NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

-------------------------------------

Chương 41: Cảm giác này giống như là bị dội xuống bồn vệ sinh vậy.

Thấy mình không thể trốn nhiệm vụ xuống biển vớt Lance được nữa, Tiêu Chỉ bèn nhìn qua bản đồ, muốn biết rõ vị trí của mình.

Phỏng đoán lúc nãy của cậu cũng không sai, nơi này chính xác là vùng biển bên cạnh Liên Minh Dolly. Nhưng mà nó đã vượt ra khỏi khu vực khống chế của Liên Minh Dolly, đi vào vùng biển sâu.

Biển sâu là vùng biển vô chủ, nhưng thật ra là tên gọi chung của những vùng biển còn dư lại sau khi các quốc gia phân chia. Nơi này không ai quản lý, cũng không có pháp luật, thế là chuyện gì cũng có thể xảy ra, vậy nên đây chính là thiên đường của bọn tội phạm.

Nhưng biển sâu cũng có tài nguyên sản xuất rất phong phú, quặng mỏ nổi danh cũng nằm tại nơi này, thế nên không bao giờ thiếu người quyết định đến nơi này thám hiểm.

Tiêu Chỉ quan sát bốn phía xung quanh: "Biển sâu à..."

Tuy rằng người trên lục địa thường xuyên đến vùng biển sâu, nhưng chủ yếu đều chỉ đến phía ngoài, hoạt động khá gần với phạm vi vùng biển của các quốc gia, rất ít người đi đến những nơi ở xa ít ai biết đến.

Trước đây, Tiêu Chỉ từng xem trên diễn đàn, nằm sâu trong biển sâu có rất nhiều quái thú kỳ lạ, nhưng đại đa số đều chưa từng được các nhà khoa học trên lục địa đặt tên, vẻ ngoài cũng chỉ thẳng đuột một đường, nhưng độ nguy hiểm lại không hề thấp chút nào cả, thậm chí còn có thể lớn đến mức nuốt trọn được cả một đội tàu.

Ở nơi bí ẩn của biển sâu còn có một nhóm Hải tộc Uyên tộc cư trú. Nửa người trên của họ là người, nhưng nửa dưới lại là đuôi cá, nghe cứ như là người cá trong truyện cổ tích vậy.

Nhưng trái ngược với người cá xinh đẹp trong truyện cổ tích, tướng mạo của bọn họ rất dữ tợn, không hề giống Hải tộc Tịch Nguyệt tộc có vẻ ngoài đẹp đẽ để lừa gạt sự yêu thích của người ta. Hơn nữa, Uyên tộc còn hung hăng hiếu chiến, cực kỳ bần cùng. Số tiền lời thu được khi đánh với bọn họ một trận còn chẳng bằng tiền tu sửa trang bị, chuẩn chất bọn điêu dân điển hình ở nơi khỉ ho cò gáy này.

Uyên tộc có ý thức lãnh địa cực mạnh. Một khi bước vào lạnh địa của bọn họ sẽ bị họ tấn công điên cuồng, đôi khi chỉ cần đi ngang qua Uyên tộc rồi liếc mắt một cái là cũng đã bị đánh rồi.

Qua rất nhiều cuộc thảo luận, người chơi nhất trí cho rằng đám người Uyên tộc này là kiểu muốn đánh thì đánh, có chọc hay không thì bọn họ cũng đánh, cách hành xử đó thì cần gì lý do hay ngày tháng gì đâu?

Tóm lại là, vẫn nên cách xa đám điên này thì hơn, càng xa càng tốt.

Mà bây giờ Tiêu Chỉ cũng đã đạp lên khu vực không biết tên đó rồi. Không chỉ có Uyên tộc mà còn có quái vật biển hay lui tới, bởi vì nơi này ít được thám hiểm, nên dù có xuất hiện thứ gì cũng chẳng phải chuyện lạ.

Tiêu Chỉ hỏi Alifa: "Mày có thể cảm ứng được Lance ở đâu sao?"

Alifa gãi gãi xương sọ trụi lủi của mình, dùng chân chỉ sang một hướng: "Goo!"

Hay lắm, chỉ ngay đúng khu bí ẩn bên kia.

Kích thích đấy.

Lúc này, Tiêu Chỉ bỗng nhớ ra một chuyện, cậu hỏi Alifa: "Mày bơi được à?"

Thật ra thì với sức chiến đấu của Alifa, trên lục địa này có rất ít nơi có thể cản trở được nó. Tự nó đi vớt Lance cũng chẳng có gì khó, vậy tại sao lại phải chạy thẳng về Hessen tìm Tiêu Chỉ đến làm chi?

Alifa ngượng ngùng cúi đầu, rồi lại xấu hổ lắc lắc đầu: "Ử ử."

Tiêu Chỉ: "...."

Cũng đúng. Bộ xương trụi lủi như vậy thì chỉ cần nghĩ thôi cũng biết là không nổi trên mặt nước được rồi. Tiêu Chỉ bỗng thấy hơi đau đầu rồi đây. Cậu cảm thấy chỉ với sức của một mình mình, thì không thể nào kéo được cái cục tạ nặng trịch này xuống nước.

Cậu là pháp sư, chứ không phải máy kéo phản lực.

Tiêu Chỉ bèn bàn bạc với Alifa: "Nếu không thì để mày lại bờ nhé."

"Goo..." Alifa ngạc nhiên lùi về sau vài bước. Cơ thể to bự lảo đảo như sắp ngất, cặp mắt trống hoác nhìn chằm chằm Tiêu Chỉ, như kiểu "Anh là đồ vô tình" hoặc là "Sao anh lại có thể như thế?", đại loại vậy đấy.

Để không bị thư ký của mình bỏ rơi, Alifa đột nhiên đứng thẳng dậy, sau đó uốn éo cơ thể, cứ như là gấu đen cọ cây, trông có vẻ hơi buồn cười.

Theo động tác của Alifa, một luồng ánh sáng tỏa ra từ cơ thể nó. Thân thể khổng lồ của nó bỗng nhiên từ từ thu nhỏ lại. Từ một cái đống cao ơi là cao như thế, dần dần thu lại thành độ cao của một cái cây, sau đó cao bằng một người, vậy mà nó vẫn tiếp tục thu nhỏ, cuối cùng chỉ to bằng một bàn tay.

"Goo...!" Alifa bay đến trước mặt Tiêu Chỉ, đắc ý vẩy vẩy cái đuôi bé tí đáng yêu của mình.

Nó lúc này đáng yêu từ trong ra ngoài, vậy nên Alifa cực kỳ kiêu ngạo.

Tiêu Chỉ không nhịn nổi mà phải đưa tay sờ cái đầu bé nhỏ của Alifa, bàn tay cảm nhận được sự lạnh lẽo cứng đờ, vẫn là cảm giác giống lúc trước. Alifa dùng đầu ủn ủn, cọ vài cái vào lòng bàn tay Tiêu Chỉ. Lúc này cậu không còn cảm giác như bị xe tăng đè nữa, mà chỉ thấy ngứa, giống như đang sờ vào vật trang trí vậy đó.

Tiêu Chỉ cho Alifa đứng trên vai mình, rồi đưa nó đi vào vùng biển sâu.

Nước ở vùng Biển Sâu rất sâu, không có cái vẻ đẹp đẽ năm màu sáu màu ánh sáng ở nhưng vùng nước cạn, chỉ có tầng tầng lớp lớp màu xanh thẳm vây quanh cậu. Dưới nước vô cùng tĩnh lặng, không thấy được bất kỳ sinh vật nào, trong tai chỉ còn lại âm thanh nặng nề của dòng nước, cứ như là một nơi ngăn cách với thế gian.

Tiêu Chỉ bơi xuống dưới theo sự chỉ dẫn của Alifa.

Bằng tốc độ của vong linh, cậu bơi dưới nước rất nhanh. Cũng chẳng biết thật ra dưới đó sâu bao nhiêu, nhưng cũng may cậu còn trong trạng thái vong linh, không cần hít thở cũng không sợ áp lực của nước, lại còn có thể nói chuyện nữa cơ, thế là cậu bèn cất hết mấy thứ thuốc sinh tồn dưới nước đi.

Càng sâu, ánh mặt trời càng khó xuyên qua, xung quanh càng lúc càng trở nên tối tăm, Tiêu Chỉ không thể không lấy ra một ngọn đèn hồn để chiếu sáng.

Thứ này cũng có thể xem như đặc sản của Hessen, lúc chiếu sáng còn tiện xua tan sương mù, để tầm nhìn không còn bị trở ngại. Tiêu Chỉ đang đợi đến khi khu thương mại hoạt động để lấy thứ này ra. Đối với các nhà thám hiểm thường xuyên đối mặt với đủ loại hoàn cảnh nguy hiểm mà nói, thì đây là một mặt hàng không tồi.

Khuyết điểm duy nhất chính là màu sắc của đèn hồn là xanh âm u. Khi bị ánh đèn này chiếu vào thì nhìn kiểu gì cũng thấy ma quái kinh khủng, trong nháy mắt, chỉ số khủng khiếp tăng lên vèo vèo, vậy nên cho dù người ta có đi đến đâu, cũng có thể cảm nhận được sự "ấm áp" của Hessen mọi lúc mọi nơi.

Khi kết hợp với cảnh biển sâu thăm thẳm trước mặt, trông có vẻ càng thấm vào lòng người ta hơn.

Thật ra Tiêu Chỉ đã quen từ lâu, cậu nương theo ánh sáng của đèn hồn mà bơi suốt cả quãng đường.

Bơi xuống dưới thêm chút nữa, Tiêu Chỉ đã thấy được đáy biển. Đáy biển có rất nhiều đá ngầm nằm tán loạn, cùng với một ít sinh vật như cua tôm cá linh ta linh tinh đủ kiểu, trông cứ như là chỉ cần đạp đạp vài cái là xuất hiện vậy đấy. Quả nhiên là không cần đi ra ngoài gặp ai, thế nên bọn chúng đều rất tùy tiện.

Bỗng nhiên ở phía trước xuất hiện một tảng đá lớn màu đen, giống như là một tòa nhà cao tầng mọc lên từ bình địa.

Tiêu Chỉ cảnh giác đi qua xem, nhưng cậu thấy thứ kia không động đậy gì, nên bèn lại gần thêm chút nữa, mới phát hiện ra đó là một con tàu đã bị đắm.

Con tàu đắm này không biết đã nằm dưới đáy biển bao lâu, mà bên trên bám đầy tảo và sinh vật biển, một vẻ quái dị toát ra từ trong cảnh tượng mục nát. Nếu như nhìn từ góc độ của sinh vật biển, có lẽ nơi này là thiên đường, nhưng khi nhìn từ góc độ của con người, thì có vẻ hơi hơi rợn người một chút.

Tiêu Chỉ lại đi vào thêm tí nữa, bỗng phát hiện ra một pho tượng mỹ nhân cầm rương châu báu ở đầu thuyền.

Người phụ nữ đó mang mái tóc xoăn xinh đẹp, một tay cầm rương châu báu, khóe miệng mang theo nụ cười tựa như có thể nhìn thấu hết thảy trên thế gian. Đây chính là vị thần trí tuệ và tài phú Ephthys, thường xuyên được Tịch Nguyệt Tộc thờ phụng, bởi vì bọn họ cũng muốn được cơ trí và giàu có giống như vị Nữ Thần này.

Nhìn kỹ lại, Tiêu Chỉ phát hiện ra không ít phong cách bài trí của Tịch Nguyệt tộc trên thuyền này. Xem ra đây là thuyền thám hiểm của Tịch Nguyệt tộc, bọn họ đi vào biển sâu thám hiểm, nhưng không biết vì sao lại bất ngờ chìm nghỉm xuống như vậy.

Trên mặt đất bên dưới còn có một ít dụng cụ sinh hoạt bị hỏng nằm rải rác, bây giờ đã hoàn toàn biến thành nơi an cư của sinh vật biển.

Nhưng mà nếu đây là thuyền của Tịch Nguyệt tộc, thì chắc hẳn người trên thuyền sẽ không có việc gì đâu.

Với kỹ năng bơi của bọn họ, khi gặp thủy quái, cho dù có đánh không lại nên phải chạy trốn, thì không có sinh vật dưới nước nào có thể sánh được với bọn họ. Tịch Nguyệt tộc không cần thuyền cũng có thể quay về, chỉ là hơi mệt chút mà thôi.

Dù là sóng gió cũng chẳng thể nào uy hiếp nổi những người lặn giỏi như Tịch Nguyệt tộc được.

Tiêu Chỉ không dừng lại lâu, cậu đi tiếp, đến gần đuôi tàu.

Nhưng lúc này cậu không khỏi khựng lại.

Bởi vì nửa phần sau của con tàu này trông vô cùng thê thảm. Phần thân tàu vốn kiên cố vững chắc giống như bị người nào đó nắm chặt rồi vặn manh một phát, gần như không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa, chỉ có phần kim loại cong vẹo biến dạng kể lại thảm cảnh khi đó.

Ở lục địa Dazemenya, tuy có nhưng chiếu tàu có năng lực đi xa nhưng khối lượng của chúng đều không nhỏ. Bởi vì để chống lại sự tấn công của sóng gió và thủy quái ở vùng biển sâu, nên trên mặt tàu còn dùng hợp kim ma pháp để gia cố. Con tàu này cũng giống như thế, Tiêu Chỉ vừa mới xem thử, độ dày của hợp kim ma pháp được phủ lên ở bộ phần đầu tàu không hề nhỏ, có vẻ như súng ống không thể nào để lại được dấu vết trên đó.

Vậy thì...thứ gì lại có thể phá hỏng con tàu thành như thế này?

Kích cỡ của thứ kia lớn đến mức nào chứ?

Lúc này, Tiêu Chỉ vẫn luôn cảm thấy Alifa đang dùng móng vuốt bé tí chọc vào vai mình, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng "goo goo goo goo" dồn dập, trông có vẻ rất sốt ruột.

Tiêu Chỉ nhìn về hướng Alifa, bỗng thấy nó quay đầu nhìn về phía sau, không ngừng dùng vuốt chỉ vào đúng một vị trí.

Tiêu Chỉ nhìn theo hướng vuốt của Alifa chỉ, chợt nhìn thấy một nơi cách mình một đoạn đột ngột sáng lên, giống như một vòng trăng tròn thật lớn treo trước mặt cậu. "Ánh trăng" rất mờ, nhưng ở dưới mặt nước u ám lại rõ ràng vô cùng.

Nhưng nơi này là đáy biển, có mặt trăng cái rắm í.

Lòng Tiêu Chỉ hơi chùng xuống, cậu đã thấy rõ đó là thứ gì. Cậu thấy được trong hình tròn thật lớn kia đường vân giống hệt như tròng đen, và cả một đồng tử khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đây là một con mắt.

Nhưng chỉ một con mắt như vật đã cao bằng bốn năm Tiêu Chỉ hợp lại, cũng có thể nghĩ được cơ thể của cái thứ không biết tên ở dưới kia thật ra to lớn đến mức nào rồi.

Lòng Tiêu Chỉ bỗng xuất hiện một suy đoán, có lẽ con tàu đắm này chính là tác phẩm của nó.

Đối mặt với một thứ khổng lồ như vậy, Tiêu Chỉ dám chắc chắn rằng thuật cầu lửa của mình không thể nào dùng được, cho dù nhiều hay ít phát cũng chẳng nhằm nhò gì. Có lẽ Thiên Tai còn có thể để lại vết trên người nó, nhưng nếu muốn một mình đánh chết nó thì không thể nào đâu.

Đây mới thật sự là một phát đi một em nè, không cần phải nhai luôn ấy chứ.

Tiêu Chỉ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu vỗ vỗ Alifa vẫn luôn "ảu ảu" không ngừng, muốn bảo nó yên lặng, cả cậu cũng không nói lời nào, còn âm thầm tắt hồn đèn trong tay mình đi.

Tất cả hành động đó chỉ vì giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, cố gắng không để cho cái thứ khổng lồ này cảm thấy hứng thú.

Bên phía Tiêu Chỉ lập tức chìm vào tối tăm, cơ thể nửa trong suốt của vong linh gần như muốn hòa thành một với hoàn cảnh xung quanh.

Hai bên đều âm thầm chờ đợi.

Bỗng nhiên, một đôi mắt sáng rực xuất hiện giữa không gian tối tăm, giống hệt với cái lúc nãy, vừa tròn một đôi.

Có hai con mắt rồi, thế là Tiêu Chỉ càng dễ dàng tính ra được kích thước của thứ này. Nhưng nó còn lớn hơn rất nhiều so với dự đoán của cậu, chẳng khác nào một ngọn núi khổng lồ. Có lẽ đối với nó, mấy thứ đồ như con tàu đắm này chẳng khác gì một món đồ chơi mini cả, mới không cẩn thận có chút xíu mà hỏng mất tiêu rồi.

Nếu thứ này có thể lên bờ, vậy thì chuyện hủy diệt vài thành phố đối với nó chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.

Đôi mắt khổng lồ ấy nhìn thẳng về phía Tiêu Chỉ , rồi lại nhìn trái ngó phải vài lần, cứ như là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Móng vuốt của Alifa bấu chặt vào bả vai Tiêu Chỉ. Thứ này lớn khiếp, Alifa đánh không lại, Alifa không có thịt, mong là nó đừng thích gặm xương nha.

Tiêu Chỉ cũng rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên cậu không có sức phản kháng khi đối mặt với đối thủ.

Khu vực bí ẩn kích thích thật đấy.

Cậu tự trấn an mình, con người nhỏ quá, chắc chắn là không nằm trong thực đơn của nó được đâu.

Nếu bọn họ không làm cho nó hứng thú thì còn được. Nhưng nếu như chạy loạn, cái thứ này tự nhiên nổi hứng tát cho họ một phát, chắc chắn là cậu và Alifa sẽ đứt ngay. Bản thân Tiêu Chỉ còn có thể sống lại, nhưng Alifa thì biết làm sao? Bị đánh tan thành mảnh nhỏ ở biển sâu, cho dù là Cốt Long cũng chẳng biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể khôi phục lại như cũ.

Cho dù có may mắn được phục hồi lại, thì Alifa cũng không thể nổi lên được.

Đôi mắt khổng lồ quét qua xung quanh một vòng, Tiêu Chỉ và Alifa đã mất đi ánh sáng và âm thanh thật sự không dám chớp mắt, ánh mắt nó giống như một khe hở tối tăm vừa sâu vừa sâu không thể nào nhìn thấy được.

Qua một lúc lâu, đôi mắt này mới khép lại, đáy biển lại chìm vào màn đêm dày đặc.

Tiêu Chỉ đứng yên tại chỗ một hồi lâu, sau khi chắc chắn rằng cái thứ kia sẽ không mở mắt ra nữa, cậu và Alifa mới lén lút trốn ra phía xa. Bây giờ chẳng dám thắp đèn, cũng không dám di chuyển quá nhanh, sợ lại khiến cho thứ gì đó chú ý lần nữa.

Đoạn đường phía sau Tiêu Chỉ không dám tùy tiện bật đèn, chỉ có thể bơi theo chỉ dẫn của Alifa trong làn nước tối tăm.

Đáy biển chỉ có một màu đen đặc, khiến người ta cảm thấy bất an đến lạ.

Trên đường, bọn họ đi ngang qua vài con quái vật khổng lồ. Lần gần nhất, có vẻ như Tiêu Chỉ thấy thấp thoáng một con quái vật mang hình thù kỳ quái như một núi thịt khổng lồ. Nhưng cậu của bây giờ đã có kinh nghiệm rồi, không hề khiến cho chúng nó thấy hứng thú, tuy lúc đi qua có hơi hoảng sợ nhưng không gặp chút nguy hiểm nào.

Phía trước là một khe hở dưới đáy biển, khe hở này đối với con người thì rất rộng, có lẽ là đủ cho hai ba người sóng vai chui qua, nhưng dưới đó lại là một màu đen đặc, nên không thể thấy rõ được thứ gì đang ở bên trong.

Vẫn may là khi vong linh nói chuyện không có ảnh hưởng gì, Tiêu Chỉ bèn hỏi Alifa: "Hướng của Lance là ở dưới hay là ở phía trước?"

Alifa ngóc đầu lên cảm nhận một chút, sau đó quyết đoán vươn móng chỉ về khe hở sâu không thấy đáy.

Tiêu Chỉ hơi nhíu mày nhìn vào khe hở đó. Nơi này thật sự rất tối, có lẽ là sau khi đi vào một lúc là cậu sẽ không còn thấy được bất cứ thứ gì. Cậu lại nhìn sang xung quanh, cậu và Alifa đã đi rất sâu vào đáy biển, cũng chẳng hiểu vì sao Lance lại rơi vào cái nơi như thế này nữa?

Chỉ mong khi bọn họ vào sẽ thấy được Lance đang bị kẹt trong khe hở.

Tiêu Chỉ hít sâu một hơi theo bản năng để điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó mới nhận ra mình bây giờ làm gì hít khí được đâu.

Tiêu Chỉ: "..."

Thôi, cứ đi xuống luôn đi.

Tiêu Chỉ đưa Alifa bơi về hướng khe hở.


Lúc mới tiến vào khe hở, mọi thứ rất bình yên. Nơi này chỉ hơi đen một tí, hơn nữa nó còn nhỏ như vậy, những con quái vật kia không thể vào được, nói không chừng còn an toàn hơn cả bên ngoài đấy chứ.

Nhưng nơi này không có Lance, mà Alifa vẫn luôn bảo cậu đi xuống dưới, Tiêu Chỉ chỉ đành đi sâu vào.

Khi đến một vị trí nào đó, Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy có một lực hút cực mạnh kéo mình lại. Cậu lập tức nảy ra ý định dùng Ảo Ảnh Lửa để thoát thân, nhưng dòng nước cứ như đang trói cậu lại. Cho dù cậu có cố gắng né tránh, chạy về phía trước bao nhiêu lần thì vẫn bị túm lại như trước.

Không những thế, lực hút lại càng lúc càng mạnh hơn.

Cậu vươn tay bắt lấy tảng đá ngầm nhô lên bên cạnh, muốn ổn định cơ thể mình, nhưng lực hút kia có vẻ như không chấp nhận phản kháng, hung hăng kéo cậu xuống phía dưới.

Tiêu Chỉ phát hiện ra tay đang túm vách đá của mình đang từng lúc từng lúc trượt ra, cuối cùng cậu vẫn bị dòng nước hút vào sâu trong khe hở. Cậu chỉ kịp bắt lấy Alifa nhỏ xíu, tránh cho nó lạc khỏi tay mình.

Cảm giác này giống như là bị dội xuống bồn vệ sinh vậy, mọi thứ xung quanh đều điên cuồng xoay tròn. Cậu đã không còn biết được mình đang ở nơi nào, đang bị cuốn lên hay hút xuống gì nữa.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Chỉ mới cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh yên tĩnh lại.

Cậu nặng nề mở mắt ra, chỉ mong sao mình không phải nhìn thấy một con quái vật biển khổng lồ đang há miệng chờ đút cơm.

Nhưng lại không ngờ rằng thứ xuất hiện trước mặt lại là một vùng ánh sao.

Rõ ràng nơi này vẫn là biển sâu, nhưng trước mắt lại có từng điểm từng điểm ánh sao, giống như dải ngân hà lộng lẫy có thể nhìn thấy khi đêm xuống, thỉnh thoảng còn nhấp nháy đôi chút, lóa mắt hơn bất kỳ loại châu báu nào. Chẳng trách từ xưa đến nay, loài người luôn mặc sức gửi gắm những tưởng tượng đẹp đẽ vô hạn cho những ngôi sao trên trời.

Bởi vì nó thật sự rất đáng giá.

Vì đã trải qua một thời gian dài mò mẫm trong bóng tối, Tiêu Chỉ bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng sáng ngời như vậy, cậu không khỏi nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ, hoặc là đầu óc xuất hiện ảo giác hay gì mất rồi.

Nhưng phản ứng của Alifa lại đưa cậu về hiện thực. Alifa vươn móng vuốt chỉ về phía trước, giống như đang muốn mắng là sao trời cái con khỉ. Vậy thì đã rõ ràng rằng nó cũng nhìn thấy dải sao ấy.

Bởi vì được ánh sao chiếu sáng, nên Tiêu Chỉ có thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh rất rõ ràng.

Vùng biển này có rất nhiều loại thực vật không rõ tên sinh trưởng, hơi giống với san hô và rong biển, nhưng lại không giống với những con cá nhỏ kết bè kết phái khi nãy Tiêu Chỉ từng thấy. Có lẽ là do ánh sáng, nên những thứ này không phát triển lộn xộn như những thứ cậu thấy lúc nãy, thậm chí có hơi đáng yêu nữa.

So với đáy biển, thì nơi này trông giống một chỗ gần biển hơn. Không thể tưởng tượng được cảnh trí như thế này lại có thể xuất hiện ở nơi biển sâu tràn ngập những loài động vật hung hãn.

Xung quanh trông có vẻ vẫn an toàn, Tiêu Chỉ cũng an tâm hơn một chút, cậu bơi qua ánh sao trên đỉnh đầu, muốn xem thử những thứ này thật ra là cái gì.

Đến gần rồi mới phát hiện, những thứ phát ra ánh sáng trên đỉnh đầu là một loại sò nào đó. Cả thân chúng nó trắng như tuyết, tỏa ra ánh sáng huyền ảo, cứ như một đám bóng đèn được treo ngược trên đó vậy. Khi nhìn thấy Tiêu Chỉ đến gần, còn có mấy vỏ sò phun bong bóng với cậu.

Có thêm một vài điểm sáng nhỏ hơn, còn lại là đến từ một ít sinh vật phù du có thể phát sáng.

Cả một biển sao ấy được hình thành từ chính một đám sinh vật lớn lớn bé bé như vậy.

"Goo..." Trông Alifa có vẻ hứng thú với đám vỏ sò có thể phát sáng này, có lẽ đây là thiên tính của họ nhà rồng nhỉ? Cho dù có chết cũng không đổi.

Tiêu Chỉ đè cái móng vuốt nôn nóng muốn thử của Alifa: "Đừng phá nào. Lỡ đâu lại kéo ra thứ phiền phức gì thì biết làm sao?"

Alifa ngoan ngoãn thu vuốt lại, chỉ đành lưu luyến nhìn thoáng qua ánh sao lấp lánh giăng đầy trên đỉnh đầu.

Tiêu Chỉ dẫn Alifa đi: "Alifa, bây giờ mày còn có thể cảm nhận được Lance ở chỗ nào không?"

Alifa cảm nhận lại lần nữa, bây giờ nó không còn chỉ xuống phía dưới nữa, mà đang dùng vuốt chỉ về một hướng nào đó ở phía trước.

Tiêu Chỉ đi theo hướng chỉ của Alifa được một đoạn, bỗng nhiên nhận được thông báo của hệ thống:

"Bạn đang thám hiểm khu vực mới trong bản đồ, tiến độ thám hiểm 1%"

Khu vực mới nè!

Một ngọn lửa nho nhỏ đầy háo hức bỗng bùng lên trong lòng Tiêu Chỉ. Suốt 600 năm qua, bản đồ của ZERO không ngừng mở rộng, tỉ lệ thuận với lực chiến và sự phát triển trình độ khoa học kỹ thuật trên lục địa, để cho cư dân trên lục địa có thể thám hiểm được thế giới càng rộng lớn hơn.

Nhìn vào lịch sử trong thời kỳ Trái Đất là biết ngay, người phát hiện được lục địa mới sẽ nhận được phần thưởng phong phú.

Người thám hiểm khu vực mới cũng được lợi. Khi thám hiểm khu vực mới trong bản đồ, không chỉ nhận được phần thưởng là một lượng lớn điểm kinh nghiệm, mà đủ loại tài nguyên trong khu vực chưa biết tên này cũng sẽ dang rộng vòng tay với người thám hiểm. Cho dù là tài nguyên, vật phẩm, hoạt động cơ mật hoặc nhiệm vụ bí mật, thì nhóm người thám hiểm đầu tiên luôn có ưu thế hơn nhóm đến sau.

Đến khi tiến độ thám hiểm vượt qua 30%, khu vực này sẽ công khai với toàn bộ lục địa, mà người đầu tiên đạt được tiến độ 30% sẽ có được quyền đặt tên cho khu vực này.

Nhiều phần thưởng hấp dẫn đã sinh ra những nhà thám hiểm chuyên đi tìm kiếm bản đồ mới vì mục đích này, nhưng đây là một công việc có lợi ích và nguy hiểm ngang nhau, tỉ lệ ngủm củ tỏi cao khủng khiếp, mà trong đó, nhiều nhất chính là nhóm người Asanasi không sợ chết.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của các nhà thám hiểm qua mọi thời đại, lục địa Dazemenya mới có diện tích như ngày hôm nay. Nhưng trong đó vẫn còn rất nhiều khu vực không được biết đến.

Ví dụ như khu vực Tiêu Chỉ đích thân xử lý lần này.

Được phần thưởng khích lệ, Tiêu Chỉ cảm thấy chuyến này mình không đi không về không, trận đánh này của Alifa và Lance đúng là quá ghê gớm.

Bước chân của Tiêu Chỉ khi đi tìm kiếm Lance bỗng nhẹ hơn chút ít.

Theo chỉ dẫn của Alifa, Tiêu Chỉ tiếp tục đi. Biển sao trên đỉnh đầu cậu chưa từng đứt đoạn, khiến cậu có cảm giác như mình đang đi bộ dưới bầu trời đêm, có nguồn sáng nên không còn thấy bất an như lúc nãy nữa.

Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.

Ở phía xa xa, nên Tiêu Chỉ không thể thấy được chi tiết, nhưng có thể nhìn thấy một chiếc đuôi cá màu đen đang nằm trong nước, nửa người trên và một mái tóc đen thật dài giống với thân thể con người. Bộ phận cơ thể của người kia mang đường cong cơ bắp mượt mà nhưng cũng không quá mức nở nang, là kiểu đẹp rất hợp ý người ta.

Nếu đuôi cá không phải là màu đen, thì thật sự có cảm giác như là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.

Nhưng "Mỹ nhân ngư" bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Chỉ. Nó lộ ra một gương mặt như bị lửa thiêu đốt, ngũ quan trên mặt rối nùi, còn có cái miệng rộng chứa đầy răng nanh, cái miệng kia còn há ra rộng đến tận mang tai. Tiêu Chỉ không hề nghi ngờ gì về chuyện một phát cắn của cái thứ này là có thể cắn đứt một cánh tay người như chơi.

Loài sinh vật trong truyện cổ tích và nhân vật chính kinh điển trong những cơn ác mộng kết hợp lại như vậy, trên lục địa này chỉ có đúng một chủng tộc – Uyên tộc.

Chính là kẻ điên có thể không chọc thì đừng chọc trong truyền thuyết đây mà!

Tiêu Chỉ còn chưa kịp thầm than thở rằng mình xui xẻo, thì Uyên tộc kia đã há to miệng, sóng âm chói tai vang vọng khắp đáy biển, phát ra một tiếng rít khiến người ta hoảng sợ.

Đúng là kiểu tao muốn đánh mày thì đánh, cóc cần biết thời gian địa điểm làm gì.

*

Hessen, Bạch Cốt Điện.

Frost ngồi một mình trong căn phòng trống trải.

Mỗi một gian phòng trong Bạch Cốt Điện đều không khác nhau mấy, giống như là hắn không hề thích thú đối với bất kỳ thứ gì vậy. So với chỗ ở, thì Bạch Cốt Điện càng giống với không gian riêng tư của hắn hơn, để Frost có thể hưởng thụ sự yên tĩnh bình lặng khi ở một mình.

Con ngươi bạch kim lẳng lặng nhìn chăm chú vào tay trái của mình. Nơi đó có một vết thương dữ tợn do bị đâm xuyên, nhưng bây giờ nó đã khép lại từ lâu, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào cả.

Hắn vốn có năng lực tự chữa lành rất mạnh. Tuy vết thương khi nãy trông có vẻ đáng sợ, nhưng đối với hắn, đó chỉ là một vết nhỏ mà thôi, giống như là mấy vết trầy da bình thường trên cơ thể con người, không cần phải chú ý nhiều.

Tuy rằng hắn không thèm để ý, nhưng lại có người quan tâm đến nó.

Frost đưa mắt nhìn về phía băng vải trên mặt bàn. Số băng vải đó đã được sử dụng, bên trên dính vệt máu đỏ sậm. Hắn không thể không nghĩ đến người giúp mình băng bó, kiểu động tác nhẹ nhàng ấy...cảm giác này...có vẻ như khá thân quen.

Giống như có hình ảnh nào đó sắp hiện lên trong đầu, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả.

Frost nhìn chăm chú vào số băng vải trên mặt bàn, cứ như là xuyên qua nó mà nhìn thấy được thứ gì vậy.

Không thể chỉ có vậy...

Mà còn có nhiều hơn...chi tiết hơn thế nữa...

-------------Hết chương 41------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ: Đến lúc em quay lại, tài khoản fake* của em còn đó không?

A Sâm: Em đoán xem?

Tiêu Chỉ: Boss ơi, em muốn xin đi công tác...

(*Gốc là 馬甲, tiếng anh là Sockpuppet là tên hoặc danh tính giả mạo được tạo bởi người dùng trực tuyến để tranh luận, bắt nạt hoặc đánh giá sản phẩm như một người khác.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi