NGHE NÓI TA SẼ CHẾT TRÊN TAY NÀNG

Đây là lần thứ ba Mộ Sân Cừ nhìn thấy hắn.

Bóng tối bao trùm nhà lao trống rỗng, một thân hình mảnh khảnh bị xiềng xích thô to khóa chặt trên giá, quần áo nhiễm đầy máu, nhìn không ra màu sắc ban đầu. Nếu không phải trong không khí vẫn còn nghe được tiếng hít thở mỏng manh của thiếu nữ, có lẽ cho rằng nàng đã chết.

Vạt áo dính tảng lớn vết máu, dòng nước lạnh lẽo hoà lẫn với hàn trì một bên.

Tiếng bước chân đánh thức thiếu nữ, nàng ngẩng đầu, tóc tai hỗn độn dính ở trên mặt, đôi môi trắng bệch, nhưng con ngươi vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói mang theo kiềm nén,

"Là ngươi."

Việc Mộ Sân Cừ nhận ra hắn, Mạch Tân Diệc không thấy kỳ lạ, dù sao hai lần trước hắn muốn giết nàng cũng không hề che mặt.

Là con cưng của Thiên Đạo, cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi tu vi của Mộ Sân Cừ kém mình vài cảnh giới mà vẫn có thể chạy thoát hai lần.

Chẳng qua,

Mạch Tân Diệc đánh giá sơ lược nhà lao âm u lạnh lẽo lại ẩm ướt, nếu nhớ không lầm, Mộ Sân Cừ bị đồng môn vu hãm hủy tháp khóa yêu, lúc bị đánh vào hàn lao đã gần hết tu vi, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không muốn rời bỏ sư môn.

Quả thật ngu xuẩn.

Theo Mạch Tân Diệc thấy, đám trưởng giả không có kiến thức cùng đám đồng môn mưu mô chỉ thích lục đục với nhau, tông môn như vậy quả thật không cần thiết phải ở lại nữa, lại nói, chẳng lẽ sau khi bị vu hãm huỷ hoại môn phái như thế rồi mà vẫn còn ngoan cố trụ lại sao?

Vừa ngu xuẩn lại đơn thuần.

Mộ Sân Cừ chỉ còn hơi thở thoi thóp, thoạt nhìn đúng là thời điểm tốt nhất để giết nàng.

Nhưng Mạch Tân Diệc biết không phải.

Dưới hàn trì là kiếm Quyết Minh, một trong tứ đại thần kiếm trong truyền thuyết sớm đã biến mất, hiện giờ đã bị máu của Mộ Sân Cừ đánh thức, đồng thời cũng nhận nàng là chủ nhân. Đây cũng là nguyên nhân sau này Mộ Sân Cừ sẽ được thả đi, dù sao tông môn cũng không thể từ bỏ một người có khế ước với thần kiếm thượng cổ.

Mạch Tân Diệc không chút nghi ngờ, một khi chính mình nổi lên ý niệm giết người, kiếm Quyết Minh sẽ lập tức xuất hiện bảo hộ thân chủ.

"Mộ Sân Cừ."

Mạch Tân Diệc nâng cằm thiếu nữ lên, đôi mắt nàng đen nhánh không gợn sóng, tựa hồ một chút cũng không lo lắng sẽ chết trong tay hắn.

Hô hấp mỏng manh đập vào bàn tay Mạch Tân Diệc, Mộ Sân Cừ vẫn không sợ hãi, chỉ nghiêm túc bướng bỉnh nhìn hắn,

"Là ngươi huỷ đi tháp khóa yêu sao?"

Mạch Tân Diệc lại một lần nữa cảm thấy nàng ngu xuẩn, loại thời điểm này không kêu cứu không xin tha, lại lo lắng cái tháp khóa yêu đáng chết kia làm gì?

Mà thôi, nữ nhi Thiên Đạo sủng ái nhất thiện lương đơn thuần, căn bản sẽ không hoài nghi bên trong có nội gián.

Mạch Tân Diệc không có nhiều thời gian, cũng không định lãng phí vào việc vô vị, hắn cười nhạt một tiếng, xiềng xích thô to lập tức rơi xuống, thiếu nữ mất đi chống đỡ liền rơi vào lòng ngực hắn, Mạch Tân Diệc ghét bỏ nhìn thoáng qua vết máu ướt lạnh, sau đó lập tức biến mất.

Mộ Sân Cừ không giãy giụa, an tĩnh nằm trong lòng ngực Mạch Tân Diệc, thân thể lạnh lẽo theo bản năng cuộn tròn, rét lạnh và đau đớn khiến ý thức nàng có chút hoảng hốt, không tự giác dựa sát hơn vào nguồn nhiệt gần trong gang tấc.

Không cần biết là đã chấp nhận số phận tử vong tiếp theo của mình, hay hiểu rõ chênh lệch tuyệt đối giữa thực lực hai người, Mộ Sân Cừ ngoan ngoãn phối hợp vẫn khiến Mạch Tân Diệc vô cùng hài lòng.

Dòng nước ấm áp đột nhiên vờn quanh làm thân thể Mộ Sân Cừ phát run, nước ôn tuyền chậm rãi lan tràn khắp da thịt đuổi đi lạnh lẽo, nàng có chút mê mang nhìn hình ảnh phản chiếu của bóng trăng treo cao, mượt mà sáng ngời, trên mặt nước gợn sóng vẽ ra ánh sáng ôn hòa.

Vết máu dần trôi đi, Mộ Sân Cừ nhận ra các vết thương khác nhau dần hiện lên rõ hơn hoặc đau thấu xương hơn.

Khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, dưới ánh trăng càng thêm đặc biệt yếu ớt.

Mạch Tân Diệc nhìn chằm chằm cặp mắt kia, bàn tay xoa cái cổ nhu nhược của nàng, mạch đập mỏng manh trong lòng bàn tay ấm áp nảy lên độ cung.

Không có bất kỳ đường lui nào, giờ phút này Mộ Sân Cừ hoàn toàn là tù nhân trong tay Mạch Tân Diệc.

Lúc bàn tay dần dần xiết chặt, Mộ Sân Cừ nhắm hai mắt lại, hô hấp dồn dập đánh vào bàn tay, có vài phần hoảng loạn.

Ánh trăng nhiễm đỏ, không gian âm u hẳn đi, đường cong bóng tối mỏng nhanh dần che lấp ánh sáng ban đầu.

Hô hấp Mộ Sân Cừ dần dần mong manh, nhưng nàng vẫn không giãy giụa.

Cũng đúng, bản thân đã nhiều lần lộ ra sát ý với nàng, giãy giụa chẳng những không giảm đi đau đớn, còn sẽ tăng thêm thống khổ.

Lông mi khẽ run rẩy, ánh trăng đỏ rực trong đôi mắt nàng càng thêm tối tăm mờ mịt.

Đáy suối nước nóng đột nhiên phát ra tiếng kiếm bén nhọn rất nhỏ "Tranh tranh", Mạch Tân Diệc không kịp phòng ngừa bị kiếm đánh văng ra, thiếu nữ ngã xuống hồ nước, nước hồng nhạt nổi lên từng đợt sóng lớn, cách ly hai người giống như tử địch.

Kiếm Quyết Minh.

Mạch Tân Diệc cười nhạo một tiếng, cảm thấy việc này vừa khó tin lại đương nhiên, kiếm Quyết Minh cách ngàn dặm bên ngoài cư nhiên xuất hiện ở Ma Cung, bị máu của Mộ Sân Cừ đánh thức, lần nữa trở thành vật bảo mệnh nàng.

Ánh trăng bị nuốt một nửa, ánh sáng mất đi, Mạch Tân Diệc thu hồi sát ý, xoay người nhìn xuống thiếu nữ nằm trong nước, tựa hồ nàng cũng đang vô cùng hoang mang đối với trường kiếm đột nhiên xuất hiện, nhưng nếu không có nó, nàng sẽ thế nào đây.

Lúc Mạch Tân Diệc cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có thêm vài phần nghiền ngẫm.

Gan góc ngoan cố chống cự? Hay tận dụng cơ hội để đàm phán?

"Mạch Tân Diệc."

Giọng nói thiếu nữ trong làn nước trống rỗng có chút mờ mịt, bất cứ ai bị người đuổi giết hai ba lần đều sẽ biết tin tức đối phương, Mạch Tân Diệc cũng không ngạc nhiên khi nàng biết tên mình.


Xem ra là tận dụng cơ hội để đàm phán rồi mới từ từ mưu tính.

Một lựa chọn rất thông minh.

Nếu nàng không bị chính mình hoàn toàn nhìn thấu.

Mộ Sân Cừ cười cười, khuôn mặt bị nhuộm máu dần được nước tẩy sạch, đôi mắt nhiễm ánh sáng khiến người kinh diễm, ánh trăng âm u, trong bóng tối chỉ có mắt nàng là vật sáng rực rỡ chói loá nhất, vết thương trên trán không chỉ không tổn hao gì đến nhan sắc của nàng, ngược lại còn khiến người đau lòng kỳ lạ.

Xác thật có thể làm người nhất kiến chung tình, nhưng Mạch Tân Diệc lại không có nửa phần dao động, mới vừa định mở miệng, lại đột nhiên không kịp đề phòng bị ôm lấy cổ, cánh môi mềm mại lập tức dán lên.

Lông mi thiếu nữ uyển chuyển như muốn bay, nàng nhắm mắt lại, cẩn thận dùng đầu lưỡi thấm ướt cánh môi, tinh tế liếm lấy mềm mại kề sát.

Ánh trăng hoàn toàn mờ ảo, thân thể ấm áp nương tựa lẫn nhau trong bóng tối, hơi thở ướt át dây dưa.

Giống như người trước mặt không phải là kẻ thù muốn lấy mạng nàng, mà là người nàng yêu tận xương tủy.

Trong lòng ngực là thân thể ấm áp mềm mại, u hương nhàn nhạt quanh quẩn, Mạch Tân Diệc không thể phủ nhận, Huyết Nguyệt xác thật có vài phần động lòng người.

Tay nhỏ chui vào tay lớn của Mạch Tân Diệc, mười ngón tay đan nhau. Đầu lưỡi mềm mại thăm dò tiến vào, nhẹ nhàng khiêu khích chạm vào đầu lưỡi Mạch Tân Diệc, trêu chọc rung động từ sâu trong linh hồn. . Ngôn Tình Hay

Khi mùi máu tươi thanh ngọt truyền đến, Mạch Tân Diệc cũng không để ý, thậm chí lúc bị cái lưỡi mềm mại quấy rối cũng nhịn không được quấn chặt đòi lấy, nuốt xuống mùi máu tươi kia.

Đúng lúc này, ngón tay đan chặt bỗng cuốn lấy một sợi linh khí từ người Mạch Tân Diệc, dọc theo kinh lạc tham nhập vào đan điền Mộ Sân Cừ.

Linh khí thuần tịnh nhanh chóng nhiễm hơi thở xa lạ, con ngươi Mộ Sân Cừ lập tức ngấn nước, nàng mở to mắt, hô hấp dồn dập, quấn lấy linh khí vừa tiến vào, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới Mạch Tân Diệc, chậm rãi ma sát.

Mạch Tân Diệc nhìn cặp con ngươi long lanh mờ mịt, bên trong ẩn giấu khát cầu vô hình lấy lòng hắn, có lẽ hắn đã đoán được Mộ Sân Cừ muốn làm gì, nhưng chuyện này đối với bản thân trăm lợi không hại, hắn tất nhiên không cự tuyệt.

Dưới sự ngầm đồng ý của đối phương, Mộ Sân Cừ nhẹ cắn da thịt mỏng manh, dùng lưỡi liếm miệng vết thương, rồi nuốt xuống chút máu vô hình.

Đan điền Mộ Sân Cừ hơi nóng lên, nàng nuốt máu đan xen giữa hai người, sau đó linh khí của Mạch Tân Diệc câu lấy quấn quanh của nàng, khắc một cái ấn ký nho nhỏ đỏ như máu dưới đan điền.

Sóng biển linh khí mờ mịt như sương vờn quanh ấn ký xa lạ, thẳng đến khi hoàn toàn quen thuộc hơi thở này, hoàn toàn dung hoà vào nhau, sóng khí quay cuồng mới dần bình tĩnh, chậm chạp hòa hoãn.

Mộ Sân Cừ vốn có chút suy yếu, trận lập khế ước còn phí quá nhiều tâm sức của nàng, liền rũ mắt xuống, buông lỏng hai tay.

Khoá liêu tình.

Lấy máu làm vật dẫn, lập khế ước khắc hơi thở của đối phương ở đan điền, mỗi ngày phải được đối phương an ủi, nếu không tu vi sẽ đình trệ, kinh lạc gặp trở ngại, nếu đối phương chết, tu vi có được khi lập khế ước cũng tan hết, giống như người thường, chầu trời lúc trăm tuổi.

Lập khế ước rất đơn giản, nhưng bởi vì sau này bị Ma tộc lợi dụng dẫn tới kiếp nạn Tu Tiên mới thất truyền.

Cho nên phải nói, không hổ là con cưng của trời?

Mộ Sân Cừ chắc chắn là người này.

Mộ Sân Cừ không lưu lại hơi thở trên người Mạch Tân Diệc, nàng dùng phương thức này nói cho Mạch Tân Diệc biết, ta đã khống chế ngươi.

Ngươi đừng giết ta.

Ngu xuẩn, nhưng rất thức thời.

Mạch Tân Diệc nhìn mặt nước bị nhiễm máu của Mộ Sân Cừ, cúi đầu nhìn người mềm nhũn trong lòng ngực, nàng nhắm đôi mắt, trên lông mi có bọt nước nho nhỏ, hô hấp mỏng manh lại bình thản.

Ngủ rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi