NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit: DiDi

Beta: Bull

----------------------------------------

Chương 27: Thật ra Hessen đã làm gì mà có thể kiên cường bám trụ đến tận bây giờ thế?

Xác định được mục tiêu, Tiêu Chỉ lập tức tiến vào vùng biển Vong Hồn xám xịt này, bắt đầu tìm kiếm các mảnh khác của bài thơ.

Vùng biển Vong Hồn không thể tự chuyển động, thế mà những phiến đá ở đây lại từ từ chuyển động trên mặt nước như có ý thức, nhưng chúng hoàn toàn không theo một quy luật nào cả. Hơn nữa, thể tích của những phiến đá này cũng không lớn, còn bị bao phủ bởi một màn sương đen khiến cho chúng càng khó bị phát hiện hơn.

Tiêu Chỉ tiếp tục tìm kiếm, sau đó cậu phát hiện ra thêm một mảnh nội dung khác thuộc về , nhưng trên phiến đá vẫn còn một ít nội dung mà cậu phải vất vả lắm cũng không thể nào đọc lưu loát được chúng, không biết là do cố ý lựa chọn những nội dung có độ khó cao hay là bốc đại một cái nữa.

Cậu tiếp tục bay lơ lửng trên mặt biển, đột nhiên mặt biển cách đó không xa bỗng quay cuồng làm bọt biển nổi lên, giống như là nước bị nấu sôi đang không ngừng nổi bọt.

Chuyện này hơi kỳ lạ, Tiêu Chỉ cẩn thận bước vài bước lại gần nơi đó.

"Ông chủ, tôi nghe được mùi của tinh thể Hồn Lửa..."

Đại Tráng Tráng đột nhiên xuất hiện, nó còn buồn ngủ, lông trên đầu bù xù, quần áo người già đang mặc trên người cũng xộc xệch, vừa nhìn đã biết là một nhóc con có tư thế ngủ vô cùng bá đạo.

Tiêu Chỉ nhìn về phía nó: "Đó là thứ gì?"

"Á...." Đại Tráng Tráng duỗi người, rồi nhìn về phía ông chủ của mình.

Vừa nhìn thấy cậu, cơn buồn ngủ của nó lập tức lặn mất tăm, trong đôi mắt to toàn là nước mắt: "Ông chủ...Ngài...sao ngài lại chết rồi...Hu hu hu...Oa oa oa...Hu hu hu... Tôi chỉ ngủ có một giấc thôi mà, không ngờ là vừa dậy đã thất nghiệp..."

Tiêu Chỉ: "..."

Một tháng này Đại Tráng Tráng đều ngủ say bên trong chùy, đương nhiên là nó không biết được những chuyện xảy ra bên ngoài, vừa tỉnh dậy đã thấy ông chủ của mình biến thành vong linh, ai cũng sẽ thấy sợ hãi thôi.

Tiêu Chỉ giải thích sơ qua cho nó về tình hình hiện tại, sau đó kết luận: "Có thế nào thì bây giờ cậu cũng không thất nghiệp được."

Cuối cùng Đại Tráng Tráng cũng nín khóc, nó bay vòng quanh Tiêu Chỉ, nhìn thật kĩ từ trên xuống dưới, còn vươn móng vuốt nhỏ chọc chọc: "Thật không?"

Tiêu Chỉ gật đầu: "Thật chứ, cái tinh thể Hồn Lửa cậu vừa nói đến là gì thế?"

Đại Tráng Tráng ngồi khoanh chân trên không trung, trông hệt như một ông già đang ngồi, vừa nói vừa bóp chân: "Đây là vật liệu đầu tiên mà thầy đã thiết kế để nâng cấp Truy Hồn Giả, chỉ được sinh ra ở Hessen, người ngoài gần như không thể lấy được nó."

"Bởi vì trước giờ Hessen luôn mang tư tưởng bài ngoại, thầy sợ bị bọn họ đấm chết, cho nên đã loại nó khỏi danh sách, hơn nữa còn chuẩn bị rất nhiều vật phẩm thay thế. Nhưng những vật phẩm thay thế không thể thay thế hoàn toàn cho tinh thể Hồn Lửa, nên người vẫn luôn đau đầu về vấn đề này, không ngờ là ông chủ mới chết có tí mà đã tìm được rồi!"

Đại Tráng Tráng dùng cái tay đang bóp chân để cho cậu một ngón cái.

"Tôi còn chưa chết." Tiêu Chỉ bất lực giải thích một câu, sau đó quay sang nhìn nơi đang sủi bọt: "Làm sao để lấy được Tinh thể Hồn Lửa?"

Đại Tráng Tráng nói: "Tinh thể Hồn Lửa có thể đốt cháy linh hồn, linh hồn bị đốt cháy rất khó trị liệu, thậm chí có thể khiến người ta phát điên. Ông chủ, bây giờ ngài là vong linh, nên phải cẩn thận hơn. Nhất định không thể chạm tay vào, chạm một chút cũng không được."

Tiêu Chỉ: "Không tiếp xúc trực tiếp là được à?"

Đại Tráng Trạng gật đầu.

Tiêu Chỉ lại hỏi: "Tinh thể Hồn Lửa có cứng không?"

Đại Tráng Tráng không hiểu cậu đang muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu: "Rất cứng, cũng không dễ tan chảy."

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, rồi lấy ra Truy Hồn Giả ra, trong ánh mắt hoang mang của Đại Tráng Tráng, cậu dùng Truy Hồn Giả như một cây gậy, vung mạnh nó xuống chỗ mặt nước đang sủi bọt.

Một viên tinh thể màu xám có ngọn lửa trắng trong suốt bên trong bị cây gậy này đập bay lên không trung.

Tiêu Chỉ nhẹ nhàng nhảy lên giữa không trung, sau khi tới gần Tinh thể Hồn Lửa, cậu bèn dừng lại ở một khoảng cách nhất định rồi hứng nó vào ba lô, sau đó lại nhẹ nhàng uyển chuyển trở lại. Cả quá trình đều rất suôn sẻ, cứ như là đã tập luyện không biết bao nhiêu lần.

"Bộp bộp bộp" Đại Tráng Tráng nhìn thấy ông chủ nhà mình biểu hiện xuất sắc như thế, không kiềm được mà vỗ tay, lại nói: "Ông chủ ơi, ngài xuất sắc quá! Có thể biểu diễn lại lần nữa được không?"

Tiêu Chỉ không dao động: "Cậu đang xem xiếc khỉ đó hả? Đi thôi."

Nói xong, cậu xoay người rời khỏi khu vực này, tiếp tục tìm kiếm những phiến đá khác.

*

Vùng biển xám ngắt này cứ như kéo dài đến vô hạn, Tiêu Chỉ vẫn luôn nhắm về một hướng mà bay thật lâu, nhưng vẫn không thể nhìn thấy biên giới của nó, nhưng dọc đường cậu còn thu được thêm vài phiến đá nữa.

Cậu sắp xếp những mảnh thơ này theo trình tự. Ngay tại thời khắc để chúng sát nhau, chỗ nối giữa hai phiến đá chợt lóe sáng rồi lập tức ghép thành một khối. Cùng với phiến đá dần hoàn chỉnh, ở phía sau nó cũng xuất hiện một trận pháp đẹp đẽ.

Có lẽ là khi trận pháp này hoàn chỉnh, cũng là lúc cậu qua ải.

Lại có một phiến đá xuất hiện ở phía trước.

Tiêu Chỉ định bước đến nhìn thử, bỗng nhiên một xiềng xích lạnh băng bất ngờ tấn công cậu. Bây giờ cậu đang ở trạng thái vong linh, nên Tiêu Chỉ có thể cảm nhận rất rõ hơi lạnh toát ra từ sợi xích, giống như muốn đóng băng cả linh hồn cậu.

Cậu đột ngột đổi hướng, chuyển sang một hướng khác, né tránh được đòn này.

Đồng thời, cậu cũng nhìn theo hướng đòn tấn công đó xuất hiện.

Trong sương xám, một bóng người mặc áo choàng xám bước ra khỏi sương mù. Cơ thể nócòng xuống, cánh tay dang ra đã khô héo đến mức biến thành màu đen, chắc là một cái xác ướp.

Rõ ràng dưới chân họ là nước, nhưng lại có thể khiến cho những người tham gia đi vững vàng trên đó, cho dù không phải vong linh uyển chuyển nhẹ nhàng cũng có thể.

Cái xác ướp vừa xuất hiện không có ý định nhiều lời với Tiêu Chỉ, thế là sợi xích trong tay lập tức vụt về phía cậu.

Tiêu Chỉ cũng không hề lúng túng, cậu vốn là người chơi hệ chiến thâm niên, nên cậu chưa bao giờ ngán chuyện bị đánh bất ngờ cả, dứt khoát trả cho nókia một loạt cầu lửa.

Tuy đòn tấn công của sợi xích đã thất bại, nhưng cầu lửa của Tiêu Chỉ cũng bị nó né tránh rất linh hoạt, chìm nghỉm dưới đáy biển.

Tốc độ của tên này còn nhanh hơn dự đoán của Tiêu Chỉ nữa, tốt nhất là phải hạn chế tốc độ của nó, nhưng nơi này là mặt biển, nên cậu không thể thi triển Gai Lửa, dù là thế giới phép thuật thì cũng bắt buộc phải có quy tắc cơ bản.

Đầu tiên, Tiêu Chỉ tung ra ba quả cầu lửa phát nổ để tấn công về phía đối thủ, cầu lửa tạo thành một tấm lưới nhỏ bao quanh. Nếu đối thủ muốn thoát ra, thì phải đi theo khe hở mà Tiêu Chỉ cố ý để lại cho nó.

Động tác của xác ướp rất nhanh nhẹn, lập tức nhào qua chỗ khe hở. Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, một cầu lửa gây choáng cũng cùng lúc lao theo nó.

Chẳng mấy chốc, xác ướp đã rơi vào trạng thái choáng váng.

Tiêu Chỉ cũng chẳng thèm khách khí làm gì, chuẩn bị nhân cơ hội này tung ra một special skill tiễn nó đi.

Ngay lúc Tiêu Chỉ chuẩn bị thực hiện phép thuật, cái xác ướp vốn đang bị choáng váng đột ngột cử động. Nó nâng tay lên, một chiêu Thánh Quang lộng lẫy lập tức bay về phía cậu.

Thánh Quang có tác dụng khắc chế cực mạnh đối với tộc xác sống, sát thương cực kỳ cao, là một trong số những phép thuật ít ỏi có thể giết chết được tộc xác sống.

Mà lúc này Tiêu Chỉ đang là vong linh nên không thề không ngừng lại, né tránh đòn này trước.

Mọi người đều biết, trên lục địa Dazemenya, chỉ có đế quốc Blaise mới được kế thừa Thánh Quang. Tuy rằng trên danh nghĩa, Blaise vẫn là đế quốc, nhưng trên thực tế thì nó cũng chẳng khác gì so với quốc gia Giáo hội, hầu như tất cả công việc đều nằm trong tay giáo hội, quốc vương chỉ là con rối của bọn họ mà thôi.

Nhưng có một điều mọi người còn biết rõ hơn, chính là Blaise và Hessen như nước với lửa. Suốt mấy trăm năm qua, đã có vô số trận chiến lớn nhỏ xảy ra, tuyệt đối không có giao dịch tư nhân gì.

Nhưng bây giờ, một tên đến tham gia sự kiện tuyển Thư Ký của Hessen, thế nhưng lại sử dụng phép thuật Thánh Quang, vậy thì chứng tỏ điều gì?

Đại Tráng Tráng nói ra đáp án chính xác: "Là gián điệp!"

Tuy còn chưa thi đậu, nhưng Tiêu Chỉ đã thèm nhỏ dãi vị trí Thư Ký này từ lâu, nên vừa nghe cậu đã thấy không vui rồi. Cậu còn chưa biết được mấy năm nay A Sâm đã phải trải qua những chuyện gì, vậy mà Blaise lại dám đến quấy phá, thậm chí còn muốn cướp cơ hội của cậu?

Nhịn gì nổi nữa?

Mi có áo choàng, chẳng lẽ ta không có à?!

Tiêu Chỉ lập tức hủy bỏ tác dụng của tinh thể Vong Hồn, vừa giơ tay đã tung ra phiên bản nâng cấp của cầu lửa – cầu lửa bùng nổ. Nhiệt độ của cầu lửa bùng nổ cao hơn cầu lửa bình thường rất nhiều lần, có cả tia lửa và tia chớp, còn kèm theo cả tiếng nổ lách tách nhào đến.

Tuy uy lực của cầu lửa bùng nổ rất lớn, tiếng động cũng khủng khiếp, nó chính là ngôi sao sáng nhất trong trận chiến. Bình thường Tiêu Chỉ không thích sử dụng nó, nhưng bây giờ bốn bề vắng lặng, lại còn có một tên phản bội đáng ghét, nên Tiêu Chỉ cũng không ngại nữa.

Đối mặt với tình huống này, động tác của xác ướp chợt khựng lại, nó không ngờ rằng tên trước mặt mình cũng là một kẻ khoác áo choàng phản bội.

Càng đáng sợ hơn chính là người này không hề dễ chọc tí nào cả.

Cầu lửa bùng nổ trong tay Tiêu Chỉ không hề dừng lại, đồng thời, còn kích phát hiệu ứng đặc biệt "Truy Hồn" – sức mạnh kỹ năng +100%, tầm bắm +20%, trong vòng 30 giây.

Lần này, Tiêu Chỉ ném cầu lửa càng thuận tay hơn.

Xác ướp vất vả né tránh trong mớ tia lửa dày đặc, nó cũng muốn khởi động Quang Thuẫn để phòng ngự, nhưng tên đối diện ném cầu lửa mà cứ như đang bán hàng đại hạ giá ngày khai trương vậy, ném điên cuồng giống hệt như hàng tặng kèm không tăng giá.

Cuối cùng, sau một hồi giãy giụa chật vật, tuy không cam lòng nhưng cái xác ướp vẫn ngã vật xuống. Nhưng thi thể của nó lại không chìm xuống, mà vẫn cứ nổi lềnh bềnh.

Tiêu Chỉ bước lên trước xem xét, lại phát hiện ra điều kỳ quái trong đó.

Tuy bề ngoài của tên này giống xác ướp, nhưng bộ phận bị đốt cháy lại tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, giống hệt như bó củi. Tiêu Chỉ dùng Truy Hồn Giả gõ lên cơ thể nó, nhưng thứ cậu cảm nhận được là một cảm giác cứng ngắc, ở chỗ bị hỏng cũng có những đồ vật gì đó giống như bánh răng.

"Con rối?" Tiêu Chỉ nhăn mày lại.

Blaise cố ý làm một con rối để đưa đến tham gia kỳ tuyển chọn Thư Ký của Hessen, cho dù nhìn thế nào thì hành động này cũng không có ý tốt.

Thậm chí, nếu suy nghĩ xa hơn nữa, thì những người có tư cách tiếp cận lãnh chúa Hessen đều là nhóm kỵ sĩ trưởng, nhưng sức mạnh của cấp bậc kỵ sĩ trưởng rất khó để giả mạo. Mà Thư Ký thì khác, chức vị này không cần kẻ quá mạnh, thế nhưng mỗi ngày đều có thể tiếp xúc với công việc của Hessen, quan trọng là còn có thể tiếp cận lãnh chúa.

Blaise muốn mượn tay con rối này để làm gì với A Sâm?

Đại Tráng Tráng cũng bay đến: "Ông chủ, tôi ngửi được mùi âm mưu trong chuyện này."

Tiêu Chỉ không nói gì, nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, vẫn may là con rối này còn chưa kịp tiếp cận A Sâm thì đã bị cậu giải quyết rồi.

Tuy rằng cậu chỉ biết mơ hồ về những mâu thuẫn giữa Blaise và Hessen, nhưng sau khi biết A Sâm chính là lãnh chúa Hessen, lập trường của cậu đã nghiêng hẳn về phía Hessen rồi, đương nhiên là cậu không muốn Blaise thực hiện được âm mưu.

Lúc nãy, Tiêu Chỉ đột nhiên cảm nhận được lực hút dưới chân mình, mặt nước vốn có thể giúp người tham dự đứng vững, bây giờ lại giống như sắp nuốt chửng cậu, không ngừng hút hai chân cậu xuống, cứ như muốn khiến cậu mãi mãi chìm sâu dưới đáy biển.

Cảm thấy tình hình không ổn, Tiêu Chỉ lập tức kích hoạt lại tinh thể Vong Hồn. Chỉ trong nháy mắt, lực hút đã hoàn toàn biến mất, mặt biển lại trở nên kiên cố.

Có vẻ như người sống không được chào đón ở vùng biển này.

Cậu lại ném cầu lửa ra để thiêu rụi con rối, rồi cậu mới bước đến cầm lấy phiến đá trên mặt biển. Mà trên phiến đá lại đúng là đoạn cuối của bài thơ mà cậu đang cần. Sau khi ghép những phiến đá này xong , chắc chắn sẽ có biến hóa.

Để tránh bại lộ, Tiêu Chỉ bèn cho Đại Tráng Tráng về cây chùy của Bruchon nghỉ ngơi trước, sau đó mới ghép mấy phiến đá lại.

Sau khi ánh sáng xuất hiện, trận pháp ở mặt sau phiến đá cũng lóe lên. Một pháp trận lớn hơn bỗng xuất hiện dưới chân Tiêu Chỉ, đưa cậu rời khỏi chỗ này.

*

Ở một góc không biết tên của vùng biển Vong Hồn.

Ngải Einstein ngồi xổm trên mặt biển, phía trước là một đống phiến đá.

Anh thử dùng cách như chơi xếp hình để ghép chúng nó lại, nhưng cho dù có làm thế nào cũng không thể thành công, đám phiến đá này cứ như đang chống đối anh vậy, chỉ biết ngoan cố làm theo ý mình.

Cuối cùng, Ngải Einstein ném văng hết mấy phiến đá, sau đó ngã người nằm ngửa trên mặt nước.

"Vì sao cuối cùng lại là thi viết chứ!!! Còn bắt thi thuộc lòng văn bản!!!"

"Mẹ nó! Ai biết tiếp theo là câu gì chứ!!!!"

*

Bạch Cốt Điện.

Khác với cung điện lộng lẫy trong tưởng tượng của người ngoài, chỗ ở của lãnh chúa Hessen rất trống trải, vừa trống trải vừa tĩnh mịch.

Hầu như nơi này chẳng có vật trang trí gì, phần lớn không gian đều là chỗ trống, bởi vì diện tích căn phòng rất lớn, nên đi lại trong đó còn có thể nghe được tiếng vang.

Chủ nhân nơi này không cần những thứ sang quý để chứng minh thân phận kẻ bề trên, cũng chẳng cần vật kỷ niệm để chứng minh chiến công của hắn. Hắn đứng ở nơi này đã đồng nghĩa với uy quyền tối cao, không có kẻ nào ở Hessen dám nghi ngờ điều này cả.

Frost ngồi trên vương tọa lạnh băng của hắn, ngón tay nắm Phiến Đá Hồi Ức lấy được từ sa mạc Trường Nguyệt.

Giờ phút này, trên Phiến Đá Hồi Ức phát ra một tia sáng nối liền đến trán hắn.

Nếu người nào đó có hiểu biết về Phiến Đá Hồi Ức, khi nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cảm thấy không thể tin nổi. Bởi vì Phiến Đá Hồi Ức là thủ đoạn mà Dana dùng để công kích kẻ địch của mình, bà thích phanh phui những bí mật ẩn sâu trong nội tâm của con người, sau đó dùng nó để tra tấn tinh thần bọn họ, đánh gục bọn họ.

Nếu đã là thủ đoạn để công kích đối thủ, đương nhiên sẽ không để cho kẻ bị tấn công cảm thấy thoải mái. Trong hầm mộ của Dana cũng có những bức bích họa miêu tả lại cảnh nạn nhân của bà ta đau đớn quỳ xuống đất.

Nhưng hiện tại, Frost lại sử dụng Phiến Đá Hồi Ức cho chính bản thân mình.

Hắn nhắm chặt hai mắt, mày nhíu lại, hiển nhiên là đang chịu đựng cái gì đó, nhưng hắn vẫn ngồi ổn định như thường, cho dù đau đớn cũng không hề thất thố.

Frost thấy mình đứng dưới tán đại thụ màu trắng thường xuyên xuất hiện trong ký ức, nhưng lúc này lại chẳng có ai, chỉ có một mình hắn mặc một bộ áo choàng xám xịt, lặng lẽ đứng đó, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.

Bỗng nhiên, một ông lão xuất hiện trước mặt hắn.

Ông lão mặc bộ quần áo hắn chưa từng nhìn thấy, mái tóc lão bạc trắng, trên mặt là những nếp nhăn do tuổi tác lưu lại, cặp mắt màu lam đã hơi vẩn đục, nhưng dáng người của ông vẫn cân đối, sống lưng thẳng tắp, vẫn là một quý ông phong độ.

Ông lão thản nhiên bước về phía hắn: "Chào cậu, lần đầu gặp mặt, để ta tự giới thiệu một chút, ta là Noah Bae, ta là người tạo ra cậu, cậu cũng có thể hiểu ta là cha cậu."

Hắn nói: "Chào...ông..."

Noah Bae vốn vốn không nghĩ rằng mình sẽ được đáp lại, vậy nên rất kinh ngạc: "Frost, cậu đã học được cách nói chuyện?! Không đúng, rõ ràng là ta chưa từng dạy cậu, đáng lẽ ra bây giờ cậu không thể nói."

Hắn nhìn ông lão kia, mặt hơi ngơ ngác: "Frost...Là ai?"

Noah Bae chỉ vào hắn: "Đây là tên ta đặt cho cậu."

Hắn lắc đầu: "Không, ta...tên...A Sâm."

Noah Bae vuốt cằm: "Cậu tỉnh sớm hơn dự tính của ta, có lẽ là có người nhìn thấy cậu trước ta, là người Asanasi sao? Điểm sinh ra của cậu được chọn ngẫu nhiên, nhưng lại là Hessen, có vẻ như cậu không được may mắn lắm."

Có điều, cái cách đặt tên này, gần như hơi giống với mình...Noah Bae đột nhiên nảy sinh một chút tò mò với người chơi chưa từng gặp này.

Nội dung của những lời này hơi phức tạp, hắn không hiểu rõ nghĩa của nó, đành nhìn ông lão kia.

Noah Bae cũng không tức giận vì hắn từ chối cái tên mình đặt cho, mà còn đi đến ngồi cạnh hắn, thuận miệng đổi sang một cách hỏi khác: "Có thể cho ta biết là ai đặt tên cho cậu không?"

Hắn suy nghĩ một lát: "Là....bạn."


Sau đó lại bổ sung: "Quan trọng."

Noah Bae dịu dàng nhìn chàng thanh niên tóc bạc bên cạnh: "A Sâm giỏi thật, ngày đầu tiên tỉnh lại đã có bạn rồi."

Thấy đối phương thừa nhận cái tên của mình, A Sâm nở nụ cười: "Ừm...em ấy...rất tốt."

Ông lão vờ như hơi ấm ức, nhìn về phía hắn: "Ta cũng phải suy nghĩ rất lâu mới đặt được tên cho cậu, cậu có thể chấp nhận nó luôn không? Rất nhiều người có hai cái tên, không kỳ lạ chút nào cả."

A Sâm hỏi: "Em ấy...Cũng có sao?"

Tuy hắn không nói rõ, nhưng Noah Bae biết rõ A Sâm đang nói về người bạn kia của hắn, ông gật đầu, người chơi mà, chắc chắn có.

Thấy ông đã khẳng định, A Sâm cũng gật nhẹ đầu: "Được."

Noah Bae hỏi: "Cậu ấy là người thế nào? Có thể kể chuyện của hai người cho ta nghe không?"

A Sâm mở miệng: "Em ấy...."

Ký ức tới đây bỗng nhiên ngừng lại, những hình ảnh đột nhiên vỡ nát, âm thanh và hình ảnh biến mất hoàn toàn, trở thành vô số mảnh nhỏ không thể kết hợp lại.

Frost đưa tay day thái dương mình, cơn đau đầu kịch liệt còn chưa tan đi, khiến hắn hơi khó chịu.

Một lát sau, hắn mở mắt ra, chút ấm áp bỗng thoáng qua con ngươi màu bạch kim.

Hắn lại nhớ thêm rất nhiều điều có liên quan đến người đó.

Trước đây, ký ức của hắn về người đó luôn bị gián đoạn, không thể nào hoàn chỉnh được. Có đôi khi là một đoạn ngắn không tiếng động, cũng có lúc chỉ là những hình ảnh tĩnh lặng rời rạc.

Hắn vẫn nhớ người đó là người Asanasi, cũng nhớ rằng người đó đã dạy hắn rất nhiều thứ, và cả cảm giác ấm áp trong tim khi hai người ở cạnh nhau nữa.

Nhưng hầu hết những chi tiết khi hai người ở bên nhau đã mơ hồ, mà ngay cả tên người đó là gì hắn cũng chẳng nhớ nổi. Rốt cuộc thì người đó đã bỏ đi, hay sau đó hai người vẫn còn gặp nhau, nhưng hắn lại quên mất?

Còn có Noah Bae, người kia tự xưng là người đã tạo ra hắn cũng là cha của hắn, có lẽ đó cũng là một đoạn kí ức ấm áp. Chỉ đáng tiếc, ký ức đó chỉ được một nửa thì không thể nào tiếp tục được nữa.

Một khi nhớ về quá khứ, đầu của hắn lại bắt đầu đau, cứ như là có nguồn sức mạnh nào đó ngăn không cho hắn nhớ lại.

Lúc này, Lance đến gõ cửa: "Lãnh chúa, đã chọn được thư ký cho ngài, ngài có muốn gặp một lần không.

Đang đau đầu, nên Frost không mấy hứng thú: "Không."

Lance trầm mặc một lát, có vẻ như đang do dự.

Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

"Khoan đã." Trong lòng bỗng xuất hiện một loại cảm giác không rõ, đột nhiên, Frost gọi Lance lại: "Dẫn cậu ta đến chính điện Hài Cung, ta muốn gặp."

"Vâng."

*

Tiêu Chỉ được vong linh dẫn đường đưa đến Hài Cung.

Nơi này là khu vực trung tâm của Hessen, cũng là cung điện của lãnh chúa. Tòa cung điện màu xám trắng đứng sừng sững trên một khung xương thật lớn của một loài sinh vật không biết tên, trông vừa lạnh lẽo vừa âm u.

Hai bên là các Kỵ sĩ Vong Linh đang đứng xếp thành hàng, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Tiêu Chỉ cảm thấy nếu mình lộ sơ hở ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ xông lên tẩn cậu ra bã mất.

Đi theo cầu thang dài lên trên, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng đến được vị trí chính điện.

Trong chính điện có vài tên xác sống ăn mặc như kỵ sĩ trưởng, trong đó có cả Diane mà cậu từng gặp khi nãy.

Trên đài cao ở đại điện, có một chiếc ghế đen sang trọng. Một bóng người mặc áo giáp đen tuyền, mũ giáp che khuất nửa khuôn mặt đang ngồi trên đó. Mái tóc bạc của hắn xõa tung, tỏa ra ánh sáng lạnh như băng.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Tiêu Chỉ cảm thấy tim mình bỗng đập nhanh hơn.

Tuy rằng cách ăn mặc không giống, khí chất cũng khác hoàn toàn, thậm chí cả tư thế ngồi cũng đã thay đổi, nhưng cậu lại nhìn thấy bóng dáng của A Sâm từ những hành động nhỏ của người đó.

Người đang ngồi trên vương tọa chính là A Sâm.

Tiêu Chỉ cố gắng bình tĩnh lại, cậu dùng lễ nghi tộc xác sống để hành lễ với người trên đài cao: "Thưa lãnh chúa, tôi là Thập Thất, người đã vượt qua cuộc tuyển chọn thư ký."

Tiêu Chỉ không thấy rõ đôi mắt của A Sâm, nhưng cậu cảm thấy sau câu nói đó, tầm mắt của đối phương vẫn luôn dán chặt lên người cậu, giống như một gông xiền nặng nề, lại giống như một sợi xích chém mãi không đứt, trói chặt cậu trong đó, khiến cậu không thể hít thở nổi.

Trong điện chìm vào tĩnh lặng.

Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, không hề phát ra âm thanh nào. Nhưng bởi vì mọi người đều là xác sống, rất tiết kiệm hơi thở, nên có vẻ càng yên ắng hơn.

Ánh mắt của Diane lướt qua thư ký mới đến, một pháp sư vong linh, tướng mạo nhã nhặn còn mang theo chút phong độ của người trí thức, phong thái điềm tĩnh, và gương mặt cũng không xấu.

Hình như người này chẳng có gì không ổn cả, vậy tại sao lãnh chúa lại cứ nhìn chằm chằm người ta? Chẳng lẽ là người của Blaise?

Nhưng ở Hessen, ý kiến của lãnh chúa là trên hết, nên Diane chỉ nhìn thoáng qua là dời mắt đi ngay, cũng không hỏi gì nhiều.

Sự im lặng đến khó chịu vẫn tiếp diễn, Tiêu Chỉ gần như cho rằng mình đã bại lộ rồi. Rõ ràng là cậu đã đổi mặt, đổi cả tên, thậm chí còn đổi cả chủng tộc, không đến mức bị nhận ra đâu...nhỉ?

Liệu cậu có nên đổi sang một cái tên khác biệt nhiều hơn chút, ví dụ như....Thập Bát?

Lại yên ắng một hồi lâu.

Lãnh chúa Hessen đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đôi chân dài của hắn bước từng bước xuống đài cao. Tiếng bước chân của hắn cứ quanh quẩn trong đại điện, từng tiếng từng tiếng như nện vào lòng Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ liều mạng tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh, không được hoảng loạn, nhưng tim cậu đập càng lúc càng nhanh hơn. Nhưng nhờ có tinh thể Vong hồn che giấu, nên chút động tĩnh đó mới không bị phát hiện.

Ngay khi Tiêu Chỉ cho rằng hắn sẽ đi đến trước mặt mình, lại thấy bóng người màu đen kia xoay một vòng, rồi bỏ đi không thèm nói lời nào.

Tiêu Chỉ: "..."

Cậu ngẩn người, A Sâm có ý gì vậy? Cậu đã đủ tiêu chuẩn? Hay cậu bị đuổi rồi? Hoặc là mọi người sắp sửa lao lên tẩn cậu?

Nhưng mọi người Hessen lại tỏ vẻ như đã thấy nhiều thành quen, nhóm kỵ sĩ trưởng ở cạnh lãnh chúa lâu rồi nên cũng hiểu rõ, vị lãnh chúa đại nhân này chẳng phải người làm việc nghiêm túc. Những việc hắn phủi tay không làm nhiều lắm, cái đống cao ngất trong Sở Chính Vụ chính là ví dụ đấy, mà đây cũng chính là lý do Hessen cần Thư Ký.

Trải qua một hồi sóng to gió lớn, bọn họ đồng loạt bỏ đi, nên làm gì thì làm nấy.

Tiêu Chỉ vẫn còn ngơ ra đó, lại thấy trước mắt mình tối sầm, thật sự rất tối. Một kỵ sĩ trưởng cao lớn cường tráng giống hệt như một ngọn núi đang đứng trước mặt cậu, che hết ánh sáng. Kỵ sĩ trưởng này là một vong linh, trông vô cùng hung hãn, có lẽ lúc sinh thời đã từng trải qua rất nhiều cuộc chiến.

Kỵ sĩ hung hãn kia lên tiếng, bảo Tiêu Chỉ đi theo: "Đi thôi, tôi đưa cậu đến Sở Chính Vụ."

Đi được hai bước y bỗng dừng lại: "Tôi tên là Lance."

Tiêu Chỉ hành lễ với y: "Chào anh."

Đi được thêm hai bước, y bỗng dừng lại lần nữa, đưa tay bóp tráng: "Cậu...tên là gì ấy nhỉ?"

Tiêu Chỉ: "...Thập Thất."

Vị này tuy rằng bề ngoài hung hãn, nhưng có vẻ như đầu óc không tốt lắm.

Tiêu Chỉ vẫn còn chưa hiểu tình huống khi nãy, cậu bèn hỏi Lance: "Xin hỏi, tôi đã đủ tiêu chuẩn chưa?"

Lance gật đầu: "Ừm, lãnh chúa không ném cậu ra ngoài có nghĩa là cậu đạt tiêu chuẩn rồi. Sau này cậu cần phải giúp lãnh chúa xử lý công văn, dựa theo ý lãnh chúa. Còn những công việc không quan trọng cậu có thể giải quyết theo ý mình, không cần hỏi ý kiến ngài ấy."

Tiêu Chỉ hỏi: "Những công việc nào được xem là không quan trọng?"

Lance nghĩ nghĩ: "Có lẽ là...Ngoại trừ việc tấn công Blaise ra?"

Tiêu Chỉ: "..."

Sao Hessen có thể kiên cường bám trụ được đến giờ thế?

*

Cuối cùng cũng đến Sở Chính Vụ.

Lance đứng ngay cửa, ra hiệu cho Tiêu Chỉ mở cửa: "Bên trong chính là công văn cần cậu xử lí."

Tiêu Chỉ thấy hơi bực mình, tại sao lại phải đứng ở cửa nói mấy câu này, cho đến khi cậu mở cửa Sở Chính Vụ ra.

Không biết công văn bên trong đã được tích trữ bao lâu, mà nhét kín cả phòng, những công văn mới nhất còn phải dùng biện pháp bạo lực để cố nhét nó vào. Ngay khi cửa chính của Sở Chính Vụ mở ra, một đống giấy trắng thật lớn "ào" một tiếng tràn hết ra ngoài.

Trong lúc không kịp đề phòng, Tiêu Chỉ bị bao phủ, mà Lance đang đứng gần đó cũng bị vạ lây, nhưng nhờ vào lợi thế dáng cao chân dài mà cố ló được cái đầu lên.

Giọng nói của Tiêu Chỉ vang lên dưới đống giấy: "...Công văn...Toàn bộ?"

Lance: "Đúng vậy."

Tiêu Chỉ: "..."

Thật ra Hessen đã làm gì mà có thể kiên cường bám trụ đến tận bây giờ thế?

---------Hết chương 27---------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ: Sao anh cứ không chịu làm bài tập thế?

A Sâm: .....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi