mặt “đó, cậu thấy chưa” với Tinh.


Cuối cùng Tinh vẫn nhận mệnh mặc “áo phẫu thuật”.


Bác sĩ nhìn bệnh nhân nằm ngửa trên giường bệnh, được đẩy vào phòng phẫu thuật thì hất cằm với người bên cạnh một cái. “Con dâu chị hả?”


Hiển nhiên người mà bác sĩ đang nói chuyện cùng là mẹ Hùng. Thấy có người hỏi đến, mẹ Hùng cũng cười đáp. “Con rể tôi. Thai song sinh, hơi lớn chút.”





“Không sao.” Bác sĩ ra hiệu cho y tá chuẩn bị đồ. “Thuốc mê kèm thuốc tê tí là xong ấy mà.”


Tinh thì chỉ có thể bất lực nhìn bọn họ trùm khăn lên nửa người mình, có tiếng cắt gì đó.


“Khoan đã, mọi người không gây mê à?” Tinh hoảng sợ kêu lên.


Mẹ Hùng nghe thấy tiếng liền tiến lại. “Chưa mà. Từ từ. Nào, chịu nhói tiêm thuốc tê tí nhé.”


Nói xong, phần vùng bụng của Tinh nhói lên một cái, nửa thân dư.ới cũng dần mất đi cảm giác. Hiển nhiên thuốc tê đang làm rất tốt công việc của mình.


Sau khi xác nhận đã gây tê xong, hộ tá kéo tới một chiếc ống. Là chỗ truyền khí gây mê.


Trước khi chìm vào bóng tối, Tinh còn nghe thấy mẹ Hùng nói, cậu mở mắt ra là có thể thấy con.


“Bắt đầu mổ. Dao số…”


Tinh không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng lúc mơ màng tỉnh lại, hình như bên tai có tiếng thì thào. Trần nhà vẫn y chang lúc cậu lâm vào hôn mê. Ánh đèn rọi mờ mờ phần dưới ngực.


“Bệnh nhân tỉnh lại.” Y tá hoảng sợ kêu lên.


Có lẽ mọi người cũng không ngờ tới Tinh lại tỉnh lúc này. Mẹ Hùng ngẩng phắt đầu lên nhìn Tinh, lại nhìn cuộc phẫu thuật đã tiến vào giai đoạn cuối, động tác cũng run lên một chút. Bác sĩ chính thì rất quyết đoán.


“Còn thuốc tê. Tiếp tục tiến hành.”


Một y tá tiến tới bên cạnh nhìn các con số trên số trên màn hình, lại trấn an tinh thần cho Tinh.


Thanh niên từ phần ngực trở xuống thì không cảm nhận được gì, cũng không nhìn được phần bụng do có tấm chắn, nhưng nghĩ tới ổ bụng của mình bị người ta sục sạo, da gà da vịt thi nhau nổi lên.


Cũng may rất nhanh bác sĩ đã đưa một vật gì đó đỏ hỏn ra, đặt lên cân. “Ba ký. Con trai.”


“Hai ký rưỡi, con gái. Khoẻ mạnh cả.”


Có tiếng oe oe be bé bên tai. Nghe ầm ĩ, nhưng lại là tiếng kêu mang lại cảm giác kì diệu nhất trên đời với Tinh.


Hùng Âm ở bên ngoài phòng chờ phẫu thuật, cùng với cha Hùng và cha mẹ Tinh. Lúc nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng sinh vọng ra, tim anh đập nhanh đến lạ. Còn hưng phấn hơn cả lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, đến nỗi nước mắt cũng không kìm được, lã chã rơi trên mặt.


Chương 29:


Tinh sinh mổ hai bé trai gái khoẻ mạnh, khỏi phải nói tin này vui cỡ nào đối với những người thân bọn họ.


Mẹ Hùng cởi mũ trùm đầu trong phẫu thuật, tiến ra khỏi phòng phẫu thuật sau cùng. Y tá cũng đẩy giường bệnh ra nối sau, còn có hai đứa nhóc được bọc kín trong nôi.


“Đứa lớn là trai, đứa nhỏ là gái.” Mẹ Hùng cười tít mắt ngả đầu vào ngực chồng mình. “Ba kí với hai kí rưỡi, như vầy là tốt rồi.”


Cha Hùng gật gù đồng ý lia lịa, cha mẹ Tinh đứng bên cạnh cũng tiến đến nhìn ngắm cháu trai, cháu gái.


Hùng Âm bước đến chỗ giường bệnh của Tinh, ngón tay trỏ khều nhẹ lòng bàn tay đang mở hờ trên giường của cậu. “Cảm ơn.”




Tinh mở mắt nhìn Hùng Âm, thấy hai mắt anh ta đỏ hoe thì gợi đòn. “Lêu lêu đồ khóc nhè.”


Hùng Âm nghe xong liền phì cười dùng lòng bàn tay đánh trán cậu một cái. “Lêu lêu đồ mặc váy.”


“Đây là đồ phẫu thuật.” Tinh sầm mặt.


“Tôi lừa cậu đấy. Nam mổ bụng thì chỉ cần mặc quần là được.”


Tinh lườm người đàn ông trước mắt cháy điện. Nhưng mà cơ thể vẫn còn thuốc tê nên chưa thể cử động. Cả nhà bọn họ cũng theo y tá mà di chuyển tới phòng bệnh riêng.


Hai đứa nhỏ được đưa vào máy ấp theo dõi tình hình trong hai tư tiếng. Mẹ Hùng đi làm thủ tục tiến hành trích máu xét nghiệm bệnh di truyền, tranh thủ kiểm tra gen của cả hai đứa luôn.


Mẹ Tinh cùng cha Tinh ngồi chơi thêm một lúc, sau đó nói về nhà hầm cho con trai một con gà cùng nồi cháo rồi sẽ qua tiếp. Cha Hùng cũng nhận được cuộc gọi, đành hộc tốc đi xử lý công việc.




Thế là trong phòng chỉ còn hai người đàn ông nhìn nhau. Thực ra cũng chỉ có Tinh nhìn Hùng Âm thôi, còn Hùng Âm thì đang gọt táo.


“Nhỡ đâu cha mẹ anh không cho một trong hai đứa mang họ tôi thì sao?” Tinh buồn chán, lại muốn kiếm chuyện hỏi khó.


“Con tôi với con cậu, chứ có phải con bà nội chúng đâu mà lo.” Hùng Âm đáp ngay, cắt một miếng táo nhỏ đưa đến miệng Tinh.


Thanh niên há miệng cắn lấy. Từ tối qua đến giờ cậu chưa ăn gì để chống đói rồi. “Vậy nhỡ hai đứa đều mang gen ốc sên như tôi thì sao? Chúng sẽ không… chậm chạp chứ?”


“Chậm chạp nhưng thông minh thì không sao cả.” Hùng Âm hơi kéo khoé miệng đáp lại.





(Ảnh đang khịa vụ hồi trước Tinh kêu ốc sên thông minh đó mấy đứa.:>>)


Tinh đảo mắt, thấy cũng có lý. “Tôi quên hỏi, nhà anh gen gì? Như tên hả? Hùng?”


“Ừ, là gấu.” Vậy nên anh mới có thể cao lớn như này.


“Vậy đặt tên như nào giờ?” Tinh nhìn Hùng Âm.


Hai người lần đầu làm cha cũng quên luôn vụ con cái sinh ra phải có tên. Hiện giờ bọn họ đến tên để lựa chọn cũng chưa có cái nào. Đợi đến lúc mẹ Hùng trở lại cũng vẫn đang chọn.


Mẹ Hùng tất bật nửa ngày mới trở lại phòng bệnh, thấy chỉ còn hai người bọn họ thì ngạc nhiên. “Đâu cả rồi?”


Hùng Âm kể lại lý do rồi nhìn tập hồ sơ trong tay bà. “Kết quả sao ạ?”


“Vừa đẹp. Đứa lớn là gấu, đứa nhỏ là ốc. Con trai cứng cáp, con gái mềm mại. Tinh, cảm ơn con nhiều.”


Tinh đột nhiên nghe lời cảm ơn, không biết sao lại thẹn thùng gật đầu.


Đến tầm bảy, tám giờ tối gì đó thì hộ tá đẩy hai cái lồng ấp vào trong phòng. Mấy ông bà đã chờ sẵn, bu quanh chiếc lồng ấp nhìn cho đã thèm. Vừa nói vừa khen.


“Cái này giống mũi nhà mình.”


“Quả mắt y đúc thằng bố nó.”


“Ui cha, khóc to quá.”


Bốn ông bà khiến cho hai đứa nhóc khóc ré lên mà vẫn còn tấm tắc khen ngợi. Hùng Âm đã pha xong sữa, mang tới hai bình nhét vào miệng hai đứa nhóc, tiếng khóc cũng im bặt.


“A, Tinh nhìn mặt chưa?” Mẹ Tinh lúc này mới nhớ ra, hỏi con trai.


“Nhìn rồi ạ.” Thực ra thì cũng không có nhìn kĩ lắm. Lúc hai đứa nhóc được lau người xong, trước khi đưa vào lồng ấp thì có đưa qua cậu nhìn một lát. “Xấu lắm luôn mẹ ơi. Nhăn nheo như con khỉ không bằng.”


Mấy ông bà nội ngoại nhìn chằm chằm ba nhỏ nằm trên giường, đồng loạt phá lên cười. Cha Hùng cười còn to hơn bình thường, miệng cười nhạo con rể. “Đứa nào sinh ra mà không nhăn nheo.”





Mẹ Tinh nói thêm, kêu là mấy ngày tới sẽ hết nhăn, cũng bớt đỏ hỏn như lúc mới sinh thế này. Tinh gật gật đầu, nhưng lúc mấy bậc phụ huynh về hết, cậu liền than phiền với Hùng Âm.


“Cha mẹ anh cùng cha mẹ tôi lạc quan thật đấy. Rõ ràng là xấu như thế, lại cứ kêu sẽ khác. Khác gì? Khác biệt hả?”


Hùng Âm phì cười, vỗ ợ hơi cho con gái xong liền đặt trở lại nôi. “Sách chăm sóc sơ sinh tôi bảo cậu đọc thì cậu không chịu.”


Tinh chỉ bĩu môi, đầu hơi nghểnh lên nhìn hai đứa nhóc trong máy ấp. “Ngủ rồi sao?”


“Ngủ rồi.” Anh đáp lại, mang tới cho cậu một cốc nước. “Có muốn nhìn một chút không?”


Thấy thanh niên gật đầu, Hùng Âm liền nâng giường bệnh lên, sau đó kéo hai cái lồng ấp lại.


Hai đứa nhóc thiu thiu ngủ, da dẻ đỏ hỏn so với lúc mới sinh bớt đi một chút, hai mắt còn hơi lồi. Tóc thì lưa thưa, lông mày cũng chưa thấy.


“Ai da, xấu vậy sau này sao lấy vợ lấy chồng?” Tinh vừa nhìn vừa bình phẩm. “Có chỗ nào giống tôi với anh chứ? Quả nhiên người già lẩn thẩn rồi.”


Hùng Âm càng được đà cười thêm tươi. Anh chỉ vào đứa lớn. “Này là con trai lớn, tên Hùng Phong.” Lại chỉ vào đứa còn lại. “Này con gái nhỏ, tên Lương Tâm.”


“Không thích.” Tinh lắc đầu. “Lương Thi.”


“Lương Thi không hay đâu, nghe như cương thi.”


“Lương Tâm cũng không hay, tên gì mà như từ.”


“Vậy thêm tên đệm đi. Lương Ngọc Thi?”


“Tên dài viết khó. Cho đứa lớn tên đệm đi. Mắc công nó ganh tị em tên có ba chữ mà con có hai.”


Đến cái này cũng ganh tị được thì cũng chỉ có Tinh nghĩ ra thôi. “Vậy thì là Hùng Lương Phong đi. Lấy họ của hai chúng ta ghép lại.”


“Nghe hay đấy, Hùng Lương Phong, Lương Ngọc Thi.”


“Ừ, con của chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi