Edit, Beta: Bull
----------------------------------------------
Chương 46: Ngài không cần rầu rĩ như vậy.
Suốt cả đường, Tiêu Chỉ đều đi theo Ulis, sau đó họ đến được một khu vực được xây bằng đá vụn.
Nhà cửa ở nơi này rõ ràng là kiên cố hơn chỗ lúc này rất nhiều, lại còn dùng những tảng đá nặng trịch lấp kín cửa lại. Mỗi cái cửa chỉ để lại một cái khe nhỏ, kích cỡ như vậy có lẽ là để đưa cơm.
Ulis giải thích với Tiêu Chỉ: "Nơi này vốn là nhà tù để giam giữ phạm nhân, nhưng vì trong tộc càng lúc càng có nhiều người phát điên, mà bọn họ sẽ trở nên điên cuồng và tràn ngập tính công kích, có thể tấn công bất cứ thứ gì, ở bất cứ lúc nào, vậy nên không thể ở chung với đám người này được. Thế là sau đó, chỉ cần phát hiện ra người nào đã phát điên, chúng tôi sẽ lập tức đưa bọn họ đến đây nhốt lại."
Tiêu Chỉ quan sát nhà tù khép kín này, sau đó cậu lại đối mặt với những đôi mắt điên cuồng, nhưng cũng chẳng bất ngờ gì cả. Trong những ánh mắt đó đã không còn thấy được tình cảm của con người nữa, chẳng khác gì so với những sinh vật biển hung tàn cả.
Hai người đi tiếp, rồi bước xuống một cánh cửa đá.
Ulis nói: "Vì anh trai tôi quá mạnh, nhà tù bình thường không thể nhốt được anh ấy, nên chúng tôi phải đào một địa lao để nhốt mình anh ấy vào. Lát nữa xin ngài hãy cẩn thận một chút, có thể anh ấy sẽ tấn công chúng ta qua khe hở của nhà tù."
Tiêu Chỉ gật nhẹ đầu, theo cậu ta bước vào địa lao.
Địa lao này thật sự rất u ám, chỉ có ánh sáng le lói phát ra từ vỏ sò. Mà Tiêu Chỉ lại chú ý đến rất nhiều vết chém nằm khắp nơi trên mặt tường và mặt đất, giống như đã từng trải qua một trận chiến kịch liệt vậy.
Ulis đi trước, rồi gọi với một tiếng vào nhà tù: "Anh ơi, em đưa một vị khách đến thăm anh này."
Hai người còn chưa đi được mấy bước, thì một mũi tên nước bỗng nhiên lao đến tấn công bọn họ. Tiêu Chỉ vội vàng bắt lấy cánh tay Ulis, sau đó đẩy cậu ta sang bên cạnh, mới thoát được đòn tấn công đó trong gang tấc.
Mũi tên nước xuyên qua phiến đá cứng rắn trên mặt đất, để lại một lỗ thủng thật sâu.
"Cảm ơn ngài." Thiếu niên lễ phép khẽ cảm ơn Tiêu Chỉ.
Ngay lúc này, phòng giam bỗng phát ra một tiếng va chạm dữ đội.
Giống như là có người nào đó đang dùng cơ thể của mình điên cuồng đập vào vách đá, xương thịt đập vào đá phát ra âm thanh khiến da đầu người ta tê rần, cứ như là chỉ một giây nữa thôi, người này sẽ thịt nát xương tan mà nằm trên mặt đất.
Theo những âm thanh đó, còn có tiếng rít gào chẳng có ý nghĩa gì cả.
Những tiếng động như vậy chẳng khác gì với dã thú điên cuồng cả, vậy nên khó mà tưởng tượng được trong đó đang giam giữ một con người. Lại còn là một người đã từng là tộc trưởng Uyên tộc.
Vành mắt của Ulis đỏ hoe, cậu ta xoa nhẹ lên mũi, cố gắng đè nén cảm giác cay đắng kia xuống.
Một lát sau, Ulis vẫy tay với Tiêu Chỉ, ý muốn bảo cậu đi theo mình để đến gần nhà tù từ bên hông.
Một lát sau, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng đến được cửa nhà tù. Muranfasa là tộc trưởng, vậy nên nhà tù lớn hơn so với người bình thường một chút, trên cửa cũng có song sắt để người ta thấy rõ được tình hình bên trong.
Giống với những Uyên tộc khác, Muranfasa có một chiếc đuôi cá đen dài xinh đẹp, trôi bồng bềnh trên nước hệt như tơ lụa. Anh ta cúi đầu xuống, nên Tiêu Chỉ chỉ có thể nhìn thấy được một mái tóc xoăn vừa đen vừa dài. Cơ bắp trên cơ thể anh ta rất mượt mà, vảy rõ ràng, nhưng bên trên lại chằng chịt vết thương, trong đó có mấy vết còn đang ứa máu ra ngoài, chắc là vừa mới xuất hiện khi va chạm lúc nãy.
Có vẻ như đã phát hiện ra có người đang nhìn lén mình, Muranfasa đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đó giăng đầy tơ máu, hung ác giống hệt như một kẻ săn mồi mà nhìn thẳng vào Tiêu Chỉ.
Khuôn mặt của anh ta vốn tuấn tú, xinh đẹp, nhưng bây giờ năng lượng trong cơ thể anh ta đang rối loạn, khiến cho nửa bên mặt của anh ta bị bao phủ bởi những vết sẹo như bị bỏng, thậm chí còn đang lan dần về phía cổ. Nó trái ngược hoàn toàn với một bên mặt vẫn còn nguyên vẹn, giống hệt như một món đồ sứ tuyệt đẹp bị người ta hắt đầy những thứ dơ bẩn lên.
Đối diện với ánh mắt hung ác của Muranfasa, Tiêu Chỉ không hề sợ hãi chút nào. Cậu vẫy tay bảo Ulis lùi về phía sau, rồi lấy tượng Nữ thần Shifa ra, thử đưa về phía trước một chút.
Động tác của Muranfasa hơi khựng lại, ánh mắt anh ta chuyển đến bức tượng thần vừa xuất hiện, có vẻ như đã bị ánh sáng trắng mờ ảo ấy hấp dẫn.
Một lát sau, Muranfasa chần chừ lắc lư đuôi cá, chậm chạp bơi về phía này. Cả quá trình, anh ta có vẻ rất bình thản, chứ không hề để lộ bất cứ ý muốn tấn công nào cả.
Ánh mắt Ulis tràn ngập hy vọng, cậu ta đang định nói gì đó, nhưng lại kịp thời bịt chặt miệng mình lại, không để cho bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cậu ta nhìn về phía Tiêu Chỉ, mà Tiêu Chỉ cũng nhận ra được sự lo lắng và chờ mong của cậu ta, bèn nở một nụ cười trấn an cậu ta.
Cuối cùng Muranfasa cũng đi đến cửa nhà tù, anh ta nhìn tượng Nữ thần Shifa trong tay Tiêu Chỉ, rồi nâng tay mình lên. Tay anh ta cũng được vảy phủ kín giống như những Uyên tộc khác, nhưng móng tay lại bén nhọn hơn nhiều, giống hệt như những lưỡi dao đen tuyền cắm vào.
Tiêu Chỉ quan sát hành động của Muranfasa, cậu đã chuẩn bị rồi, nếu như anh ta bắt đầu nổi điên định phá hỏng tượng thần thì sẽ lùi lại ngay.
Nhưng may là biểu hiện của Muranfasa vẫn luôn bình tĩnh, anh ta nhẹ nhàng vươn tay về phía tượng Nữ thần Shifa. Bởi vì là tộc trưởng chân chính, nên anh ta không nằm trong những đối tượng bị tượng Nữ thần bài xích, cuối cùng tay anh ta nhẹ nhàng đặt trên tượng thần.
Chỉ trong nháy mắt, tượng Nữ thần Shifa lại lóe lên ánh sáng trắng, ánh sáng ấy xua đi sự âm u và tĩnh lặng trong nhà tù, cũng theo cánh tay của Muranfasa mà lan dần khắp người anh ta.
Có vẻ như anh ta rất thoải mái khi được đắm mình trong ánh sáng ấy, đôi mắt của Muranfasa khép lại, gương mặt cũng mang vẻ thanh thản mà trước nay chưa từng có.
Tiêu Chỉ nhìn thấy ánh sáng trắng đó đang không ngừng chữa trị những vết thương chằng chịt trên cơ thể anh ta, đánh tan những vết sẹo khiến người ta sợ hãi, ngay cả những vết thương đang đầm đìa máu tươi cũng khép lại, giống như một người mẹ đang dịu dàng ủi an.
Sau đó, vết sẹo dữ tợn trên mặt Muranfasa cũng nhạt đi, dần dần biến mất khỏi mặt anh ta, cuối cùng, thứ còn ở lại chỉ có khuôn mặt tuấn tú, khôi ngô của anh ta.
Sau khi tất cả mọi thứ đã hoàn thành, ánh sáng ấy dần yếu đi, lại quay về ánh sáng màu trắng mờ ảo như lúc nãy.
Mà hai mắt nhắm nghiền của Muranfasa cũng mở ra. Lúc này đây, trong đôi con ngươi đen tuyền đó không còn sự điên cuồng khát máu như ban nãy nữa, trông bình thản và tràn đầy trí tuệ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được trong đó khí chất của một vị lãnh tụ dẫn dắt toàn tộc ra khỏi tuyệt cảnh.
Muranfasa nhìn về phía Tiêu Chỉ, lại nhìn vào Ulis đang không kìm nổi sự phấn khích, sau đó nở một nụ cười nhã nhặn với bọn họ: "Quý ngài đây, và cả Ulis nữa, hai người vất vả rồi."
Dù gì thì Ulis vẫn còn là một cậu bé, vậy nên lúc này khó mà khống chế được tâm trạng mừng rỡ của mình, bèn lao thẳng vào cửa nhà tù: "Anh ơi, anh ơi! Anh khỏe lại rồi!!!"
Muranfasa nhìn Ulis bằng ánh mắt rất đỗi cưng chiều, rồi vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc ngắn ngủn của cậu ta: "Ừm, anh cảm thấy đầu óc mình rất tỉnh táo, sức mạnh trong cơ thể cũng đã ổn định lại rồi."
Anh ta lại quay sang Tiêu Chỉ: "Ulis, có thể giới thiệu một chút cho anh về quý ngài này được không? Lần này có lẽ là được ngài đây giúp đỡ nhỉ? Nhưng tôi lại không biết tên của ngài, thật thất lễ quá."Ulis vội vàng giới thiệu Tiêu Chỉ cho Muranfasa, còn kể luôn cả chuyện cậu tìm được thành Kernas, và cả việc trả lại Thánh tượng của Uyên tộc.
Vẻ mặt của Muranfasa nghiêm túc hẳn lên, anh ta cúi người với Tiêu Chỉ, thực hiện lễ tiết cao nhất của Uyên tộc.
Những loại lễ tiết như này chỉ được sử dụng vào những lúc quan trọng nhất, nhưng Muranfasa lại cảm thấy quý ngài Thập Thất đây hoàn toàn xứng đáng để nhận nó. Hơn nữa, đối với Uyên tộc, thì hành động của cậu chẳng khác nào cứu vớt bọn họ ra khỏi đường cùng cả, đây là một ân tình cực kỳ to lớn.
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Chỉ đã nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, mà tiến độ thám hiểm cũng tăng lên 5%, đã lên tới 23% rồi.
Ulis mở cửa nhà tù, thả Muranfasa đang ở bên trong ra.
Muranfasa áy náy nói với Tiêu Chỉ: "Ngài Thập Thất à, chúng tôi vốn nên chuẩn bị một bữa tiệc để cảm ơn ngài, nhưng bây giờ tôi muốn nhanh chóng giúp người trong tộc trở về bình thường, vậy nên tôi xin tạ lỗi với ngài vì sự thất lễ này."
Tiêu Chỉ cũng chẳng để bụng tí nào: "Các anh đã chờ đợi suốt ngàn năm rồi, tôi cũng đang mong chờ thời khắc Uyên tộc có thể khôi phục đây."
*
Cứ như vậy, ba người cũng chẳng tâm sự gì nhiều, Tiêu Chỉ chỉ đi theo Muranfasa về nơi cư ngụ của Uyên tộc.
Thấy ba người quay về, vài thiếu niên cũng chạy ra khỏi nhà mình, vừa tò mò lại vừa phấn khích nhìn bọn họ. Cũng có những Uyên tộc trưởng thành mang gương mặt dữ tợn nhưng vẫn còn lý trí lẳng lặng nhìn bọn họ.
Muranfasa không hề nghỉ ngơi một khắc nào cả, mà lập tức dựng nên một đàn tế đơn sơ. Tuy rằng đơn sơ, nhưng lại rất giống với cấu tạo của đàn tế cậu từng thấy ở thành Kernas, chỉ là ở giữa bàn đá thiếu mất tượng Nữ thần Shifa mà thôi.
Một đàn tế đơn sơ như thế đương nhiên không thể cử hành được nghi thức trang trọng, hào nhoáng nào cả, nhưng Muranfasa cũng chẳng phải người chú trọng đến cảm giác nghi thức. Anh ta đặt tượng Nữ thần Shifa trong tay mình lên bàn đá, sau đó đặt một tay lên tượng thần trước mặt mình, rồi nhắm mắt bắt đầu ngâm tụng một lời cầu nguyện.
Đây chắc là cổ ngữ của Uyên tộc, Tiêu Chỉ nghe không hiểu, nên chỉ đành nhìn Muranfasa đang dùng vẻ mặt nghiêm túc để ngâm tụng mà thôi.
Nội dung của đoạn này rất dài, nhưng Muranfasa lại chưa từng vấp một lần nào cả, đương nhiên là vì đã thuộc nằm lòng từ lâu rồi, cũng chẳng biết anh ta đã niệm nó trong lòng mình bao nhiêu lần nữa. Có lẽ là mỗi một lần tỉnh mộng giữa đêm khuya, nội dung này đều hiện lên trong lòng anh ta, chỉ để chờ mong vào một ngày có thể niệm nó ra khỏi miệng mà thôi.
Theo lời ngâm tụng của Muranfasa, bức tượng Nữ thần lại tỏa sáng. Nhưng lúc này đây, ánh sáng trắng ấy đã sáng hơn bất kỳ lần nào khác, thậm chí đã đến mức sáng chói cả mắt.
Tiêu Chỉ nhìn thấy vô vàn tia sáng tỏa ra khắp nơi từ tượng thần, theo sóng nước mà khuếch tán khắp nơi.
Một ít bay đến những người đứng bên cạnh Ulis, một ít thì lại bay đến những thiếu niên tụ tập xung quanh đây, số khác thì đến bên người những Uyên tộc trưởng thành mang vẻ mặt u ám, còn lại thì không ngừng trôi dạt, đến mức ra khỏi tầm nhìn của cậu, không biết là đã đi đến tận nơi nào.
Dần dà, những tiếng la hét điên cuồng thỉnh thoảng xuất hiện cũng im bặt, mà tiếng nói chuyện khe khẽ của các thiếu niên cũng biết mất, cả thế giới chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng ngâm tụng văng vẳng của Muranfasa, tựa như một khúc ca hy vọng đã được lưu truyền suốt nghìn năm.
Dường như hình ảnh dừng lại tại thời khắc đó một hồi lâu, cuối cùng, lời cầu nguyện của Muranfasa cũng kết thúc.
Ngay lập tức, đáy biển bỗng vang lên tiếng hát du dương.
Gần như là cùng lúc đó, Muranfasa ở trên đàn tế và những Uyên tộc xung quanh đó cũng đồng loạt xướng ca.
Bọn họ chưa từng bàn bạc với nhau, nhưng lại xướng lên cùng một điệu nhạc.
Tiêu Chỉ khó có thể miêu tả khúc hát này, bởi nó không có ca từ, cũng chẳng phải tần số âm thanh bình thường có thể nghe được, mà âm thanh này tựa như nó vốn là một phần của biển cả. Trong thời khắc nghe được nó, trái tim như bị thứ gì đó xẹt qua, khiến cho người ta chỉ cần nghe một lần là nhớ mãi.
Cùng với tiếng ca ấy, vẻ ngoài xấu xí của những Uyên tộc đang đắm mình trong ánh sáng dần tan biến. Dung mạo của bọn họ không diễm lệ được như Tịch Nguyệt tộc, nhưng lại trông rất sắc bén, mang theo khí phách anh hùng.
Sự hung hăng và điên cuồng trong ánh mắt của những Uyên tộc trưởng thành dần tàn lụi, cuối cùng cũng quay về trạng thái bình tĩnh.
Uyên tộc như vậy, thật sự là có một chút cảm giác của mỹ nhân ngư.
*
Trên đất liền xa xôi, Liên Minh Dolly.
Mấy ông chủ của vài cửa hàng Tịch Nguyệt tộc san sát nhau vốn đang pha trò, nhưng lại không hẹn mà cùng dừng lại. Bọn họ nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt đều lóe lên sự nghi ngờ giống hệt nhau.
"Mấy ông có nghe được âm thanh gì không?"
"Ông nói là tiếng hát?"
"Mấy ông cũng nghe thấy à?!"
"Nhưng mà, có ai đang hát đâu...."
Đúng vậy, trên đường phố lúc này người qua kẻ lại tấp nập, nhưng trong tầm nhìn của bọn họ lại không hề có một ca sĩ nào đang biểu diễn. Nếu như có người đang ca hát ở nơi xa, thì với sự ồn ào của con đường này, âm thanh không thể nào truyền đến nơi đây được.
Khi bọn họ muốn nghe lại cẩn thận hơn, lại chợt phát hiện ra xung quanh có đủ thứ âm thanh, nhưng lại không nghe thấy tiếng hát mơ hồ ban nãy nữa.
Nào có tiếng hát gì? Có vẻ như bọn họ chỉ nghe lầm mà thôi.
Thế nhưng, những người này đều cảm thấy tiếng hát chẳng biết truyền đến từ nơi nào này lại khiến bọn họ cảm thấy rất quen thuộc, cứ như là một bài hát đã được khắc họa trong huyết mạch và trí nhớ của Tịch Nguyệt tộc bọn họ từ lâu. Cho dù cả đời này bọn họ chưa từng được nghe, thế mà lại quen thuộc đến mức chỉ cần nghe thấy là có thể nhận ra ngay.
*
Trấn Hayk.
Trong căn nhà nhỏ, có một cô bé Tịch Nguyệt tộc đang học kỹ năng chế thuốc dưới sự hướng dẫn của ông nội mình. Nhưng ngay tại thời khắc ấy, cho dù là cô bé đang nghiêm túc học tập hay là người ông nội nghiêm cẩn điềm đạm đều dừng lại.
Bỗng nhiên, cô bé nói: "Ông ơi, nghe thử tiếng hát đó đi...."
Cô bé đang muốn nhìn theo âm thanh ấy, lại chợt phát hiện ra nó đã biến mất: "Ấy? Sao lại biến mất rồi?"
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn ông nội mình: "Ông ơi ông, ông có nghe thấy không?"
Ông nội vuốt tóc cháu gái nhỏ, ôn tồn nói: "Có, ông cũng nghe thấy rồi."
Đôi mắt của cô bé mở to, rồi hỏi: "Ai đang hát vậy ạ?"
Ông nội nói: "Bé Susan còn nhớ Uyên tộc mà ông từng nói đến không? Âm thanh này nghe rất giống với tiếng hát của Uyên tộc được ghi trong sách cổ."
Cô bé bối rối: "Uyên tộc không phải là chiến sĩ hả ông? Bọn họ còn biết hát ạ?"
Vẻ mặt ông nội như đang hồi tưởng: "Ông cũng chỉ nghe các cụ nói. Nghe nói, Uyên tộc là chi am hiểu ca hát nhất của Hải tộc. Mỗi một lần xuất chinh, trước đó họ sẽ hát để ủng hộ sĩ khí, sau trận chiến cũng sẽ dùng tiếng ca để an ủi vong linh của những anh hùng đã ngã xuống. Mỗi khi có lễ tế long trọng, những người ca hát hay nhất cũng là Uyên tộc, bọn họ chính là niềm tự hào của Hải tộc."
Cô bé: "Wow....Uyên tộc giỏi thật, vậy Tịch Nguyệt tộc của chúng ta thì sao ạ?"
Ông nội vắt óc suy nghĩ hồi lâu: "Chúng ta....đẹp....còn yêu cái đẹp....."
Cô bé: "....."
Sao cứ cảm thấy có vẻ vô dụng kiểu gì ấy nhỉ?
Nhận ra ánh mắt chê bai của cháu gái, ông nội kịp thời vớt vát lại: "Nhưng bây giờ chúng ta biết kiếm tiền đó con!"
Cô bé gắng gượng chấp nhận hình tượng của nhà mình, rồi hỏi tiếp: "Vậy Uyên tộc bây giờ đang ở nơi nào thế ông? Tại sao bọn họ lại không đến Liên Minh Dolly tìm chúng ta ạ?"
Ông nội đưa mắt nhìn về nơi xa: "Bọn họ à....bọn họ đang tìm kiếm nơi chôn rau cắt rốn của chúng ta, chính là nơi ông đã nói với con đó, thành Kernas."
Cô bé nói: "Chúng ta có thể quay về không ông? Con muốn nghe bọn họ hát."
Giọng nói của ông nội rất nhỏ: "Ông không biết nữa...."
*
Hilaris.
Teague đang kiểm kê hàng tồn kho cũng bất chợt khựng lại.
Là một kẻ lừa đảo, bọn họ bắt buộc phải có tri thức uyên bác. Kiến thức càng phong phú, thì lúc lừa đảo bọn họ sẽ càng thuần thục hơn, xác suất thành công cũng cao hơn nhiều. Hơn thế nữa, nếu hiểu biết càng nhiều, thì càng có thể khơi ra nhiều đề tài nói chuyện với người khác hơn, cũng có thể bình tĩnh ứng đối được các chủ đề khác nhau, còn tạo điều kiện hòa nhập vào từng môi trường riêng biệt.
Mà Teague lại là một kẻ có khả năng hô mưa gọi gió trong giới lừa đảo, sao lại không chú trọng đến việc tích lũy kiến thức cho được?
Vậy nên, vừa nghe được tiếng hát ấy, gần như gã đã lập tức nhận ra tiếng hát đó chính là khúc ca của Uyên tộc. Không chỉ là biết được qua những gì ghi chép trong sách vở, mà gã đã từng được nghe khúc ca này trong một nhà quý tộc nào đó.
Đó là một vỏ sò ghi lại tiếng hát của Uyên tộc, nghe nói đó là bản tình ca của Uyên tộc mà vị tổ tiên của nhà này nhận được.
Chỉ tiếc rằng sau khi xảy ra đại hồng thủy, hai người phải xa nhau, một người ở nơi đất liền xa xôi, còn người kia vĩnh viễn chìm vào biển sâu, quãng đời còn lại không thể gặp được nhau nữa. Nhưng vẫn rất trân trọng vỏ sò thu âm này, cũng là vị tổ tiên đó đã truyền lại nó cho cháu trai, sau đó vẫn tiếp tục lưu truyền cho đời sau đời sau nữa.
Mà Teague đã nghe được ở một bữa tiệc của gia tộc nọ. Khi ấy, vật kỷ niệm mang ý nghĩa sâu xa này đã trở thành một món đồ quý giá ngàn vàng khó đổi, lúc chủ nhân lấy nó ra, khách khứa đều đồng loạt ngợi khen.
Nhớ đến cuộc trò chuyện khi này, gương mặt xinh đẹp của Teague nở một nụ cười: "Xem ra chỗ ngài Thất làm việc rất suôn sẻ, hành động của mình cũng phải nhanh hơn mới được."
*
Hài Cung, Hessen.