NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull.

-----------------------------------------

Chương 18: Bạn xem, họ cười tươi đến thế cơ mà!

Trước mắt Tiêu Chỉ chỉ có một màu tối đen.

Lúc nãy vì tim đập quá nhanh, nên hệ thống của ZERO đã gửi cho cậu rất nhiều thông báo nhắc nhở giám sát sức khỏe để cậu chú ý hơn đến tình trạng của bản thân, chủ yếu là nói: vui lòng offline để tiến hành kiểm tra sức khỏe.

Nhưng cậu lại không thể tự offline được, cuối cùng sau rất nhiều lần bị nhắc nhở về tình hình sức khỏe, dưới tình trạng nhịp tim của Tiêu Chỉ vẫn tăng nhanh như trước, nên cậu đã bị hệ thống cưỡng chế đá ra ngoài.

Sau đó thì chẳng có gì nữa.

Cậu không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, cũng không cảm nhận được âm thanh hay ánh sáng, giống như cậu đã bị đưa ra khỏi thế giới, xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến vô tận.

Chẳng lẽ đây chính là cảm giác của cái chết?

Ở trong trạng thái không trọng lực như vậy, Tiêu Chỉ chợt thấy hơi hoảng loạn, sau đó theo thời gian mới dần dần bình tĩnh lại.

Thậm chí cậu còn có thời gian để suy nghĩ về A Sâm.

A Sâm chính là lãnh chúa Hessen, tin tức này khiến cậu đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy thật ảo. Tuy trước đây cậu đã từng suy đoán thân phận của lãnh chúa Hessen thần bí kia, nhưng dù có nghĩ thế nào, A Sâm vẫn là lựa chọn bị cậu loại bỏ đầu tiên.

Một phần là vì lòng tin vào tình bạn giữa họ, còn một phần khác chính là sự khác biệt quá lớn về tính cách là phong cách làm việc.

Chẳng lẽ là do năm đó Tiêu Chỉ đã lừa hắn quá nhiều, hay là do mấy câu truyện cổ tích bậy bạ kia đã gây ra ảnh hưởng không tốt đến tâm hồn non nớt của hắn?

Tiêu Chỉ nghĩ về đôi mắt nhỏ ngây thơ của A Sâm, sau đó không kìm lòng được phải tự mắng mình vài câu: "..."

Bỗng nhiên cảm thấy mình là một thằng đàn ông tội lỗi đầy mình.

Cậu lại nghĩ về đống vật phẩm lấp lánh ánh vàng sau khi giám định trong ba lô của mình.

Hoặc là bị xem như tội phạm lừa đảo nhỉ?

Tiêu Chỉ suy nghĩ, nếu mình có một người bạn, sau khi nhận hết những đồ vật có giá trị của mình xong, bỗng nhiên không nói không rằng mà bốc hơi khỏi thế gian, còn mang theo hết những đồ vật đáng giá, nửa xu cũng chẳng thèm để lại, chắc chắn là cậu cũng sẽ nghĩ rằng mình đã bị lừa thôi.

Tức giận và trở mặt cũng là chuyện dễ hiểu mà...

Câu chuyện này đã cho chúng ta biết, không nên lừa dối những thanh niên trông có vẻ nhẹ dạ cả tin, nếu không sẽ nhận được lệnh truy nã dán khắp mười tám vòng quanh lục địa Dazemenya.

Nhưng mấy năm nay, thật ra A Sâm đã phải trải qua những chuyện gì? Vì sao lại biến thành bộ dạng như hiện tại?

Tiêu Chỉ suy nghĩ mông lung, nhưng nhất thời cũng chẳng tìm được đáp án, cậu chẳng hề biết được những chuyện mà A Sâm đã trải qua trong suốt 600 năm, đương nhiên cũng không có cách nào đoán được nguyên nhân khiến A Sâm thay đổi.

Ngay lúc này, Tiêu Chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện ánh sáng, hơn nữa lại càng ngày càng rõ ràng, thật sự hơi chói mắt.

Đồng thời cậu cũng lấy lại được xúc giác, cảm thấy bản thân giống như đang nằm ở một nơi nào đó cứng ngắc.

Xem ra mạng cậu lớn lắm, không chết được.

Thế giới trước mắt dần trở nên rõ ràng, Tiêu Chỉ ra sức chớp mắt vài cái, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của cậu chính là một cái trần nhà bị sụp xuống một nửa, phong cách kiến trúc này thật xa lạ, không phải bất kỳ kiểu dáng nào mà Tiêu Chỉ biết cả.

Cậu đã rời khỏi trò chơi?

Tiêu Chỉ nhìn xung quanh, xung quanh đều là trần nhà xập xệ, chắc hẳn nơi này đã từng là một khu dân cư, nhưng nhìn tình hình này và đống đổ nát trên mặt đất, có vẻ như nó đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi.

Bầu trời màu đỏ cam, nhưng chẳng phải thứ màu đỏ vàng đan xen theo trình tự của ráng chiều, mà là một màu đỏ khiến người ta cảm thấy vừa khô vừa nóng.

Ánh mặt trời ngoài cửa chói mắt đến lạ, ngay cả ánh sáng cũng là màu đỏ.

Nhiệt độ xung quanh cao đến mức khó mà tưởng tượng nổi. Tiêu Chỉ thấy xung quanh có rất nhiều dấu vết như nhựa bị chảy ra, ngay cả mặt ngoài của kim loại cũng đang bốc khói, có vẻ như rất nóng.

Nếu như bây giờ đặt một miếng thịt lên cao, chắc chắn là nó sẽ bị nướng chín trong vài giây.

Tiêu Chỉ đứng dậy, trong phòng thật sự quá nóng, giống hệt như một cái lò nướng. Nếu như một người bình thường đứng ở nơi này, chắc chắn là không sống nổi.

Nhưng thật thần kỳ, Tiêu Chỉ lại có thể tung tăng nhảy nhót, hơn nữa ngoại trừ việc cảm thấy hơi nóng một chút thì chẳng thấy khó chịu gì nhiều.

Cậu nhìn vào bàn tay của mình, phát hiện ra cách ăn mặc của bản thân bây giờ vẫn là quần áo trong trò chơi, rồi cậu lại chạm lên mặt mình, vẫn là khuôn mặt giống hệt như trước khi offline.

Vậy là cậu...vẫn đang dùng cơ thể trong game ư?

Lần đầu tiên cậu phát hiện mình bị đưa vào trò chơi, Tiêu Chỉ vẫn cần một khoảng thời gian ngắn để tự điều chỉnh suy nghĩ, thế nhưng bây giờ cậu lại rất bình tĩnh, phải công nhận rằng khả năng thích nghi của con người tốt thật.

Cậu mở giao diện trò chơi, phát hiện ra vẫn có thể mở được giao diện, các chức năng cơ bản khác vẫn có thể sử dụng, nhưng mấy chức năng linh tinh như liên lạc thì không dùng được, cũng chẳng biết là do không thể dùng hay là chỗ của cậu không có tín hiệu.

Tiêu Chỉ thử gọi: "Đại Tráng Tráng?"

Không có ai đáp lại, xem ra Đại Tráng Tráng cũng không thể theo cậu đến nơi này.

Tiêu Chỉ thử sử dụng chuông gỗ, nhưng vẫn không có phản ứng, có lẽ là cậu cũng không có cách nào trở về Vùng đất Mộc Hồn.

Cậu tìm kiếm trong phòng một chút, các đồ dùng ở nơi này phần lớn đều đã bị tàn phá đến không nhìn rõ hình dạng, cuối cùng cậu cũng tìm được một đồ vật bằng kim loại không mấy nổi bật trong góc phòng.

Bên trên dùng ngôn ngữ phổ thông mà Tiêu Chỉ đã từng nhìn thấy trong game, viết: D8796-11, lịch thiên văn năm 217.

Nhìn qua phần chú thích, vật này do nhóm cư dân đầu tiên di cư đến hành tinh này chế tạo ra để làm kỷ niệm. D8796-11 là một hành tinh giàu tài nguyên, cư trú cấp bậc E-, định cư ở nơi này đa số đều là thợ mỏ và người nhà của họ.

Tiêu Chỉ vẫn còn nhớ rõ, lúc cậu xem diễn đàn, các người chơi đã từng nhắc, hiện tại là lịch thiên văn năm 472.

Hơn 200 năm trước, nơi đây vẫn là nơi có rất nhiều dân cư sinh sống, nhưng hiện tại lại biến thành thế này. Có lẽ đây chính là hậu quả của việc ỷ lại tài nguyên mà phát triển quá mức, dẫn đến tài nguyên bị khai thác đến mức cạn kiệt, thành thị suy tàn. Những chuyện như vậy trong thời đại trái đất cũng chẳng hiếm lạ gì.

Trong nhà cũng chẳng còn manh mối nào nữa, Tiêu Chỉ bèn mặc áo choàng, đi ra bên ngoài.

*

Cái nóng khủng khiếp bên ngoài khiến người ta khó mà chịu đựng được.

Sau khi ra ngoài, cậu phát hiện ra vị trí của mình hiện tại là một khu dân cư bị bỏ hoang, xung quanh không hề có dấu chân, chắc hẳn là đã bị bỏ hoang từ lâu.

Tiêu Chỉ đi theo con đường quốc lộ cũ nát, ven đường vẫn là cảnh tượng hoang vu như khi nãy.

Đi được vài tiếng đồng hồ, dựa vào thời gian hiển thị trong game, thì bây giờ đã vào đêm rồi.

Nhưng ánh mặt trởi trên đỉnh đầu Tiêu Chỉ vẫn không hề dịu đi chút nào, vậy có nghĩa là thời gian tự quay của D8796-11 và trái đất không giống nhau, thậm chí còn chưa xác định được cái thứ giống mặt trời kia liệu có phải là mặt trời thật hay không.

Lại đi thêm một lúc lâu, bây giờ trước mắt Tiêu Chỉ mới xuất hiện một thành phố đổ nát hoang tàn.

Nếu gọi là thành phố thì có vẻ như đánh giá nơi này hơi cao, tuy rằng diện tích không nhỏ, nhưng dáng vẻ lại chẳng khác gì so với khu dân cư kia, thậm chí còn bẩn hơn một chút.

Chỉ là có thể nhìn thấy dấu chân trong mấy tòa nhà ở đây, chứng tỏ rằng nơi này không phải khu vực không người.

Một cái lồng bán trong suốt bao phủ cả thành phố, khiến nó trông có vẻ hơi giống với thành phố Cyberpunk ở tương lai.

Chỉ tiếc rằng bên khung cửa sổ đón gió lại treo mấy cái quần xà lỏn chắp vá lung tung đang lay động cùng với mấy đôi tất chẳng chiếc nào giống chiếc nào treo trên đầu tường, khiến bầu không khí khô khan lạnh lẽo ở nơi này bị phá hỏng mất.

Thành phố này không có tường vây quanh, nên Tiêu Chỉ chỉ chọn một hướng không khiến người khác chú ý, lặng lẽ đi vào.

Bước vào bên trong phạm vi thành phố, Tiêu Chỉ cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ đã giảm xuống không ít, nếu như so sánh với Trái Đất thì vẫn nóng hơn nhiều, nhưng ít ra vẫn cho người ta con đường sống.

Có lẽ thành phố này hoàn toàn không có khái niệm quản lý đô thị, nên mặt đất toàn là đất đá và rác rưởi, cũng chẳng biết đã tích tụ bao nhiêu năm, mà khi giẫm lên rất khó chịu.

Tiêu Chỉ cũng chú ý đến rác rưởi ở nơi này, tuy rằng nhiều nhưng lại không có một chút cặn thức ăn nào, từ đó cậu cũng có thể đoán được khả năng cung cấp lương thực ở nơi này cũng không ổn lắm.

Đi thêm một lúc nữa, bước chân của Tiêu Chỉ bỗng hơi khựng lại, trực giác người chơi nói cho cậu biết...có kẻ đang lặng lẽ theo dõi cậu.

Cậu vốn định cắt đuôi người phía sau, nhưng bỗng nhiên lại nảy ra ý tưởng mới.


Tiêu Chỉ lặng lẽ đi về một nơi hẻo lánh mà không để lộ chút sơ hở nào, thế là tên bám đuôi phía sau cũng đuổi theo cậu.

Cậu không biết đường đi nước bước ở nơi này, nhưng nhờ vào hướng dẫn của bản đồ game, nên cậu cứ như dân bản địa, thong thả đi qua từng con hẻm.

Cuối cùng cũng đến được một hẻm nhỏ không người.

"Phía trước, đi hướng nào vậy? Bên kia là ngõ cụt."

Tiêu Chỉ dừng chân rồi quay đầu lại nhìn, bỗng thấy hai người đàn ông khoác áo choàng màu bạc kỳ quái đang đứng ở chỗ ngoặt, áo choàng của bọn họ nát tươm, chất liệu cũng rất lạ.

Mỗi người đều cầm một cây gậy sắt trong tay, tiếp cận Tiêu Chỉ từ hai bên trái phải. Mà phía sau Tiêu Chỉ là ngõ cụt, nếu cậu muốn bỏ trốn thì chỉ có thể đi về phía trước, nhưng vị trí của bọn họ vừa khéo lại phá hỏng đường chạy trốn của cậu.

"He he, đường Tân Thành không phải là nơi mà người ngoài có thể tùy tiện đi qua."

"Tao trên mái nhà nhìn thấy mày, mày lại có thể sống sót ra khỏi cái thành phố hoang phế kia, chắc chắn là trên người mày có mặt nạ phòng độc đúng không? Giao ra đây, giao ra tao sẽ cho mày đi!"

"Đừng nghĩ đến chuyện cầu cứu, dù mày có hét to cách mấy cũng không có ai cứu đâu."

Hai người này đều là mấy tên du côn không nghề ngỗng cũng không có học thức của Tân Thành. Thật ra cư dân Tân Thành đều như thế cả, không hề có bất kỳ cư dân bình thường thật thà nào.

Bọn họ hiểu rõ hoàn cảnh ở D8796-11 khắc nghiệt như thế nào, nếu như bọn họ không có mặt nạ phòng độc thì không có cách nào sống sót ở bên ngoài, ngay cả khi ở bên trong thành phố cũng cần phải khoác thêm một cái áo choàng bạc loại này để tránh bị ánh sáng chiếu trực tiếp. Còn khi ra ngoài thì cần phải có những trang bị cao cấp có tác dụng phòng hộ, mà đó không phải là thứ mà loại vô danh tiểu tốt, gánh nặng của dân chúng như bọn họ có thể có được.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện người chỉ cần hai chân là có thể đi được, vậy không phải dê béo thì là gì nữa?

Hai người vốn nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của chàng thanh niên đối diện, nhưng lại không ngờ cậu lại ngẩng mặt lên, nở một nụ cười rất mực thân thiện dịu dàng với bọn họ.

Tiêu Chỉ hỏi: "Kêu to cũng không ai cứu?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chợt cảm thấy rằng não người này có vấn đề, bọn họ bèn giơ gậy sắt lên, nhào về phía Tiêu Chỉ.

"A!!!..."

"Ây dzaaa!..."

"ĐM, tao lạy mày, đừng có đánh nữa!"

"Ba ơi, tha cho con đi..."

Sau một hồi náo loạn đến long trời lở đất, xung quanh lại trở về dáng vẻ yên tĩnh, cũng không có ai có hứng thú quan tâm đến mấy chuyện ở bên này.

Hai người mới nãy vừa hùng hổ bây giờ lại ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, trông vô cùng đáng thương, giống như bị hốt tại trận khi ổ mại dâm bị điều tra vậy.

Người đàn ông vừa nãy trông có vẻ lịch sự văn nhã, nhưng lại móc ra một vật phẩm gần giống như gậy gộc từ trong áo choàng, sau đó đập cho bọn họ mấy cái thật mạnh. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã biến thành bộ dạng như bây giờ.

Gậy sắt của bọn họ không thấy đâu, áo choàng trên người cũng bị Tiêu Chỉ đánh rớt, lộ ra cái quần xà lỏn hoa hòe chắp vá lung tung, trên mặt toàn là mấy vết xanh xanh tím tím, thảm không nỡ nhìn.

Hình ảnh này làm người ta không thể phân biệt nổi ai là ăn cướp còn ai là người bị cướp.

Tiêu Chỉ mới hoạt động tay chân có tí thôi mà đã tìm ra được ưu điểm của game này rồi.

Tuy rằng trong trò chơi, cậu chỉ là một pháp sư yếu ớt, nhưng khi đến hiện thực, năng lực phản ứng của cơ thể này lại khá hơn người bình thường rất nhiều, khi ra tay đánh người cũng mượt mà lạ kỳ, hơn nữa còn có sức mạnh phát ra từ Truy Hồn Giả, khiến cậu kìm lòng không đậu, muốn thử thêm lần nữa.

Hai người trên mặt đất cảm thấy hơi lạnh sống lưng, bọn họ nhìn gương mặt luôn mỉm cười của Tiêu Chỉ, rồi thảo luận:

"Mày nói coi có khi nào nó là tinh tặc không? Nhìn đáng sợ quá!"

"Có lẽ nó là tinh tặc bị truy nã, còn là cái loại cực kỳ nguy hiểm đến mức bị cả ba ngân hà lớn truy nã."

"Hic, chúng ta chết chắc rồi!"

"Suỵt, đừng nói nhiều, cứ giả vờ không biết, biết nhiều quá sẽ bị người ta diệt khẩu."

Tiêu Chỉ đột nhiên quay đầu, bước mấy bước đến trước mặt bọn họ, sau đó lấy ra hai miếng đen đen tròn tròn nhét vào miệng bọn họ trong ánh mắt hoảng sợ của hai người.

Sau đó, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hai người bỗng trở nên trắng bệch.

Ánh mắt họ dần trở nên sợ hãi, bản năng sinh tồn khiến bọn họ muốn nhổ thứ trong miệng ra, nhưng lại sợ hãi "Tên tội phạm bị rất nhiều hành tinh truy nã" nên không dám, chỉ có thể nuốt nó trong uất ức.

Tiêu rồi...chắc là bọn họ đã trúng độc...

Hu hu hu, sắp bị giết thật rồi...

Tiêu Chỉ nhìn bọn họ, nở một nụ cười rất mực 'nhân hậu':" Nếu muốn thuốc giải độc, thì phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi, nếu không..."

Hai người rưng rưng nước mắt, liều mạng gật đầu, chẳng hề dám nghi ngờ chút nào. Cái kiểu tim đập như có thể ngừng bất cứ lúc nào như này, chắc chắn không phải giả đâu.

Thấy vậy, tâm trạng Tiêu Chỉ bỗng trở nên hơi rối ren, thứ này chính là lịch sử đen tối nhất trong thời gian học nấu ăn của A Sâm, được gọi là bánh quy, còn về vấn đề hương vị thì...Bạn xem, họ cười tươi đến thế cơ mà!

-------Hết chương 18-------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ: Kỹ năng nấu ăn của A Sâm tuyệt quá (lặng lẽ uống hết một bình thuốc đỏ).

A Sâm:....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi