Màn giường đong đưa không ngừng, Mộ Sân Cừ bị Mạch Tân Diệc đè xuống phát tiết tinh lực, liên tục khóc nghẹn xin tha,
"Thật sự không... muốn... A!"
Mộ Sân Cừ rơi nước mắt liên miên, ôm người còn chưa thoả mãn cầu xin,
"Dừng lại... Phu quân... Từ bỏ..."
Mộ Sân Cừ rõ ràng nhìn thấy trên thân thể trắng nõn của Mộ Sân Cừ chi chít vệt đỏ ái muội, dấu răng tùy ý lại không phải bút tích của hắn.
Hắn ăn dấm không rõ nguyên nhân, cảm thấy buồn cười lại cũng không thể khống chế,
"A Cừ,"
Mạch Tân Diệc làm lơ lời xin tha, hung hăng thọc vào rút ra,
"Nàng thích ai hơn?"
Mộ Sân Cừ bị cắm đến mức thần trí sắp hỏng mất, căn bản không biết Mạch Tân Diệc đang nói bậy cái gì, cho dù là lỗ mãng ngây ngô hay là ngựa quen đường cũ, nàng đều không chán ghét.
"Đều, đều thích... A..."
Đúng là tiểu dâm oa tham lam.
Mạch Tân Diệc làm càn thao lộng thân thể mềm mại, bắn tinh dịch thật sâu vào trong.
Cúi đầu không rõ ý vị mà liếm mút tai nàng,
"Phải không?"
Mộ Sân Cừ thật sự không thể tiếp tục thừa nhận một lần hoan ái nữa, nàng mệt mỏi kiệt lực, ngón tay run rẩy lung tung đẩy ngực Mạch Tân Diệc, khóc lóc không ngừng,
"Đều không thích, chàng tránh ra, tránh ra!"
Mạch Tân Diệc trấn an phu nhân đang khó chịu, tỉ mỉ hôn nàng, tiếng khóc bị hắn nuốt vào, Mộ Sân Cừ dần dần an tĩnh lại, cuối cùng vẫn là nức nở xin tha.
Bế Mộ Sân Cừ lên, Mạch Tân Diệc để nàng ghé vào trong lòng mình, dương v*t sưng to lại lần nữa chôn vào hoa huy*t không ngừng run rẩy, bàn tay an ủi nhẹ nhàng dỗ nàng,
"Ngủ đi."
Vốn dĩ không thoải mái, Mộ Sân Cừ ngồi trên dương v*t, dạ minh châu còn làm đúng trách nhiệm mà sáng lên, cho dù cực mệt, nàng cũng không ngủ an ổn.
Giọng nói Mộ Sân Cừ đã khàn, đuôi mắt bị nước mắt chảy thành vệt hồng, vừa ủy khuất vừa khó chịu, nhưng cũng không dám giãy giụa, sợ cây gậy đáng chết kia lại đảo loạn làm huyệt nàng cao trào liên tục.
Hơi thở Mộ Sân Cừ dần dần vững vàng, ánh sáng được Mạch Tân Diệc thu hồi, nàng dựa vào vai hắn khép mắt lại.
Nhưng đi ngủ cuối cùng cũng không an ổn, ánh mặt trời rất sáng, treo cao trên không trung, Mộ Sân Cừ mở to mắt, ánh sáng quá mức chói loá làm nàng khó chịu.
Đã đến giữa trưa, Mộ Sân Cừ thầm rên một tiếng dưới đáy lòng, Mạch Tân Diệc đáng chết này giống y như dã thú theo đuổi con cái, tinh lực nhiều không chỗ phát tiết, lăn lộn mình đến mức chết đi sống lại.