NGHE NÓI THỪA TƯỚNG QUYỀN THẾ MUỐN HOÀN LƯƠNG


Sơ Trường Dụ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Y chưa từng muốn làm kẻ ác, nhưng luôn có người buộc y phải làm kẻ ác.
Kiếp trước y muốn trung thành làm một vị quan tốt, nhưng đổi lại là sự nghi ngờ kiêng dè, cuối cùng đám người này hại y nhà tan cửa nát.

Y cố hết sức báo thù, đẩy mình và bọn họ đến đường cùng, có thể xem như là một cuộc thanh trừng bi thảm.

Kiếp này y không muốn giẫm lên vết xe đổ, nhưng lại có một người còn canh cánh trong lòng hơn cả y, nhất định tìm lại thù hận kiếp trước cho y.
Y đảo lộn càn khôn hết một kiếp, kiếp này, y lại bị đẩy đi trên con đường đó.
"Ngươi đi đi." Sơ Trường Dụ cảm thấy tinh thần thể xác đều mệt mỏi, không nói được lời nào.
"Thiếu phó..."
"Đi." Sơ Trường Dụ lặp lại.

Sau đó, y xoay người, chỉ để lại bóng lưng cho Cảnh Mục.
"......" Cảnh Mục đứng đó, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Sơ Trường Dụ.
"...!được." một lúc sau, hắn khó khăn nói "Cảnh Mục cáo lui."
"Cảnh Mục." y nói "Đừng giết Phàn Du An."
Giọng của y bình tĩnh như mặt nước đọng, không chút gợn sóng.

Khi Cảnh Mục quay đầu lại, thấy y chắp tay phía sau, quay lưng với mình.

"Dù ta không muốn quản ngươi nữa, ngươi vẫn là học trò của ta." y tiếp tục nói "Ngươi làm sai tức là ta dạy dỗ ngươi không tốt.

Gã không sai, nhưng ngươi bịa chuyện giết gã, đó là lỗi của ngươi.

Nhân quả tự có nghiệp của nó, báo ứng sớm muộn gì cũng sẽ ập xuống người ngươi thôi."

Sơ Trường Dụ tin số phận, tin nhân quả, nhưng Cảnh Mục không tin.
Hắn chỉ cần Sơ Trường Dụ, không quan tâm đến thứ gì khác.
"Thiếu phó, chuyện này Cảnh Mục không cách nào đồng ý với người." hắn nói.
"Vậy ngươi từ nay về sau đừng nhận ta làm thầy nữa." Sơ Trường Dụ nói "Ngươi không nghe lời ta dạy, ta cũng không cần học trò như ngươi."
Cảnh Mục cụp mắt.
"Chỉ cần Thiếu phó có thể bình an vô sự ở bên ta, thân phận thế nào, có gì quan trong đâu chứ." hắn cụp mắt cười nói "Ngày mai ta lại tới thăm Thiếu phó, người ngủ đi."
Ngày hôm sau, sau khi Sơ Trường Dụ thức dậy, một tên cai ngục mang chậu nước đến cho y rửa mặt, rồi mời y ngồi sang một bên để dọn dẹp phòng giam.
Nhìn dáng vẻ cần cù nhanh nhẹn của hắn, Sơ Trường Dụ khá kinh ngạc.

Nhớ kiếp trước thời gian y ở trong ngục, dù cai ngục không kiêu ngạo, thì cũng không thể chu đáo như vậy.
Y đứng ở một bên không có gì làm, chỉ nhìn cai ngục bận rộn, nhịn không được mở miệng nói.

"Này." Sơ Trường Dụ hỏi "Các ngươi là cai ngục Đại Lý Tự, ngày thường đều làm những việc này sao?"
Cai ngục này còn trẻ, nghe vậy cười ngượng ngùng, tay không ngừng làm việc, nói "Hồi đại nhân, ngày thường cũng không khác gì những cai ngục khác, chỉ là tình huống của đại nhân đặc thù, hơn nữa Cảnh đại nhân đã đặc biệt dặn dò."
Sơ Trường Dụ nghe vậy gật gật đầu, không biết là do buồn chán hay do cảm xúc nào đó trong lòng gây rối, tiếp tục hỏi "Cảnh đại nhân của các ngươi dặn cái gì?"
Cai ngục vội vàng đáp "Dặn chúng tôi hầu hạ người thật tốt, người muốn gì đều có thể mang đến cho người, nhất định không thể để người thấy khó chịu."
Sơ Trường Dụ nhướng mày nói "Bị nhốt ở đây là điều làm ta khó chịu nhất, nếu đã như vậy, các ngươi cứ trực tiếp thả ta ra ngoài đi?"
Cai ngục vội nói "Không được, chuyện này không được phép."
"Vậy ta ở đây không có gì làm, mang vài quyển sách cho ta đi." Sơ Trường Dụ nói.
"Chuyện này...!tiểu nhân không quyết định được." cai ngục dừng lại, gãi gãi đầu, lộ vẻ khó xử "Tiểu nhân không biết chữ, chuyện lấy sách thì đợi Cảnh đại nhân về sẽ nghe Cảnh đại nhân sắp xếp ạ."
Sắc mặt Sơ Trường Dụ trầm xuống, cười lạnh trong lòng, buồn bực hừ một tiếng nói "Vậy thì những lời Cảnh đại nhân của các ngươi nói đều là lừa mình dối người.

Ta không muốn các ngươi hầu hạ bưng trà rót nước, muốn tự do thì các ngươi không cho, muốn vài quyển sách cũng không cho, còn muốn ta sống thoải mái." nói đến đây, Sơ Trường Dụ lại hừ một tiếng "Làm khó người khác."
Cai ngục ăn nói vụng về, lại ít học nên vừa nghe y nói đã lập tức câm nín.
"Vậy ta hỏi lại ngươi." Sơ Trường Dụ hỏi "Ngươi có biết vụ án gian lận khoa cử ở Hồ Châu không?"
Cai ngục vội vàng gật đầu, sợ vị gia hay xét nét này nổi giận.

"Cảnh Mục xử lý thế nào?" Sơ Trường Dụ hỏi.
"Chuyện này..." Cảnh đại nhân không cho phép nói.
"Được rồi, cút đi." Sơ Trường Dụ không còn kiên nhẫn, cau mày phất tay, lạnh giọng nói.
"Đại nhân, chăn đệm của người..." vẫn chưa dọn dẹp xong.
"Bảo ngươi cút." Sơ Trường Dụ lạnh lùng nói.
"Vâng." cai ngục vội lui ra ngoài.
Sơ Trường Dụ không thiếu người thu xếp đệm chăn, cũng không để ý những chi tiết nhỏ này.

Nhưng Cảnh Mục thì khác, hắn muốn tỉ mỉ sắp xếp những chuyện này.
Vậy thì hành động của hắn có gì khác việc nuôi chim trong lồng?
Cho ăn uống, quét dọn lồng, rảnh thì đến chơi với nó.

Nhưng con chim này nghĩ gì, hắn đâu có quan tâm?
Hóa ra ân tình thầy trò hơn mười năm lại có kết cục thế này.
Sơ Trường Dụ cười khổ tự giễu cợt mình, ném hết chăn đệm mềm mại trên giường xuống đất để trút giận, một mình ngồi trên giường trải chiếu rơm.
Khi Cảnh Mục bước vào phòng giam Sơ Trường Dụ, đã nhìn thấy cảnh này.

Tr????yệ???? hay? Tì???? ????gay tra????g chí????h { TrU????Tr????yệ????.????N }
"Sao lại loạn như vậy." Cảnh Mục khẽ cười, nhẹ nhàng phàn nàn.

Sau đó, hắn đi đến bên cạnh Sơ Trường Dụ, vươn tay kéo y dậy "Thiếu phó, chiếu rơm này lạnh lắm."
Sơ Trường Dụ ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh Mục dừng một chút, sau đó dịu dàng mỉm cười.


Hắn đặt mấy quyển sách trong tay xuống bên cạnh Sơ Trường Dụ, nói "Hôm nay nghe cai ngục nói rồi, cho nên ta tìm vài quyển du kí cho Thiếu phó giải sầu."
Sơ Trường Dụ không lên tiếng.
"Thiếu phó?" hắn lại gọi một tiếng "Người đừng phớt lờ ta, người biết ta sẽ làm gì mà."
Lòng tự trọng của Sơ Trường Dụ tổn thương nặng nề bởi lời nói của hắn.

Y ngẩng đầu cười khẩy "Cảnh Mục, tác phong lưu manh này của ngươi, không phải do ta dạy."
Cảnh Mục vẫn mỉm cười "Thiếu phó cuối cùng cũng bằng lòng nói chuyện với ta." hắn nói "Hôm nay Trường Lam tỷ tỷ tới tìm ta, tỷ ấy nói phải lên phương Bắc, muốn gặp người một lần."
Sơ Trường Dụ không lên tiếng.
"Ta nói với tỷ ấy, mọi chuyện đã có ta, tỷ ấy không cần lo lắng." Cảnh Mục cười nói "Lần sau tỷ ấy về nhà, có thể gặp được người rồi."
"Ngươi biết ta muốn hỏi gì." Sơ Trường Dụ nói.
"Hôm qua ta đã nói với Thiếu phó rồi." thấy y ngồi trên chiếu rơm mỏng, Cảnh Mục liền cởi áo choàng khoác lên vai y "Chuyện này Cảnh Mục không thể nghe lời Thiếu phó."
Sơ Trường Dụ giơ tay muốn ném áo choàng đi, Cảnh Mục kiên quyết giữ chặt bả vai của y.
"Hôm nay, phụ hoàng hạ chỉ rồi." Cảnh Mục cười nói "Hai quan viên kia vẫn bị chém đầu, kể cả Phàn Du An và tri phủ Hồ Châu.

Đại hoàng huynh bị giáng làm thứ dân, nhốt trong cung."
Sơ Trường Dụ dừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Mục "Ngươi xin Hoàng thượng hạ chỉ giết tri phủ Hồ Châu?"
"Phải." Cảnh Mục bình tĩnh nói.
Sơ Trường Dụ giơ tay tát mạnh vào mặt Cảnh Mục.
Cảnh Mục hơi nghiêng đầu, trên mặt xuất hiện vết đỏ.

Nhưng hắn không hề lộ vẻ ngượng ngùng, dừng một chút, sau đó dùng vẻ mặt ôn nhu nhìn Sơ Trường Dụ "Thiếu phó, tay người có đau không?" vừa nói vừa vươn tay bắt lấy tay y.
Sơ Trường Dụ vùng ra, lại tát thêm một cái vào mặt Cảnh Mục.
Cảnh Mục lần này không nói nữa.
"Tại sao lại giết ông ấy?" giọng Sơ Trường Dụ không tự chủ được run rẩy, hốc mắt đỏ lên.

Môi y run run, ánh mắt dán chặt vào người Cảnh Mục "Phàn Du An không sai, ông ấy càng không sai.

Phàn đại nhân một đời vì nước vì dân, ông ấy là quan phụ mẫu của Hồ Châu.

Ngươi vì chuyện đó, lại..." nói đến đây, cổ họng Sơ Trường Dụ nghẹn ngào, không nói nên lời.

Một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt trái của y.
"Ta không giết ông ta, cũng không giết được Phàn Du An." Cảnh Mục trầm giọng nói.
"Vốn không nên giết Phàn Du An, ngươi vì Phàn Du An mà giết oan người tốt." Sơ Trường Dụ nghẹn ngào nói "Cảnh Mục...!Cảnh Mục, ngươi thật sự là học trò ngoan của ta."
"Kiếp trước, ông ta cũng chết." Cảnh Mục thản nhiên nói.
Sơ Trường Dụ ngừng lại.
Đúng vậy, kiếp trước chính là mình, tri phủ Hồ Châu vừa vào kinh, đã hạ lệnh chém đầu cả nhà ông ấy, không chừa một ai.
Người đã giết ông ấy...!chính là mình.
Kế đó, y bật cười lớn.
"Hay, hay thật." y vừa cười, vừa chảy nước mắt "Kiếp trước ta tạo nghiệp, không phải chết đi là có thể kết thúc.

Ta giết nhầm người, tội ác phạm phải đều bị học trò của ta học được, lần nữa giày vò ta.

Ông trời cứ bắt kiếp này của ta không được trong sạch, bắt ta làm chuột ngoài đường bị mọi người đòi chém đòi giết."
Y vừa khóc vừa cười, dọa Cảnh Mục sắc mặt tái nhợt, không biết phải làm sao.

Cảnh Mục giơ tay siết vai y, ôm y vào trong lòng, run rẩy gọi y.
Sơ Trường Dụ không để ý tới hắn, chỉ cười cười.

Ôm y trong lòng, Cảnh Mục cảm nhận được sự run rẩy và lạnh lẽo của y, không biết phải làm sao bèn vùi mặt vào vai y "Thiếu phó...!người đừng như vậy, Thiếu phó."
"Cảnh Mục." một lúc sau, Sơ Trường Dụ ngừng lại, giọng mềm như tơ, lặng như nước đọng "Ngươi chỉ nói ngươi thích ta, chỉ sợ ngươi còn không biết ta là người thế nào."
Cảnh Mục vùi đầu thật sâu vào cổ y.
"Ngươi chỉ biết ta thích quyền thế, chỉ sợ ta bị ức hiếp, sợ ta không ở bên cạnh ngươi." y nói "Nhưng ngươi có biết ta sợ cái gì không? Cảnh Mục, ta sợ nhất chính là trở về kiếp trước."
"Sơ Trường Dụ ta, từ nhỏ sống không thẹn với trời đất, nhưng kiếp trước ta lại trở thành kẻ gian.

Kiếp này ta không cầu gì cả, không cần vinh hoa phú quý, cũng không cần quyền thế ngất trời.

Ta chỉ muốn làm một người trong sạch, không mắc nợ ai, đoan chính làm người."
"Ngươi đừng ép ta, giống như kiếp trước, tự cảm thấy bản thân thật ghê tởm.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi