Edit, Beta: Bull
------------------------------------
Chương 39: Cảm ơn.
Tiêu Chỉ và Frost vẫn đi tiếp. Ven đường càng lúc càng bình yên, trên vách tường cũng xuất hiện di tích đèn đường. Mà dấu vết do chiến đấu trên vách tường cũng càng ngày càng tăng thêm, từng vết chém lớn bé đan xen, trải rộng khắp vách đường hầm, có thể dựa vào những thứ này để đoán ra mức độ kịch liệt của trận đấu năm đó.
Đoạn đường này rất yên ắng, không có bọn vong linh gào rống, chẳng còn làn sương mù cổ quái, cũng không xuất hiện những kẻ chặn đường nào khác nữa.
Nhưng Tiêu Chỉ không vì sự bình yên này mà lơ là cảnh giác, tất cả mọi thứ đều khiến cậu cảm thấy như sắp có nguy hiểm ập tới.
Cuối cùng, bọn họ cũng đến trước một cánh cửa đá khổng lồ.
Có lẽ cửa đá này được dựng lên vội vàng, còn có cảm giác gồ ghề vì chưa được mài giũa xong. Bên trên được điêu khắc một cái đầu thú vừa to lớn vừa hung ác, đó chính là biểu tượng của hoàng thất vương triều Todd. Xem ra, cho dù đã lưu lạc đến tận nơi này, thì Nafa vẫn chưa từ bỏ được sự cao ngạo của quân vương.
Cửa đá vững chắc lấp kín toàn bộ đường hầm, hoặc nói cách khác, là nếu như bọn họ muốn đi qua con đường này, thì điều đầu tiên phải làm chính là mở cánh cửa này ra.
Frost nhìn cửa đá trước mặt, trường kiếm trong tay khẽ rung lên. Hắn chuẩn bị tiến lên một bước, định thô bạo bổ đôi cánh cửa này ra.
"Lãnh chúa, để đó cho tôi đi." Giọng nói của Tiêu Chỉ vang lên ngay sau lưng hắn.
Frost quay đầu nhìn thư ký của mình, dùng ánh mắt bảo cậu giải thích rõ nguyên do.
Tiêu Chỉ bước lên một bước: "Mấy chuyện như gõ cửa, vẫn nên để cấp dưới như tôi cống hiến sức lực cho ngài."
Tuy Frost không nói gì, nhưng vẫn dừng bước, tay cầm kiếm cũng hơi buông lỏng. Ẩn ý trong đó đã rất rõ ràng, nghĩa là: cậu muốn thì cậu làm đi.
Tiêu Chỉ đứng trước cửa lớn, tuy rằng cánh cửa này vừa cao vừa nặng lại vừa dày, nhưng thật ra trên bề mặt vẫn có vài vết chém rất sâu. Có lẽ nó đã bị đánh vỡ một lần vào năm tấn công vào đây, chỉ là sau này được các vong linh ở nơi này khôi phục lại vẻ bề ngoài, nhưng thật ra cánh cửa này vẫn rất yếu ớt.
Bây giờ A Sâm đang chuẩn bị thực hiện một trận Boss VS Boss, mà đàn em của đối thủ đã ra quân tận mấy lượt, thể hiện rõ khí thế làm Boss của Nafa.
Mà bên này chỉ có hai người bọn họ. Là ứng cử viên duy nhất vào chức đàn em, nên kiểu gì Tiêu Chỉ cũng muốn ra đỡ cho A Sâm trong vài trường hợp. Bên họ đã mất ưu thế về số lượng rồi, nếu ngay cả cửa còn để cho boss nhà mình mở, thì mất mặt thật đấy.
Với lại nãy giờ cậu vẫn luôn ăn no chờ chết, còn bày ra trước mặt Boss, nếu còn không làm nữa thì có vẻ kiêu ngạo lắm.
Tiêu Chỉ giơ tay về phía cửa đá trông có vẻ cao lớn kia.
Chỉ trong giây tiếp theo, một quả cầu lửa bùng nổ phiên bản vong linh đã bay ra khỏi pháp trượng của cậu. Ngọn lửa vong linh xanh lè u ám cực kỳ quái dị, trong đó còn kèm theo tiếng ma quỷ kêu rên như gió lớn thét gào và tia sáng trắng nhợt lấp lóe, cho dù là âm thanh hay hình ảnh thì cũng khá là có khí thế.
"Bùm bùm..."
Cầu lửa bùng nổ hung hăng va vào cửa đá nặng trịch.
Trong tiếng rít gào như vạn quỷ đang khóc, cánh cửa đá trông có vẻ rất kiên cố đó bắt đầu vỡ nát. Lúc này nó đã hoàn toàn vỡ nát, bụi đất và đá vụn cũng bay tứ phía. Đất đã chất đống ngay khu vực phía sau cửa, có lẽ là không còn tái sử dụng được nữa.
Kiểu gõ cửa như vậy khá là ngầu. Xin hỏi có chủ nhà nào bị gõ cửa như vậy mà không sinh ra cảm giác như mặt mình bị đế giày vả bép bép đâu chứ?
Tiêu Chỉ mỉm cười, lùi một bước về sau Frost: "Mong là ngài hài lòng."
Frost hơi nhướng mày, sau đó khẽ nhếch khóe miệng, còn trả lại cho cậu một ánh mắt tán thưởng, có vẻ như hắn khá hài lòng.
Ừm, cậu thư ký này không vô dụng.
Tiêu Chỉ cũng hài lòng lắm. Vốn không nên sử dụng cầu lửa bùng nổ vào những lúc hỗn chiến, vì nó quá dễ thấy. Nhưng những lúc cần ngụy trang thì dùng ổn cực kỳ, chỉ cần tạo ra một quả cầu là đã có thể liên tiếp đánh người ta, sywsc mạnh cũng phù hợp với những tình huống như thế này.
*
Hai người lần lượt bước vào cửa,
Thứ đầu tiên xuất hiện là một hành lang, mặt đất ở đâu vẫn bằng phẳng như trước, vách tường xung quanh bị tu sửa quá nhiều nên cũng trơn nhẵn, thậm chí còn được khắc hoa, cứ đi được vài bước là sẽ đổi sang một nội dung khác.
Những lúc như vậy nhưng vẫn không quên đuổi theo những chi tiết này, đúng là chuẩn chất bạo chúa.
Sau khi ra khỏi hành lang là một đại sảnh rộng rãi, thậm chí còn có thể dùng từ hoa lệ để hình dung. Mặt tường được mài giũa bóng loáng, vẫn còn sót lại dấu vết của màn lụa trang trí. Sàn nhà lót gạch đá, trên mỗi viên gạch đều được khắc hoa, cũng chẳng biết là phải hao phí bao nhiêu nhân lực nữa.
Những mảnh vụn của đồ trang trí ở đây còn nhiều hơn cả bên Tulane Ruth. Không biết là bị rách khi đánh nhau, hay là bị phản quân phẫn nộ phá nát.
Trong đại sảnh có một đài cao, trên đó bày một vương toạ được điêu khắc rất đẹp. Tuy rằng nó hơi nát, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thủ công tinh xảo của nó.
Sau vương toạ, là một tượng đá hình người cao lớn.
Đó là một người đàn ông cường tráng, mặc cả một bộ chiến giáp và vũ khí, sau lưng khoác áo choàng. Tay chống trên một thanh kiếm khổng lồ, vẻ mặt uy nghiêm nhưng cũng tràn đầy căm hận nhìn thẳng về phía trước, mà vương miện trên đỉnh đầu đã thể hiện rõ thân phận của ông ta – Nafa.
Tiêu Chỉ cảm thấy tiếng thở dài của mình khi nãy phát ra hơi sớm, bây giờ mới đúng là chết đến nơi còn không biết hối cải đây này. Ngay cả lúc đào vong còn lố lăng như vậy, thì cũng biết được mức độ xa hoa lãng phí của ông ta khi còn thống trị vương triều Todd rồi đấy. Chẳng trách dân chúng không chịu nổi nữa mà phải đứng lên lật đổ ông ta.
"Các ngươi, đáng chết!"
Một tiếng rống bỗng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, giống hệt như tiếng sấm rền bên tai.
Tiêu Chỉ nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm nơi phát ra âm thanh đó. Sau đó bỗng nhìn thấy tượng đá vốn đang căm hận kia đang nhìn về phía bọn họ, miệng của tượng đá khép mở, mà tiếng rống khủng khiếp kia cũng phát ra từ miệng nó.
Tiêu Chỉ nhìn qua tượng đá, bỗng nhiên cảm nhận được tim đang đập với tốc độ cực nhanh.
Không phải vì ánh mắt của tượng đá quá khủng khiếp, mà dường như trong ánh mắt này đang ẩn chứa một luồng sức mạnh đáng sợ, nên khi người ta nhìn thấy nó, trong lòng sẽ tự sinh ra áp lực và cảm giác sợ hãi.
Trong lòng Tiêu Chỉ bỗng xuất hiện một từ - quá mức khiếp sợ.
Đây là khí chất chỉ xuất hiện trên người Boss đam mê chém giết. Phàm là những người ở xung quanh đó, đều sẽ bị nó ảnh hưởng khiến cho tim đập nhanh và sợ hãi. Nhưng ảnh hưởng đó có thể tự khắc phục được, chỉ cần giữ tinh thần luôn tỉnh táo, kiên định lòng mình, càng kiên định, thì sức ảnh hưởng càng nhỏ.
Tiêu Chỉ cố gắng không nghĩ nữa, ổn định tâm trạng của mình, đáy mắt dần tỉnh táo lại.
Frost tiến lên một bước, chắn giữa ánh mắt của Tiêu Chỉ và pho tượng Nafa. Hắn thấp giọng nói: "Lui về sau."
Tiêu Chỉ đã hiểu ý boss mình, lại bắt đầu chuẩn bị biểu diễn nữa rồi. Cậu cũng không nói thêm gì nữa, dùng thân thể vong linh uyển chuyển nhẹ nhàng bay về phía sau, đáp xuống góc đại sảnh, sau đó ngoan ngoãn làm đàn em quyết tâm tự học, cũng tung tăng làm khán giả duy nhất của trận đấu này.
Frost nâng trường kiếm, chỉ về hướng pho tượng của Nafa: "Ra đây."
Giọng điệu của hắn rất bình thản, cứ như đang hỏi "Người anh em, nay đi ăn không?" vậy đó.
Đôi mắt của pho tượng Nafa chuyển hướng sang Frost, cứ như là muốn nuốt chửng hắn. Hai người nhìn nhau vài giây, bỗng cảm giác mang đầy vận rủi khiến tim người ta đập nhanh trên pho tượng biến mất, thay vào đó là một áp lực khủng khiếp.
Tiếp theo, một bóng người nửa trong suốt bước ra khỏi tượng đá.
Dáng người ông ta cường tráng, còn đang mặc một bộ giáp và áo choàng giống với pho tượng, trong tay còn đang cầm một thanh kiếm khổng lồ màu vàng đồng.
Nhưng trên áo giáp có rất nhiều vết chém, áo choàng phía sau cũng đã rách nát, còn dính rất nhiều vệt máu sậm màu đã đông cứng, không thể nào chùi sạch. Duy chỉ còn thanh kiếm kia là đang lập lòe hàn quang.
Mùi máu trên người ông ta nồng như muốn tràn cả ra ngoài. Tiêu Chỉ đứng xa như vậy, nhưng vẫn cứ cảm thấy quanh chóp mũi mình cứ quanh quẩn mùi máu tươi không thể nào tan đi.
Giữa cơ thể và đầu của Nafa có một khe hở. Đầu của ông ta đã bị chém từ lâu, chỉ có thể dựa vào oán khí màu xanh lục để nối liền. Hai mắt ông ta đỏ ngầu, phiếm ánh đỏ quỷ dị, trong mắt chỉ còn sự khát máu và dục vọng giết chóc.
Đôi mắt đỏ như máu của ông ta nhìn vào Frost: "Kẻ xâm nhập. Ngươi đã đi quá giới hạn rồi, ngươi sẽ phải trả giá!"
Vốn là một tên bạo chúa đứng trên đỉnh cao, ngay cả đào vong cũng không thể bỏ được thói xấu, thì Nafa làm sao có thể chấp nhận lời khiêu khích như thế? Mắt ông ta lập lòe ánh đỏ, bỗng nhiên cầm kiếm xông đến tấn công về phía Frost.
Áo giáp của Nafa chẳng phải vật trang trí, ông ta vốn là một kiếm sĩ cực mạnh, chiến đấu đã là bản năng khắc sâu vào cốt tủy, nên thứ khiến ông ta hưng phấn nhất, chính là máu tươi và giết chóc.
Lưỡi kiếm sắc bén mang theo màu máu xe gió lao về phía Frost, còn mang theo áp lực khủng khiếp khiến tim người ta đập nhanh.
"Keng....!"
Hai thanh trường kiếm va mạnh vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, tuyên bố cuộc chiến chính thức bắt đầu.
Frost và Nafa không ai có ý định nhường nhịn cả, nếu đã tiến lên thì chính là cứng chọi cứng.
Trường kiếm đen nhánh trong tay Frost và thanh cổ kiếm bảng lớn màu đồng của Nafa không ngừng va vào nhau. Ánh kiếm nguy hiểm không ngừng lập lòe trên không trung, mặt đất xung quanh cũng hưởng ké mấy đường chém sâu hoắm khi bọn họ giao chiến.
Nafa chém một kiếm, bóng dáng của Frost lập tức biến mất. Nhưng chỉ trong giây lát đã xuất hiện ở sau Nafa, không hề do dự chém ra một kiếm.
Nafa cũng là thân kinh bách chiến. Chỉ trong chớp mắt, ông ta đã nghiêng người né tránh, cũng không do dự mà tấn công vào Frost.
Đối mặt với kiếm phong đang vụt đến, Frost bỗng nhiên nhảy lên né đường kiếm này. Sau đó nhân lúc bản thân còn đang bay trên không trung mà tung ra vô số kiếm phong, ánh kiếm của hắn cứ lao đến, giống như mưa to không ngừng tấn công Nafa.
Nafa né tránh thế công dữ dội của Frost. Tuy nói rằng né tránh đòn tấn công, nhưng bước chân đã không ngừng lùi về phía sau đại sảnh.
Đối mặt với cục diện như thế, bạo chúa cao ngạo rất bất mãn. Ánh mắt ông ta đỏ rực, đồng thời đôi tay đang nắm thanh kiếm bản to bỗng nhiên đâm xuống.
Ánh đỏ lập lòe mang theo kiếm phong không ngừng khuếch tán vào mặt đất.
Tiếp theo, lấy Nafa làm trung tâm, một đòn tấn công dữ dội không ngừng tỏa ra khắp bốn phía. Mặt đất đã được san phẳng bị đánh như thế, lập tức nứt ra rồi trồi lên, biến thành vô số tảng đá vụn vỡ.
Tuy Tiêu Chỉ ở góc phía xa đại sảnh nhưng vẫn cảm nhận được lực va chạm khủng khiếp ấy. Vì để giữ mạng cho mình, cậu còn phải tự tạo cho mình một chiếc khiên mới toanh từ phép thuật hậu thuẫn.
Đối mặt trực tiếp với trận chấn động, nên Frost còn có thể cảm nhận rõ ràng hơn nữa. Thế tấn công về phía trước của hắn lập tức dừng lại, không thể không lùi về sau tránh đi chiêu thức nguy hiểm này.
Nhưng Frost cũng không vì thế mà từ bỏ tấn công. Hắn đứng đằng xa nâng kiếm hướng về Nafa, chỉ trong nháy mắt, một ánh kiếm màu xanh lạnh lẽo đã đánh ngược lại thanh kiếm đang cắm trên đất của Nafa.
Đối mặt với thế kiếm dữ dội, trên người Nafa bỗng lóe lên một chiếc khiên màu đỏ.
Trên chiếc khiên đó nồng nặc mùi máu, còn thấp thoáng nghe thấy tiếng lệ quỷ kêu rên.
Sau khi ánh kiếm lạnh lẽo và chiếc khiên màu đỏ đó va vào nhau, ánh kiếm đã tiêu tán, nhưng trên chiếc khiên đó cũng xuất hiện vệt màu xanh băng. Màu xanh không ngừng chuyển động trên khiên, nhưng không hề bị ánh đỏ nuốt chửng.
Nafa nhíu mày, ông ta cảm thấy chiếc khiên của mình đang suy yếu một chút, xem ra ánh kiếm kia có điều bất thường. Ông ta không còn nghi ngờ gì nữa, nếu như đối đầu thêm vài lần, thì khiên của ông ta có thể rơi vào nguy cơ mất hiệu lực.
Nafa quay đầu lại nhìn Frost. Mà gần như cùng lúc đó, Frost cũng quay sang nhìn ông ta. Dường như trong không khí có luồng điện đang lập lòe.
Một lát sau, hai người lại lao vào chiến đấu kịch liệt.
Ánh kiếm đan xen, đánh đến mức bốn phía khói bụi mù mịt.
Tiêu Chỉ trốn ở trong góc xem A Sâm đánh nhau nên thấy hơi ngứa tay, nhưng vì hình tượng nên không thể vào đó chiến chung cho vui, nên chỉ có thể lặng lẽ ngứa thôi, thỉnh thoảng còn tiện tay chụp mấy tấm A Sâm chiến đấu, cất đi để ngắm một mình.
Khác hẳn với Nafa máu me khắp người, cả tư thế và khí chất khi chiến đấu của A Sâm đều siêu ngầu.
Chắc chắn không phải do filter bạn tốt của Tiêu Chỉ giở trò đâu.
Lúc này, Nafa và Frost đang cách nhau rất gần. Mỗi một chiêu đều tấn công thẳng vào điểm yếu của đối phương, chuyển đổi công phòng chỉ trong giây lát.
Đột nhiên, thanh kiếm bản lớn trong tay Nafa lóe lên ánh đỏ, sau đó những tia sáng đỏ đó tản ra khắp nơi rồi bỗng nhiên đánh về phía Frost đang gần trong gang tấc.
Bởi vì quá gần với ánh kiếm, cho dù Frost đã vội vàng tránh né, nhưng vẫn bị ánh đỏ đánh mạng vào ngực, lùi về phía sau vài bước.
Khoé miệng Frost trào ra một ngụm máu đỏ sậm.
Mất đi sinh mệnh, nên từ lâu, máu của xác sống đã không còn là màu đỏ tươi. Thậm chí màu đen và xanh lục cũng rất bình thường, nhưng chúng không đông lại như người bình thường.
Dòng máu đỏ sậm dính trên đôi môi nhợt nhạt của Frost, nhỏ xuống từng giọt từng giọt. Tuy màu đỏ sậm cũng không xem là đẹp, nhưng lại thêm vài phần màu sắc cho người lạnh như băng này, tựa như đóa hoa duy nhất nở rộ giữa cánh đồng vô sắc.
Nafa nở nụ cười dữ tợn: "Ha ha ha ha ha ha! Đây là cái giá phải trả khi khiêu khích bản vương!"
Tiêu Chỉ dừng chụp hình, cậu cảm thấy ngứa tay lắm rồi. Muốn tạo ra mấy quả cầu lửa đốt trụi tên khốn này ghê đấy!
Frost vẫn không hề quan tâm, hắn dùng mu bàn tay lau đi vết máu, nhưng chiến ý trong đôi mắt bạch kim ấy lại càng bùng cháy dữ dội hơn. Hắn đứng thẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Nafa: "Ồn ào."
Nói xong, bóng dáng hắn chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Ánh kiếm như mưa lại bắt đầu rơi xuống, không ngừng đánh về phía Nafa.