NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

----------------------------

Ngoại truyện 1 (P2): Cậu Bé Quàng Khăn Tím đi một mình trên con đường nhỏ ở ngoại ô.

Chiếc bánh trong tay Tiêu Chỉ không hổ danh là vũ khí mạnh nhất thế giới. Khi cầm nó trong tay, cảm giác như thể không gì địch nổi này khiến người ta cảm thấy như mình có thể đánh bại mọi thứ trên đời.

Thực tế thì đúng là vậy. Dưới gạch đá của Tiêu Chỉ, Thần Sông bị đánh đến mức không còn sức phản kháng, ngay cả sức điều khiển nước sông cũng mất luôn. Vậy nên lão chỉ có thể ôm đầu, vừa né vừa tìm cơ hội chạy trốn.

Phát hiện ra mục đích của Thần Sông, Tiêu Chỉ nhanh nhẹn dùng cái tay không kia túm lấy vạt áo của lão. Còn cái tay kia thì cầm cục gạch phang vào cái đầu chỉ còn loe ngoe mấy sợi tóc của lão không hề thương tiếc.

"Dừng, dừng, dừng lại!!!" Thần Sông thấy mình sắp phải đối mặt với nguy cơ chấn thương sọ não, nên vội vàng xin được tha thứ.

Người qua đường bây giờ sao mà dữ dằn quá. Không phải chỉ là chôm tí đồ thôi à? Có cần phải đối xử với lão như vậy không?! Lão là Thần Sông đấy! Thần đấy! Chẳng qua là sở thích hơi lạ thôi mà.

Mà kế hoạch của lão vốn là cho dù Cậu Bé Quàng Khăn Tím chọn sói vàng hay sói bạc hoặc là không thèm chọn, thì lão cũng sẽ nói người ta là một chàng trai không trung thực, sau đó cuỗm sói của người ta đi một cách tự tin...

Đúng là lão khọm vừa keo kiệt vừa khiến người ta ghét.

Tiêu Chỉ cầm cục gạch kề sát đến Thần Sông hơn một tí. Giọng điệu lạnh lẽo, cứ như cậu đang chuẩn bị bẻ cọng rau già này đi hầm canh: "Sói của tôi đâu?"

Thần Sông chỉ đành vung ống tay áo, thế là sói lớn lông bạc đã xuất hiện trên bờ sông.

Tiêu Chỉ nhìn theo động tác của lão, thấy sói lớn lắc lắc đầu, hành động vẫn rất tự nhiên, mà bộ lông vẫn cứ xõa tung mềm mại như thường, trông có vẻ không bị thương chỗ nào cả, đúng hơn là chẳng bị mất sợi lông nào thì cậu mới hài lòng nhìn sang chỗ khác.

"Cậu, Cậu Bé Quàng Khăn Tím à, tôi đã trả sói lại cho cậu rồi, cậu có thể cho tôi đi không?" Thần Sông nhìn con sói mình vừa mới trả về mà lòng đau như cắt. Đó là nỗi đau khi đã cướp được món hời còn phải nhả ra, là cảm giác như thể linh hồn lão đã bị khoét mất một góc.

Thần Sông còn tưởng rằng Tiêu Chỉ sẽ buông tay, nhưng không ngờ rằng thằng nhóc trước mặt mình lại nở một nụ cười tàn ác: "Đợi đã, đưa nhẫn của ông đây."

Đôi mắt khô quắt của Thần Sông trợn to: "Ăn, ăn, ăn cướp?!!!"

Lão chưa bao giờ nghĩ rằng kẻ tự xưng là bá chủ bờ sông như mình cũng có ngày bị ăn cướp ngược lại. Thanh niên này quá đáng lắm luôn đấy!

Nhưng ngay sau đó, lão đã cảm giác được thứ vũ khí lạnh như băng của Cậu Bé Quàng Khăn Tím đang để ngay trên đầu mình, cứ như chỉ một giây nữa thôi, cậu sẽ biểu diễn một màn đập nát quả óc chó cho lão xem.

Thần Sông chợt thấy lạnh trong lòng: "Đưa, đưa, đưa... Đưa hết cho cậu là được mà."

Dưới ánh mắt nồng nhiệt của Tiêu Chỉ, Thần Sông lưu luyến lấy hai cái nhẫn vàng và bạc của mình ra, run rẩy dâng lên trước mặt cậu.

Tiêu Chỉ buông Thần Sông ra, còn đang định nói rằng mình chỉ cần mỗi cái bạc thôi.

Nhưng thấy cậu còn chuẩn bị nói gì đó nữa, Thần Sông chợt cảm thấy đầu mình rất đau, đau thấy ông bà. Thế là lão bèn ném nhẫn rồi lùi về sau, khi chắc chắn là Tiêu Chỉ sẽ không lao đến nữa, lão mới chui vào nước một cái "vèo".

Thấy nhẫn sắp rơi xuống sông, Tiêu Chỉ cũng không thèm quan tâm tới lão Thần Sông vừa chạy trốn nữa. Cậu bèn đưa tay chụp lấy nhẫn. Cũng may là không rơi cái nào.

Tiêu Chỉ nhìn hai chiếc nhẫn đang tỏa sáng lấp lánh trong tay mình: "Lời được một cái nhẫn vàng, cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức luôn nhỉ?"

Tiêu Chỉ và sói lớn quay về nơi khi nãy gặp được Hải Yêu. Hải Yêu xinh đẹp kia đang nhàn nhã ngoi lên mặt nước đợi họ. Khi nhìn thấy Tiêu Chỉ, gã còn vui vẻ vẫy tay với cậu: "Mọi thứ đều suôn sẻ chứ? Cậu Bé Quàng Khăn Tím."

"Cũng xem như suôn sẻ." Tiêu Chỉ đưa hai chiếc nhẫn qua: "Ngoại trừ nhẫn bạc thì tôi còn lấy được chiếc nhẫn vàng."

"Ồ" Hải Yêu cười cười nhận lấy hai chiếc nhẫn, rồi cẩn thận ngắm nghía chúng dưới ánh mặt trời: "Ừm, ừm. Đều là thật cả. Không ngờ rằng anh có thể bắt lão khọm keo kiệt kia giao hết hai chiếc."

Gã nhận nhẫn rồi nhìn về phía Tiêu Chỉ: "Phần thưởng của việc hoàn thành nhiệm vụ vượt mức là anh có thể hỏi tôi một câu hỏi."

Tiêu Chỉ nói: "Hỏi gì cũng được à?"

Hải Yêu cười lên tựa như cả mặt nước đều nở hoa: "Về khu rừng này, có thể. Nhưng về số đo 3 vòng và cân nặng của tôi, không thể."

Tiêu Chỉ: "..."

Cậu chẳng muốn biết số đo 3 vòng và cân nặng của một con Hải Yêu tí nào cả, có hiểu không?!

Tiêu Chỉ nhìn lướt qua "Chiếc bánh mạnh nhất vũ trụ" vẫn còn bóng loáng sau khi chiến với Thần Sông xong, rồi ngẩng đầu lên hỏi Hải Yêu: "Cậu biết bà ngoại tôi ở đâu không?"

Hải Yêu suy nghĩ một lát: "Sao tôi biết được bà ngoại anh ở đâu? Nhưng mà, hình như tôi có biết một kẻ tên là "Bà Ngoại" trong khu rừng này."

Tiêu Chỉ: "..."

Thì ra tên là "Bà Ngoại", chứ không phải là bà ngoại...

Thiết lập quái quỷ gì thế này!

Hải Yêu nghiêng đầu, sợi tóc gã phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời: "Tôi có thể đưa anh đến nơi của Bà Ngoại, muốn đi luôn không?"

"Vậy phiền cậu rồi." Tiêu Chỉ bỗng nhớ ra một việc: "Từ từ, tên đó như thế nào?"

Vẻ mặt Hải Yêu lộ vẻ gian xảo: "Úi cha, hết một câu hỏi mất rồi..."


Gã vừa nói xong, dưới sông đột nhiên xuất hiện một bóng nước lớn bằng một người. Bóng nước bay về phía Tiêu Chỉ và sói lớn, bao lấy hai người rồi bay lên không trung, bay về một hướng bí ẩn.

Ở con sông bên dưới, Hải Yêu vẫy tay tạm biệt Tiêu Chỉ: "Hẹn gặp lại nhé Cậu Bé Quàng Khăn Tím, có cơ hội thì chúng ta lại hợp tác!"

Bóng nước trong có vẻ mong manh, nhưng khi chở một người một sói thì vẫn nhẹ tênh. Nó bay rất nhanh trên không trung, còn cực kỳ vững chắc, giống hệt như một con tàu bay có thể nhìn toàn cảnh.

Xung quanh không có gì để giải trí, Tiêu Chỉ bèn ngồi xuống. Cậu vừa ngắm nhìn phong cảnh trong rừng rậm vừa vuốt ve sói. Không thể không công nhận rằng bộ lông vừa mềm mại lại vừa chắc chắn của sói có một sức quyến rũ khiến con người không thể chối từ.

Sói lớn ngoan ngoãn ghé vào người cậu, cẩn thận gối đầu lên đùi Tiêu Chỉ, để giúp cậu có thể thoải mái vuốt ve bộ lông của mình.

Cứ như vậy, bọn họ bình yên đi hết cả quãng đường. Cuối cùng, khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc họ tới được nơi Bà Ngoại ở.

Bóng nước đưa Tiêu Chỉ và sói lớn đáp xuống đất, sau đó vỡ tan, biến thành những bọt nước nhỏ li ti. Chúng rơi trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã bị đất hút mất.

Giọng nói đã lâu chưa xuất hiện lại vang lên: "Sau một ngày bôn ba, cuối cùng Cậu Bé Quàng Khăn Tím cũng đến được nhà của bà ngoại. Bình thường, cậu thích nhất là vào nhà của bà ngoại, nhưng không hiểu sao hôm nay cậu có một cảm giác rất lạ."

Tiêu Chỉ ngẩng đầu lên bầu trời, nhưng không thấy bất cứ kẻ khả nghi nào. Cậu lại nhìn sang sói lớn bên cạnh mình. Sói lớn không có phản ứng gì, dường như là không nghe thấy giọng nói đó.

Có lẽ chỉ có mình nhân tài như Cậu Bé Quàng Khăn Tím mới nghe được thôi.

"Cậu Bé Quàng Khăn Tím hãy đi tiếp đi, điều tra bí mật của bà ngoại." Giọng nói đó nói hết câu thì biến mất.

Trước mặt Tiêu Chỉ là một căn nhà gỗ đứng sừng sững, trái ngược hoàn toàn với căn nhà nhỏ trong rừng như cậu tưởng tượng. Cái nhà này to lớn vô cùng, mỗi tầng đều cao gấp mấy lần các căn nhà cao tầng khác. Ngay cả cửa sổ cũng cao bằng chiều cao của hai thanh niên cao lớn cộng lại.

"Có vẻ như "Bà Ngoại"này là một tên khổng lồ..." Tiêu Chỉ nhìn căn nhà rồi nói.

Vậy nên cậu mới cần đến vũ khí như vậy sao? Tiêu Chỉ lại rũ mắt nhìn vào "chiếc bánh" trong giỏ của mình.

Cậu và sói lớn nhìn nhau, sau đó Tiêu Chỉ đẩy cánh cửa gỗ ra.

Hầu hết đồ dùng trong nhà đều được làm bằng gỗ, tỏa ra một mùi hương chỉ thuộc về gỗ. Trong nhà cũng được xem là gọn gàng, sạch sẽ, nhưng lại trống không, chẳng có ai cả.

"Có ai không?" Tiêu Chỉ vừa quan sát căn nhà, vừa thử hỏi: "Tôi đến đưa bánh... Cậu... Cậu Bé Quàng Khăn Tím đây..."

Chính miệng nói ra mấy chứ "Cậu Bé Quàng Khăn Tím" làm cậu thấy ngại quá.

Trong nhà không có ai đáp lại. Khi Tiêu Chỉ đang cảm thấy rất quái dị, thì lại nghe thấy tiếng động lạ vang lên từ căn phòng ở cuối hành lang. Đó giống như là tiếng phát ra khi một vật cứng rơi xuống mặt đất.

"Bà Ngoại?" Tiêu Chỉ gọi một tiếng về phía đó, đồng thời nắm chặt lấy Thần Khí mang tên cục gạch của mình.

Mà trong nhà vẫn chẳng có ai đáp lại cậu.

Tiêu Chỉ và sói lớn cũng đã đi đến trước cửa. Hiện tại thì nơi khả nghi nhất chính là đây. Theo như thiết lập quái dị của thế giới này, thì có lẽ cậu buộc phải mở ra xem thử.

Tiêu Chỉ đẩy cửa ra.

Sau cửa chính là một căn phòng ngủ, nhưng trong căn phòng này có gì đó rất lạ. Nơi đây không có bất cứ đồ dùng trong nhà nào khác, chỉ có một chiếc giường cực lớn được đặt ngay chính giữa. Tất cả màn giường đều đã thả xuống, khiến người ta không thể thấy rõ tình hình bên trong, nhưng khi nhìn vào cái bóng thấp thoáng bên trong thì có vẻ như thứ trong đó khổng lồ lắm.

Tiêu Chỉ cẩn thận bước đến bên mép giường: "Bà Ngoại?"

Cuối cùng, lúc này sau màn giường cũng có âm thanh vang lên: "Goo..."

-----------Hết phần 2----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi