NGHE NÓI ÔNG XÃ THÍCH EM



Edit + Beta: Toả Toả
"Phó Thành, hôm nay em có rảnh không?"
Nhâm Phi Chu sốt ruột hỏi, bộ quần áo bông nặng nề cản trở chuyển động của thầy, bị thầy vắt lên tay.

Những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, gió lạnh thổi qua, thoảng qua chút mát lạnh.

Thầy chú ý đến Tưởng Du phía sau, hào sảng khoác lên vai anh.

"Có việc ạ?" Phó Thành nhướng mắt liếc nhìn bàn tay trên vai Tưởng Du, trong mắt lóe lên vẻ khó chịu.

"Học sinh của chúng ta đã giành được hai giải cao nhất trong cuộc thi toàn quốc lúc trước nên nhà trường muốn nhân cơ hội này chụp một vài bức ảnh tuyên truyền để tăng thêm sự nổi tiếng của trường." Nhâm Phi Chu nói xong, dựng thẳng ngón cái về phía Tưởng Du khen ngợi.

Tưởng Du ngượng ngùng đẩy đẩy thầy giáo, giây tiếp theo thầy giống như đùa giỡn đụng đụng trở về, cả hai đứng cạnh nhau, qua qua lại lại.

Phó Thành lẳng lặng nhìn hai người đùa giỡn, các cơ khẽ nhúc nhích, mặt mày lạnh lùng.

Hắn giơ tay đẩy tay Nhâm Phi Chu ra, bước tới đứng ở giữa.

"Ngại quá, hôm nay em có chút việc gấp."
"Chuyện gì gấp vậy?" Tưởng Du tò mò hỏi.

Phó Thành giơ tay ấn đầu đối phương: "Yên lặng chút."
"Em có thể hoãn lại sang ngày mai rồi giải quyết không? Hoặc là sau khi chụp ảnh tuyên truyền xong, sẽ không mất quá nhiều thời gian của em đâu." Nhâm Phi Chu hỏi, đáy mắt hiện lên tia sốt ruột.

Lúc nãy hiệu trường vừa mới truy hỏi thầy chuyện chụp ảnh tuyên truyền như thế nào rồi, nếu Phó Thành không muốn tham gia thì bây giờ rất khó tìm được người.

Đáng lẽ lần trước thầy nên nghe lời Tưởng Du, hẹn trước Phó Thành cho rồi.

"Là chuyện trong nhà." Phó Thành mím chặt môi, vẻ mặt không muốn nói tiếp.

Sau khi Nhâm Phi Chu nhìn thấy, lời muốn nói ra lại nuốt ngược vào trong, thở dài.


"Thầy hiểu rồi, sẽ không ép buộc em." Thầy gãi gãi tóc đến rối tung: "Ảnh tuyên truyền cũng đã mời một vài bạn học làm quần chúng, có lẽ có thể chọn một trong số họ, người có thành tích cũng không tồi trong cuộc thi này Quách Tử Minh cũng ở trong đó, chỉ có thể hỏi xem em ấy có thể hay không."
"Quách Tử Minh?" Tưởng Du nghiêng đầu nhìn về phía thầy, trong đầu hiện lên một bóng người: "Bạn cùng phòng lần trước của em?"
"Đúng vậy, chắc là em ấy cũng rảnh, thầy đi hỏi thử xem sao." Nhâm Phi Chu phấn chấn trở lại.

Thầy vừa đi được vài bước đã quay đầu lại nhìn Tưởng Du: "Tưởng Du, lát nữa em đến sớm một chút để làm quen với quá trình hoạt động."
"Dạ." Tưởng Du gật đầu.

Phó Thành bên cạnh nhíu mi, nghi hoặc nhìn Tưởng Du ở phía sau: "Cậu cũng tham gia?"
"Đúng á, tôi là nhân vật chính đó." Tưởng Du nhướng mày, đắc chí nói.

"Cho nên cậu sẽ hợp tác cùng với Quách Tử Minh?" Vẻ mặt Phó Thành trở nên nghiêm túc, ngón tay buông thõng bên người sốt ruột gõ gõ.

"Ừm, nếu Quách Tử Minh đồng ý....."
"Thầy, em tham gia!" Phó Thành chạy lên hai bước hét với Nhâm Phi Chu vẫn chạy chưa bao xa.

.

truyện teen hay
- --
Nhâm Phi Chu quen một người bạn làm trong công ty truyền thông, tiếng tăm không tồi, những bộ phim ngắn của anh ta rất được khán giả đón nhận.

Anh ta đã từng chụp quảng cáo cho một nhãn hiệu nào đó, thu hút được công chúng, lượng tiếp thị tăng lên đáng kể.

Để mời anh ta, trường học đầu tư không ít vốn.

"Triệu Minh, đến sớm như vậy sao?" Nhâm Phi Chu đem đồ uống đưa cho một người đàn ông khoảng 28 tuổi, người đó phía trên quấn một cái áo khoác bông, phía dưới thì mặc một quần thể thao bông.

"Đến sớm làm quen với môi trường một chút, đến lúc đó mới có thể chụp thật là đẹp." Triệu Minh nhét đồ uống vào trong túi, thuận tay lấy dây thun từ cổ tay ra, cột tóc mái trên trán lại.

Triệu Minh liếc nhìn xung quanh, thấy vài người đàn ông trung niên đang háo hức chờ đợi.


Anh ta lấy khuỷu tay chọc chọc vào người bạn tốt bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lãnh đạo của cậu đấy à?"
Nhâm Phi Chu nhìn theo đường nhìn của đối phương, mấp máy môi: "Nói nhỏ thôi, đều là ban lãnh đạo đấy."
"Tôi còn tưởng chỉ có hiệu trưởng mới đến chụp ảnh, không ngờ đều phải chụp hết sao? Cái này khác với kịch bản gốc nha."
"Tôi có thể từ chối không?"
Hai người không còn gì để nói.

Nhâm Phi Chu thở dài: "Phải chụp, đến lúc đó biên tập chỉnh sửa lại một chút, thỉnh thoảng cho xuất hiện bóng dáng là được rồi."
"Cũng đúng, đối phương là ba của bên A, không thể từ chối."
Triệu Minh giả vờ nhìn về phía xa, dùng tầm mắt quét qua đám người lãnh đạo.

Mỗi người đều mặc vest chỉnh tề, đầu tóc chất đống keo xịt tóc dày cộp, gió lớn cũng không thổi bay được.

Ba trong số những người đàn ông có bụng phệ, cười ha hả đập vai vào lưng người kia, trông thực sự buồn cười.

Bỗng nhiên hai bóng người lọt vào tầm mắt anh ta, camera trong tay trượt xuống suýt chút nữa rơi xuống đất.

Anh ta điên cuồng vỗ Nhâm Phi Chu bên cạnh, kích động nói: "Đó đó đó hai cậu trai đó là học sinh của cậu sao?"
"Ừ, là hai người đứng đầu trong cuộc thi toán lần này." Trong giọng nói của thầy mang theo kiêu ngạo, vẫy tay về phía nhóm Tưởng Du cách đó không xa.

Nhóm Tưởng Du đến gần bọn họ, trong lòng bàn tay của Triệu Minh toát ra mồ hôi lạnh, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người.

"Thầy." Tưởng Du mỉm cười nói.

Phó Thành phía sau chỉ gật gật đầu, yên lặng đứng bên cạnh Tưởng Du.

"Để thầy giới thiệu một chút, vị này chính là bạn tốt của thầy cũng là đạo diễn của lần chụp ảnh tuyên truyền này, tên là....."
"Triệu Minh, Triệu trong triệu thị, Minh trong minh thiên." Triệu Minh nhanh chóng đeo camera lên cổ, lần lượt đưa tay về phía Tưởng Du và Phó Thành.

Tưởng Du hơi sửng sốt, mất tự nhiên vươn tay, mà Phó Thành lại nhíu mi, bước đến chỗ cách đó không xa.


Triệu Minh mở to mắt nhìn Phó Thành.

"Ha ha, Phó Thành không thích nói chuyện cũng không thích chạm vào người khác, đừng trách nó." Nhâm Phi Chu xoa dịu không khí, vươn tay gạt tay Triệu Minh xuống.

"Không sao, không sao." Nụ cười trên mặt Triệu Minh càng sâu hơn, ánh mắt quét qua quét lại giữa Tưởng Du và Phó Thành.

"Chọn hai nhân vật chính rất tốt." Anh ta tán thưởng nói.

"He he, hai em ấy ở trong trường rất nổi tiếng, lát nữa nhớ phải chụp cho chúng thật nổi bật." Nhâm Phi Chu nói.

"Chắc chắn rồi!" Triệu Minh mỉm cười nhìn lướt qua bạn tốt lại nhìn về phía nhóm Tưởng Du.

Đột nhiên, anh ta nhỏ giọng nói: "Không biết hai bạn học có muốn kiếm thêm thu nhập không?"
"A?" Tưởng Du vừa nghe hai chữ thu nhập, hai mắt liền loé sáng.

"Công ty chúng tôi gần đây đang làm một bộ phim ngắn, thiếu nam chính.

Hôm nay đúng lúc thấy hai cậu, rất phù hợp với quảng cáo nước hoa lần này." Triệu Minh biết được đối phương có hứng thú, liền nhanh chóng giới thiệu nó.

"Mặc dù nước hoa là một nhãn hiệu nhỏ, nhưng mà sản phẩm nhất định rất vượt trội.

Cậu là kiểu người vui vẻ toả nắng, còn bạn học Phó Thành này là kiểu lạnh lùng, vừa vặn bổ sung cho nhau."
Sau khi Triệu Minh nói xong, liền lấy hai tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho hai người.

Tưởng Du mỉm cười cầm lấy danh thiếp, đảo mắt nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của Phó Thành, liền vươn tay giúp đối phương nhận lấy.

"Nhớ gọi cho tôi nha." Triệu Minh nói.

"Đủ rồi, dám quấy rối học sinh của tôi trước mặt tôi." Nhâm Phi Chu đen mặt nói: "Tưởng Du, em đừng lại bị tiền làm mờ mắt."
"Em biết rồi." Tưởng Du cười nói.

Hiệu trưởng đứng một bên cười đi tới, nhìn bốn người nói: "Khoảng bao lâu nữa có thể bắt đầu quay chụp?"
Nụ cười trên mặt Triệu Minh nhanh chóng dập tắt, anh ta liếc nhìn đồng hồ: "Hơn 15 phút nữa sẽ bắt đầu, nhưng mà tôi cần phải trao đổi trước với mọi người một chút để tránh đến lúc đó làm rối loạn tiến độ."
"Ừ, thầy Nhâm, thầy cũng vào đi."
"Vâng."
Nhâm Phi Chu nói về những vấn đề chung, đưa Triệu Minh đến chỗ ban lãnh đạo bên kia, trao đổi những điều cần chú ý trong quá trình quay chụp.


Tưởng Du kéo góc áo Phó Thành: "Cậu nhớ hết lời thoại chưa?"
"Ừm." Phó Thành gật đầu, xoay người duỗi tay ra: "Đưa đây."
"Hả?"
"Danh thiếp." Phó Thành kiên nhẫn nói.

"Cậu muốn đi kiếm thêm thu nhập sao?" Tưởng Du có chút ngạc nhiên nói, lấy tấm danh thiếp vừa rồi từ trong túi ra.

Lúc này, danh thiếp bị hắn vo thành một cục tròn nhỏ.

"Không, tôi chỉ sợ cậu kiếm." Phó Thành cầm danh thiếp ném thẳng vào thùng rác.

"Tôi cũng không có ước mơ làm người nổi tiếng, huống chi bây giờ tôi ít nhất có thể kiếm được một ngàn rưỡi từ việc chụp ảnh tuyên truyền, đủ để mua máy mát xa cho mẹ tôi rồi." Tưởng Du mặt mày hớn hở nói.

Khoé miệng Phó Thành cong lên, bàn tay lớn chạm vào mặt đối phương.

Bàn tay lạnh lẽo nháy mắt khiến Tưởng Du tỉnh táo lại, anh nhíu nhíu mày: "Sao tay cậu lại lạnh quá vậy?"
"Tôi sợ lạnh." Phó Thành nói.

"Sợ lạnh thì phải mặc nhiều vào chứ, thật là." Tưởng Du vừa phàn nàn vừa lấy noãn bảo bảo từ trong túi ra, nhét thẳng vào túi Phó Thành: "Miếng cuối cùng, cho cậu."
"Cảm ơn." Phó Thành khẽ cười nói, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào noãn bảo bảo trong túi.

"Máy mát xa của bác gái, để tôi trả một phần đi." Phó Thành thong thả nói, mắt nhìn Tưởng Du đang kinh ngạc.

"Không cần đâu, tiền của tôi cũng đủ rồi." Tưởng Du từ chối nói.

"Lần trước bác gái mời tôi ăn đồ nướng, lần này tôi ra một ít tiền là chuyện bình thường."
"Ha ha, mời cậu ăn một chút đồ nướng thì cậu sẽ tặng một máy mát xa, vậy tôi đây tặng cậu một món quà, cậu sẽ đáp lễ như thế nào?" Tưởng Du bật cười, tay nhẹ nhàng đánh một cái vào cánh tay Phó Thành.

"Quà....." Phó Thành cúi đầu âm thầm cười, vành tai hơi đỏ lên: "Cũng đúng, sắp đến lễ Giáng sinh rồi."
"......." Tưởng Du trừng mắt há mồm ngơ ngác nhìn đối phương.

Anh chỉ là nói giỡn thôi, hắn sẽ không hiểu lầm đi.

Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Triệu Minh đứng một bên nâng camera lên chụp liên tiếp hơn 20 tấm ảnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi