NGHE NÓI ỐC SÊN ĐẺ ĐƯỢC TRĂM TRỨNG


Hùng Âm nhận được thông báo bắt đầu đi giảng dạy ở các trường quân khu, nhà cũng có người thân nên không cần thiết phải ở lại trong trường nội trú.
“Lát nữa gia sư tới, em với cô ấy cứ lên phòng sách để học.

Hai đứa nhóc để bảo mẫu lo là được.”
Thời hạn một tuần giữa Hùng Âm với cô gia sư cũng đã kết thúc, sự tiến bộ của Tinh khiến anh rất hài lòng, đồng ý để cô gái tiếp tục làm công việc của mình.

Đồng thời cũng tìm bảo mẫu để chăm sóc hai đứa nhóc mỗi khi Tinh đi học cùng với gia sư.
“Hôm nay chúng ta học tới bảng cửu chương ba.

Bảng cửu chương hai Tinh đã thuộc chưa?”
“Em chưa.”
Vì hơn vài tuổi nên Tinh xưng em, đối mặt với trang sách đầy những con số mà trong lòng đau khổ không thôi.
Cô gái trẻ cũng không mất kiên nhẫn.

“Chúng ta chỉ có một tiếng để học Toán thôi, sau đó sẽ chuyển qua môn văn.

Ngày còn lại trong tuần sẽ để chuyên học ngoại ngữ.

Nên là không có nhiều thời gian đâu.

Cùng cố gắng nhé.”
Bảng cửu chương suy cho cùng cũng chỉ là các phép cộng cộng dần lên.


Tinh nơm nớp mà đọc từng phép nhân một, thi thoảng nhầm thì đọc lại một lần nữa.

Lại làm một bài kiểm tra trước khi sang bài mới, bài tập cũng nộp lên để kiểm tra.
Cứ thế đến khi đồng hồ điểm mười giờ thì được thả lỏng nghỉ ngơi nửa tiếng.
Cô gái thu dọn lại đống giấy tờ trên bàn, lôi giáo trình môn văn ra chờ sẵn.

Nhìn thanh niên chạy ra khỏi phòng tìm nước, không kìm được phì cười.

Lại đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng sách tham quan.
Phòng sách này là của Hùng Âm sinh hoạt mấy hoạt động cá nhân của bản thân, cũng là nơi anh hay tập thể lực nên góc phòng còn đám tạ cùng mấy thiết bị tập thể hình xếp gọn gàng.

Điều hoà phả hơi nhẹ nhàng, đem không khí mát lạnh di chuyển khắp căn phòng.
Vài tựa sách trên giá đều là mấy quyển chính trị tư tưởng cùng sách giáo khoa của Tinh, không có gì quá đặc sắc cả.

Nhưng mà như vậy mới phù hợp với bề ngoài của Hùng Âm, lớn tuổi, nghiêm nghị, lại khô khan.

So với thanh niên trẻ tuổi cùng hay ngượng ngùng như Tinh, là hai đối cực.
“Chủ nhà cùng cậu là mối quan hệ gì thế?” Cô gia sư trẻ đợi Tinh trở lại liền tò mò hỏi.
Trung tâm giữ kín thông tin cá nhân của khách hàng, nên cô tới đây cũng chỉ biết là mình cần dạy gì và người được dạy bao nhiêu tuổi thôi.

Muốn biết thêm, phải dựa vào bản thân.
Tinh nuốt ực ngụm nước trong cổ họng, khó khăn không biết nên nói ra sự thật hay không.

Nếu như nói là chồng chồng, ánh mắt của cô ấy sẽ như thế nào? A, còn có hai đứa nhóc, nói là chồng chồng thì chắc hẳn cô ấy sẽ rất… “bất ngờ”? Nói là cha con thì có tin không nhỉ?
“Là anh em.” Tinh hô lên.

“Đó là… ừm… anh trai thất lạc của tôi.”
Cô gái đúng là ngạc nhiên, nhìn hai người bọn họ không giống nhau cho lắm.

“Nếu vậy thì anh cậu hẳn rất yêu thương cậu nhỉ?” Đến nỗi chịu nuôi em trai rồi cho đi học lại dù tuổi cũng không còn nhỏ.
“Ha ha…”
“Vậy hai đứa bé là con của anh cậu sao? Năm nay chúng bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bảy tháng rưỡi rồi.” Nhắc tới con của mình, Tinh thả lỏng hơn nhiều.

“Chúng mới biết bò, nên là có chút khó trông chừng.”
“Trẻ con mà, đứa nào cũng hiếu động.” Cô gái mỉm cười vui vẻ.
Có chủ đề để trò chuyện, bọn họ nói với nhau cũng thoải mái hơn nhiều.

Tinh thả lỏng sự gượng ép của bản thân, các bài học cũng không còn quá xa lạ.


Sự tiến bộ trong học tập là không thể không kể đến.

Thế mới nói, môi trường học tập quan trọng tới mức nào.
Hùng Âm trở lại sau một ngày lên trường để làm hồ sơ cùng nghe phổ biến, lúc về nhìn ba ba con ngồi trên sàn chơi ú oà, còn có đám đồ chơi vứt lung tung xung quanh.
“Nay học như nào?” Anh ngồi xuống, hôn lên trán hai đứa nhóc thay lời chào, miệng hỏi han Tinh.
“Tạm vậy.” Tinh đáp qua loa.

“Nhưng mà cũng không khó lắm.

Tôi còn được một con mười đấy.”
“Giỏi như vậy sao?”
“Đúng đó.

Cô giáo giảng rất dễ hiểu.

Người gì đâu vừa xinh vừa vui tính.”
Nói rồi còn cười khúc khích, đuôi mắt cũng híp lại thành một đường cong vui vẻ.

Tinh ôm lấy con trai, lắc lắc thằng bé chơi đùa, hoàn toàn không để ý tới biểu cảm của Hùng Âm.
Hùng Âm lại chỉ cho là bản thân quá nhạy cảm.

Cô gái đó đúng là trẻ và ưa nhìn thật.

Người cùng tuổi, tất nhiên cũng sẽ trò chuyện hợp nhau hơn.
“Nếu vậy thì tốt.” Anh bâng quơ đáp lại, đứng dậy đi thay đồ ở nhà cho thoải mái.
Cơm tối thì vẫn vậy, sữa cho hai đứa nhóc, còn đồ ăn mặn cho hai người lớn.


Hai đứa nhóc cũng đã tới độ ăn dặm, Hùng Âm chuẩn bị chút đồ luộc, cho hai đứa nhóc gặm chơi.
Nhắc tới ăn dặm phải kể tới cái răng sữa mọc hồi cuối sáu tháng tuổi.

Hai đứa sốt mọc răng cùng thời điểm, doạ cho Hùng Âm nửa đêm bế con sang nhà ông bà nội hỏi xem sao.
Cũng may sốt mọc răng không dài, trong khoang miệng hồng hồng cũng mọc lên một cái răng cửa hàm dưới.

Lúc hai đứa nó cười lên, trông ngốc nghếch vô cùng.
Mọc răng khiến cho hai đứa nhóc càng thêm thích bỏ đồ vào miệng nhai, Hùng Âm cũng đặt lịch, một tuần vệ sinh khử khuẩn đồ chơi một lần.

Cũng chuẩn bị đồ ăn dặm mềm mềm cho hai nhóc con.
“Ngon không?” Tinh cắn trứng rán, nhìn hai đứa nhóc trây trét cà rốt luộc ra bàn ăn dặm thì nhăn mày.

“Ui, dơ hầy.

Em bé hư kìa.”
“À a à aaaaa…” Nhóc Phong đã ăn xong phần của mình, giơ tay muốn cướp cả miếng trứng trong bát Hùng Âm, bị anh kéo đi thì bất mãn gào lên.
Bé Thi bẹp bẹp miệng, liếc sang anh trai với ánh mắt đánh giá, đồng tử nâu đen khinh bỉ rõ ràng.
************
Lời tác giả: Qua nay chạy deadline đại học, khổ sở chạy bài cho giáo viên nên không tiện đánh máy.

Sẽ cố ngày 1 chương để có cái đọc nha:>>>.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi