NGHE NÓI ÔNG XÃ THÍCH EM



Edit + Beta: Toả Toả
Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, Tưởng Du ở trên giường duỗi tay sờ soạng, mày kiếm khẽ nhăn lại.

Lông mi như cánh bướm run rẩy vài cái, từ từ mở mắt ra.

Anh cứng ngắc quan sát xung quanh, là một nơi xa lạ.

Tưởng Du trong chốc lát tỉnh táo lại, anh từ trên giường bật dậy xốc chăn lên sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Trên người vẫn còn mặc đồng phục ngày hôm qua, nhưng sau khi ngủ một đêm đều bị nhăn nhúm.

Thế cuối cùng là anh đang ở đâu vậy?
Trí nhớ cuối cùng trong đầu chính là lúc tính tiền, sau đó gặp được một chàng trai……
Nhưng khoảng thời gian sau đó anh đều không nhớ rõ.
Chàng trai kia là ai?
Tưởng Du xoa xoa cái đầu đau nhức, đi chân trần mở cửa phòng.

Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Qua ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, anh nhìn thấy hết mọi thứ trong phòng khách.

Nhìn thấy loạt phim truyền hình quen thuộc, cửa sổ bằng kính từ trần đến sàn cùng những bức bích hoạ đắt tiền, đây là nhà của Phó Thành!
Anh đến nhà Phó Thành bằng cách nào thế?
Anh đứng bên cạnh khung cửa sổ sát đất, tay vuốt ve tấm kính lạnh lẽo.

Khung cảnh bên ngoài đẹp như trong tưởng tượng, một làn sương mỏng bao phủ khắp thành phố, ánh nắng ban mai ở phía đông lộ ra vẻ ửng hồng, giống như muốn thoát ra khỏi sương mù.

Anh chưa bao giờ hiểu rõ được Phó Thành, nơi hắn sinh ra, cuộc sống của hắn, sở thích của hắn……
Anh đã đến ngôi nhà này vài lần nhưng cũng không nhìn thấy người nhà của đối phương.

Ở trong phòng cũng không nhìn thấy ảnh chụp gia đình, chỉ có những bức hoạ lạnh tanh không cảm xúc.


Hơn nữa lần trước hắn nói nơi này chỉ là ở tạm……
“Ở tạm là ý gì chứ?” Tưởng Du lẩm bẩm.

Anh dời tầm mắt từ cửa sổ đến cửa phòng của đối phương, bước chân di chuyển trong vô thức, lúc đến cửa thì càng thêm thật cẩn thận.

Tưởng Du mấp máy môi, kề tai vào cửa phòng.

Một chút âm thanh cũng không nghe được…..

Anh đưa tay nhẹ nhàng mở cửa phòng, khẽ di chuyển, nín thở nhìn lén qua khe cửa.

Giường ở bên cạnh cửa, ga trải giường cũng cùng một màu trắng.

Từ góc độ của anh không thể nhìn thấy rõ, bất đắc dĩ chỉ có thể tiến lên phía trước một bước, bước một chân vào.

Ánh sáng không đủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chăn bông nhô lên.

Tưởng Du lấy hết can đảm tiến lên một bước, khi có thể nhìn rõ giường, một giọng nói đầy từ tính truyền đến từ đỉnh đầu anh.

“Tưởng Du, chào ——”
Anh nhanh chóng lùi lại, thuận tiện đóng cửa lại, nhưng mọi thứ không như ý muốn của anh, cửa bị giữ chặt lại.

“Ha ha, Phó Thành…..” Bắt gặp ánh mắt của Phó Thành, Tưởng Du đối diện với hắn cười xấu hổ.

Lúc này Phó Thành bị ánh sáng nhạt bao phủ, mái tóc rối bù hơi che khuất tầm mắt, áo sơ mi trắng như tuyết thấp thoáng lộ ra dáng người, ống tay áo được gấp lên, để lộ ra cổ tay.

Tưởng Du đỏ mặt nhìn sang chỗ khác: “Tôi tôi chỉ là đi ngang qua.”
Đáng chết!
Anh đang bị sắc đẹp mê hoặc, ngay cả nói dối cũng không nói được!
“Không phải, phải…..”

Tưởng Du ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Phó Thành vươn tay đem cửa phòng mở ra hoàn toàn, nhìn thấy đối phương đang căng thẳng, khoé miệng nhếch một cái.

“Nếu cậu tò mò, có thể đi vào xem.”
“Không không tò mò.” Tưởng Du xua tay nói.

“Vào đi.” Phó Thành nắm lấy cổ tay của đối phương, trực tiếp đưa cả người vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, hai mắt Tưởng Du mở to, khoé môi mím chặt.

Sâu mà dậy sớm sẽ bị chim ăn là đang nói chính mình sao?
“Tưởng Du.”
“Dạ!”
Tưởng Du nhanh chóng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Phó Thành, đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước, cuốn anh vào trong.

Anh nuốt nuốt nước bọt, tay hơi giãy ra.

Phó Thành hơi dừng lại, ánh mắt hiện lên tia mất mác, khi đang định rút tay về một đôi tay mảnh khảnh đã giữ lấy hắn, từ cổ tay đến ngón tay, dần dần biến thành những ngón tay đan vào nhau.

Khi lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, con ngươi của Phó Thành khẽ run lên, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Bước chân vô thức bước về phía trước, nhịn không được muốn đến gần đối phương, khoảng cách dần dần thu nhỏ lại.

“Tưởng Du……..” Hắn thì thào gọi tên đối phương, đầu ngón tay run lên, chạm vào mặt anh.

Giọng nói từ tính bao quanh Tưởng Du, mặt của anh càng thêm đỏ bừng, khi người kia đến gần, anh không ngừng lui về phía sau, cho đến khi lưng đều dính lên vách tường.

Nhưng đối phương cũng không dừng bước, chậm rãi tới gần.


Anh vội vàng đưa tay còn lại chống vào ngực đối phương, hơi nóng xuyên qua lớp áo chui vào lòng bàn tay, anh sợ đến mức vội vàng rút tay về.

Lúc này, tim anh như muốn nhảy ra ngoài.

Phó Thành một tay giữ chặt Tưởng Du, tay kia từ trên mặt đối phương di chuyển đến cửa, hoàn toàn nhốt đối phương vào bên trong.

Hắn tiến lại gần, mùi hương độc quyền của Tưởng Du ôm lấy hắn.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hơi thở quấn quanh cùng một chỗ, không phân biệt được của ai với ai.

Ánh mắt Tưởng Du chấn động, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, trợn mắt há mồm mà nhìn Phó Thành đang đến gần.

Hầu kết lên xuống một cái, khoang miệng không ngừng tiết dịch.

Ngón tay dùng sức nắm chặt đồng phục, khi khoảng cách càng ngày càng gần, chóp mũi của hai người cũng chạm vào nhau.

Vẻ mặt Tưởng Du đỏ bừng, cả người bất giác run lên, anh khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt chờ đợi đối phương.

Anh đều mơ tưởng đến cảnh này mỗi ngày, nhưng hôm nay gặp được lại không có dũng cảm như trong mộng.

Không có ôm chặt đối phương, không có cường hôn đối phương.

Chỉ biết đứng yên run rẩy, gần như dùng hết sức lực của anh.

Anh cuối cùng cũng nhận được nụ hôn của đối phương sao?
Vậy Phó Thành đã đáp lại sự yêu thích của anh sao?
“Tưởng Du…..”
Giọng nói từ tính của Phó Thành vang lên trước mặt anh, rất gần, gần đến mức Tưởng Du có thể nhìn thấy hắn ngay khi anh vừa mở mắt.

“Ừm.” Cậu hôn đi!
Tưởng Du mạnh mẽ nhắm mắt lại, miệng chu chu chuẩn bị nghênh đón đối phương.

Hôn trộm lần trước không giống với lần này, nhưng trái tim đập điên cuồng vẫn như cũ.

Anh lấy hết can đảm đưa tay ra, dùng những ngón tay run rẩy vuốt ve lưng của Phó Thành.


Anh cảm thấy đối phương run lên một chút, anh cũng run rẩy theo luôn.

Một giây, hai giây….

Hửm??
Nhưng đợi một hồi vẫn không có chạm vào môi đối phương, Tưởng Du chủ động cúi người về phía trước, chu môi chờ đợi đối phương.

Đột nhiên một ngón tay đè lại môi của anh, theo sau đó là nghe được tiếng cười.

Tưởng Du cau mày, khẽ mở mắt.

Đập vào mắt là ngón tay cùng nụ cười của Phó Thành.

Đối phương cong khoé môi, cười đến vô cùng xán lạn.

Làn da trắng nõn phiếm hồng nhợt nhạt, mày kiếm nổi lên một gợn sóng ôn nhu, trên mặt mang theo ý cười, khoé môi cong lên kia giống như một vầng trăng lưỡi liềm sáng tỏ trong bầu trời đêm.

“Ha ha.” Phó Thành cười ra tiếng, búng lên trán Tưởng Du một cái: “Đang nghĩ cái gì thế, hửm.”
Tưởng Du thẹn quá hoá giận, há miệng ngậm lấy ngón tay của đối phương, răng nanh khẽ cắn một chút.

Sau đó buông ra, trừng mắt nhìn đối phương nhỏ giọng nói: “Không nghĩ cái gì hết!”
Phó Thành nhìn chằm chằm ngón tay bị Tưởng Du cắn, hơi thở trở nên gấp gáp, hít sâu vài hơi mới đè được xúc động muốn cường hôn đối phương.

Hắn thu hồi nụ cười, dùng bàn tay to giúp đối phương xoa xoa cái trán ửng đỏ: “Đừng giận nhé.”
“Lúc nãy là cậu đùa giỡn tôi sao?” Tưởng Du tức giận quay đầu, hai mắt trừng hắn.

“Không có...”
“Có quỷ mới tin cậu.” Mày kiếm Tưởng Du nhíu chặt, túm chặt áo sơ mi của Phó Thành.

Động tác quá mức thô lỗ, cúc áo bị bung ra rơi xuống đất.

Tưởng Du dùng sức kéo Phó Thành về phía trước, ngẩng đầu cắn lên cằm của đối phương.

“Trừng phạt!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi