Edit, Beta: Bull
----------------------------------------
Chương 55: Rổ trái cây, ấm trà, thùng rác.
Hilaris.
Lúc này đã là rạng sáng, thành phố không có màn đêm vốn vẫn luôn ồn ào náo nhiệt dần yên tĩnh lại. Tuy rằng trên phố vẫn có người qua lại, cũng có những cửa hàng còn chưa đóng cửa, nhưng đã không còn thấy được sự nhộn nhịp của ban ngày nữa.
Người chơi ẩn thân ở khắp phố lớn ngõ nhỏ, vừa nhìn thời gian vừa nhìn chằm chằm vào mục tiêu của mình, khi rảnh đến phát chán còn có thể quậy tung trên diễn đàn.
Bánh Quy Gấu, Tôi Thật Sự Không Có Tiền, Anh Và Em Dưới Gốc Cây Chanh là ba tân sinh năm nay của khoa Lịch Sử, cũng là thành viên của Thượng Thiện Nhược Thủy. Bọn họ vừa vặn là học chung chuyên ngành, đã chung lớp lại còn chung hội, nên tất nhiên là bình thường rất hay đi chung với nhau.
Người đầu tiên phát hiện nhiệm vụ bí mật là Tôi Thật Sự Không Có Tiền. Sau khi cậu ta nhận nhiệm vụ thì lập tức báo cho hai cậu bạn của mình, rủ bọn họ đến cùng. Vận may của họ cũng rất tốt, nên ba người được bố trí đến cùng một nơi.
Bây giờ ba người đang ghé sát vào nhau nhìn chằm chằm mục tiêu của cả bọn.
Đây là một ngôi nhà độc lập kín đáo, mang phong cách bình thường nhất ở Liên minh Dolly, khiến cho nó hòa vào những tòa nhà xung quanh, nên không nhìn ra bất cứ điểm nào xuất sắc cả.
Tôi Thật Sự Không Có Tiền soạn tin vào nhóm chat của ba người họ: Nhìn cũng chẳng có gì hết, chẳng giống như giấu thứ gì nguy hiểm cả.
Bánh Quy Gấu: Theo như kinh nghiệm của tôi, những nơi trông càng bình thường thì chắc chắn bên trong sẽ càng có vấn đề.
Anh Và Em Dưới Gốc Cây Chanh: +1, tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi Thật Sự Không Có Tiền: Đã ba giờ rồi, mai bọn mình còn có tiết học,chẳng lẽ cứ ngồi cả đêm trong game như vậy à?
Bánh Quy Gấu: Khoang trò chơi có chức năng hồi sức mà, có canh cả đêm cũng chẳng ảnh hưởng đến cơ thể.
Anh Và Em Dưới Gốc Cây Chanh: Thật ra có canh một tháng cũng chẳng hề hấn gì.
Tôi Thật Sự Không Có Tiền: Tuy nói thì nói vậy, nhưng lực chú ý vẫn sẽ bị phân tán, phải mất một lúc lâu mới khôi phục được.
Bánh Quy Gấu: Dù gì thời khóa biểu ngày mai cũng là học trực tuyến mà, giáo sư cũng có bắt chúng ta lên lớp trực tiếp đâu, đến lúc đó chỉ cần nghỉ một lúc rồi xem phát lại là được rồi.
Tôi Thật Sự Không Có Tiền: Mấy cậu không sợ rớt môn hả? Hội trưởng nói ai mà rớt môn sẽ bị đá ra khỏi hội đó.
Anh Và Em Dưới Gốc Cây Chanh: Vậy cậu offline đi.
Bánh Quy Gấu: Vậy cậu offline đi.
Tôi Thật Sự Không Có Tiền: Không nhé, đây là nhiệm vụ bí mật đầu tiên trong đời tôi đó.
Cảnh tượng như vậy cũng được trình diễn ở những nơi khác. Người chơi vừa nói chuyện phiếm vừa chờ đến thời gian. Nhưng cũng có những người khác đang vội vã chạy trên đường đến nhận nhiệm vụ, thấy thời gian càng lúc càng ngắn lại, bước chân của họ cũng mỗi lúc một nhanh hơn. Nhiệm vụ bí ẩn mà, nếu bỏ lỡ chắc bọn họ sẽ hối hận suốt cả năm mất!!!
*
Thời gian dần trôi qua, Hilaris càng lúc càng yên tĩnh hơn.
Cuối cùng cũng đến 3 giờ sáng.
Tất cả người chơi đều không hẹn mà cùng phóng về phía mục tiêu của mình, dùng đủ mọi thủ đoạn để lén lút lẻn vào nhà. Nhưng khi đối mặt với căn nhà trống không, họ chợt cảm thấy hơi lúng túng.
"Mấy cậu nghĩ chúng ta nên dọn thứ gì trước?"
"Giá sách, nhất định không thể bỏ qua cái này được. Đã vậy thì chỗ nào cũng có vấn đề hết, nếu như bí mật không được cất giấu bên trong quyển sách nào đó, thì chính là mật thất thông với mặt sau của giá sách."
"Có lý đấy, để tôi."
"Đậu mía! Sau giá sách có mật thất thật này, nhưng mà cửa này kín quá, tôi không mở được..."
"Cậu lui ra đi! Xem thuật xuyên tường vô địch của tôi này!!!"
"Má mày! Mày di chuyển chậm tí được không hả? Suýt chút nữa xử luôn cả tao rồi!!!"
"Nếu chưa chết thì nhanh cái chân lại đây xếp đồ coi!!! Còn lề mề nữa thì quân đội thành phố tới bây giờ!!"
"Hai thằng mày nói nhỏ thôi, lợn chết cũng bị đánh thức mẹ rồi!"
Trong một căn nhà bình thường khác.
"Mấy người xem trên bàn này có cơ quan nè! Bên trên còn khắc ám văn khó hiểu lắm, chắc chắn là có vấn đề. Nhưng mở không được thì phải làm sao đây?"
"Hay là tháo cái mặt bàn ra thôi?"
"Không được. Nó chắc quá, cũng chẳng biết trong đó được gia cố bằng gì."
"Thế thì cứ vác đi hết, để cho NPC tự tháo!"
Ở một căn nhà gỗ nhỏ trông rất yên bình bên bờ biển.
"Sao trong cái nhà này chẳng có món nào có giá trị hết vậy?"
"Bàn và ngăn kéo toàn là dụng cụ đánh bắt cá, không có gì khả nghi cả. Hơn nữa cái nhà bé như cái lỗ mũi thế này chẳng giấu nổi một người nữa là."
"Chẳng lẽ chúng ta đến nhầm?"
"Không thể nào, chúng ta không hề làm sai chỉ dẫn của NPC mà...."
"Tôi sẽ nạy sàn nhà! Tôi không tin chúng ta không tìm được gì!!!"
"Vậy tôi đây đi lật nóc nhà!"
"Những thứ khác cũng đừng bỏ qua, biết đâu chỉ là ngụy trang thành mấy thứ bình thường thôi đấy!"
*
Tiêu Chỉ tìm một nơi không người rồi ngồi xổm xuống. Cậu dùng sổ thông tin để quan sát hướng đi của các người chơi. Xem ra bây giờ hành động của người chơi đều rất suôn sẻ, tạm thời cũng chưa gặp trở ngại gì cả.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc đó, Tiêu Chỉ lại nhớ đến một việc khác.
Cậu tìm một mảnh giấy trắng, sau đó vẽ ra một bản sao của vòng tròn ma thuật mà cậu đã từng nhìn thấy sau lưng A Sâm. Sau đó, cậu lại chụp bản vẽ tay này gửi cho Lý Đại Diệp.
Tuy thầy là một người không đáng tin lắm nhưng cũng rất đáng để tín nhiệm, thế nhưng Tiêu Chỉ vẫn cứ không muốn cho ông ta xem tấm lưng trần của A Sâm. Cậu có cảm giác như có một rào cản nào đó đang ngăn trở cậu, còn đang gào thét "Chỉ có tôi mới được xem tấm hình này thôi!!!!"
Thập Thất: Thầy ơi, thầy biết vòng tròn ma thuật này là cái gì không?
Hillholmes Van Surina Galalentia: Hả? Để thầy xem...
Một lát sau.
Hillholmes Van Surina Galalentia: Thứ này thật sự rất có phong cách truyền thống của Blaise đấy. Nhưng mà những vòng tròn ma thuật do Blaise để lại ở thế giới bên ngoài cũng không phức tạp như thế.
Hillholmes Van Surina Galalentia: [Hình ảnh], xem này. Kết cấu này là dùng để hạn chế sức mạnh. Ngoài ra còn có cái dùng để củng cố trận pháp như này [Hình ảnh]. Thầy đoán, có lẽ vòng tròn này không có liên quan gì đến chúc phúc và trị liệu, có thể dùng để phong ấn ác linh, hoặc là để giam cầm tra khảo hay gì đó. Cụ thể thì thầy chưa rõ lắm, chắc phải liên hệ với cấp cao của Blaise mới giải quyết được.
Tiêu Chỉ không khỏi nhíu mày, lại là Blaise.
Vì sao một vòng tròn ma thuật khủng khiếp như vậy của Blaise lại xuất hiện trên lưng A Sâm? Rốt cuộc bọn họ đã làm gì? Và cả địch ý với Hessen nữa, thật ra là tại sao?
Hillholmes Van Surina Galalentia: Tiểu đồ đệ, con đi đâu mà nhìn thấy cái này thế?
Tiêu Chỉ ngây ra một lúc, nhất thời cậu thấy hơi bối rối không biết trả lời thế nào.
Có vẻ như ông già tuy ảo tưởng nhưng lại tinh tế này đã phát hiện ra điều gì đó.
Hillholmes Van Surina Galalentia: Vậy thôi, thầy không hỏi nữa. Thầy vốn là người đã được sắp đặt để trở thành thầy của những thiếu niên đã được vân mệnh lựa chọn, nên thầy sẽ không hỏi nhiều.
Khóe miệng Tiêu Chỉ không khỏi cong lên. Thầy đúng là một ông lão khiến người ta thích mà.
Hillholmes Van Surina Galalentia: Cứ vậy đi, nếu thầy ngộ ra được gì sẽ nói cho con, gặp lại sau nhé.
Thập Thất: Cảm ơn thầy, hẹn gặp lại.
Tiêu Chỉ tiện thể hỏi thăm Vi Địch, sau khi nhận được câu trả lời rằng tất cả đều bình thường của cậu ta, cậu mới yên tâm hơn một chút.
*
Chú Ơi, Đến Đây Chơi cùng đồng đội của mình đột nhập vào một căn biệt thự đồ sộ.
Bên ngoài của căn nhà này rất tráng lệ, nhưng nghe nói bình thường không ai lui tới, thỉnh thoảng còn có ánh đèn le lói giữa đêm khuya. Xung quanh đó gọi nó là nhà ma, vậy nên cư dân quanh đây không ai dám đến gần cả.
Chẳng qua là cái tên như thế cũng chẳng nhằm nhò gì với người Asanasi luôn lấy tìm đường chết làm mục tiêu cuộc đời.
Chú Ơi, Đến Đây chơi nhảy qua một bức tường nằm ở góc khuất để vào sân biệt thự.
Sân nhà hoang vu, vắng vẻ, trên mặt đấy tràn ngập cành cây khô và cỏ dại, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy chuột và sâu bọ bò qua bò lại. Ngay cả bức tường tráng lệ bên ngoài biệt thự cũng bị dây leo khô héo bám đầy, khiến nó càng trở nên ma quái hơn.
Mấy người họ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau một lát, rồi lén mò vào nhà.
Trong nhà cũng giống hệt như ở bên ngoài, bám đầy bụi bặm, còn có không ít lá khô bị gió cuốn vào, dính vào mặt tường và mặt đất, tạo thành một lớp bụi bẩn dày cộp.
Mấy người họ nhỏ giọng thảo luận.
"Hình như không có ai ở đây cả."
"Bụi bẩn trên đất dày như thế, nếu như có người đi qua thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nhưng mà mấy cậu xem, chỗ này không có gì cả."
"Nhưng nhiệm vụ chỉ dẫn đến nơi này mà, chắc chắn là phải có gì đó được giấu ở đây."
"Mấy cậu nghĩ...có khi nào ở trên này chỉ là che đậy, còn bí mật thì được giấu ở tầng hầm không? Căn nhà này rộng như thế, chắc chắn là có tầng hầm."
"Thông minh lắm cô gái."
"Quá khen, quá khen rồi."
Mấy người họ lại lần mò vị trí tầng hầm rồi đi xuống phía dưới. Lúc này, bọn họ phát hiện ra vài dấu vết khác.
"Hình như nơi này hơi sạch sẽ quá đấy, nhìn khung cảnh ở bên trên, đáng lý ra dưới này phải mốc meo hết cả rồi."
"Quả nhiên là có vấn đề."
"Cẩn thận nhé, có thể là có kẻ đang ẩn nấp bên trong. Biết đâu những lúc như này vừa đúng thời gian làm việc của người ta đấy."
"Nô lệ tư bản làm ca đêm khổ thật đấy."
Bọn họ vừa nói vừa cẩn thận tuần tra bên trong tầng hầm. Tuy nơi này có rất nhiều phòng, nhưng Chú Ơi, Đến Đây Chơi đã nắm được kỹ năng bẻ khóa thành thạo, thế là dẫn đồng đội đi thám thính từng gian một.
Những căn phòng dọc đường đều rất bình thường, không phát hiện ra bất cứ thứ gì kỳ quái cả, trông cứ như là đã bị bỏ hoang rất lâu. Mãi cho đến khi bọn họ bước vào một căn phòng trong góc.
Cửa của căn phòng này không giống với những phòng khác, Chú Ơi, Đến Đây Chơi thử rất nhiều cách cũng không mở nó ra được, mà bên trên còn lấp lóe ánh sáng của vòng tròn ma thuật. Cảm thấy tám, chín phần mười là ở nơi này, bọn họ thảo luận một lát, quyết định trực tiếp dùng bạo lực để phá hỏng cửa phòng.
Quả nhiên là trong phòng khác hẳn. Tuy diện tích không lớn, nhưng lại bày rất nhiều ngăn tủ đen như mực không biết chứa thứ gì bên trong. Trong góc còn có một Trận pháp Dịch Chuyển rất nhỏ, thảo nào cả biệt thự không có dấu vết của người lui tới, thì ra là đi thẳng qua Trận pháp Dịch Chuyển để vào phòng.
Giữa phòng còn có một cái bàn lớn, bên trên không có tí bụi bặm nào, tất nhiên là được sử dụng rất thường xuyên.
"Chắc chắn là nơi này!"
"Mau! Mau gom hết mấy cái rương này đi!"
Mấy người bọn họ đang dọn rất phấn khởi, bỗng nhiên trên mặt bàn vang lên tiếng loạt xoạt rất khẽ. Chú Ơi, Đến Đây Chơi vừa nhìn về hướng âm thanh đó vang lên đã thấy cây bút vốn được đặt trên mặt bàn đang dựng thẳng lên, còn đang viết thứ gì đó trên giấy trắng.
Người chơi cũng chẳng lạ gì với chuyện này, đây là hiệu ứng của vật phẩm ma thuật, có thể được sử dụng như máy điện báo ở một mức độ nhất định. Nhưng nó lại bị hạn chế về khoảng cách, còn phải tự chuẩn bị giấy nữa, vậy nên cũng không được xem là tiện lợi.
Nhưng tình hình hiện tại chứng tỏ rằng bọn họ lại có thu hoạch mới rồi!
Bọn họ phấn khích hẳn lên, rồi chờ nó viết xong nội dung. Tuy bọn họ không hiểu những ký tự bí ẩn trên đó, nhưng dù gì thì yêu cầu của nhiệm vụ chỉ là lấy chứng cứ mà thôi, chứ không phải bắt bọn họ giải mã nó, vậy nên không hiểu cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Trong lúc bọn họ đang cực kỳ tập trung, trong phòng bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ, sau đó là một cơn gió lạnh như băng quét qua sau lưng bọn họ, còn mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta không thể thở nổi.
Chỉ trong nháy mắt, hai người trong nhóm đã ngã thẳng xuống.
Mấy người họ hoảng sợ quay người lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục lộng lẫy đang cầm kiếm, còn nhìn họ với ánh mắt lạnh như băng. Ánh mắt kia không hề có chút cảm xúc nào cả, mà ngập tràn sát ý.
Sau đó, người đàn ông kia cầm kiếm xông về phía mấy người bọn họ. Động tác của gã vừa dứt khoát lại vừa lưu loát, tất nhiên là đã được bồi dưỡng qua nhiều năm chém giết. Chẳng mấy chốc, những người khác đã bị gã giải quyết sạch, chỉ còn lại Chú Ơi, Đến Đây Chơi ở trong cùng.
Chú Ơi, Đến Đây Chơi hoảng loạn, theo bản năng che khuất tờ giấy và cây bút trên bàn sau lưng mình.
"Anh biết tôi là ai không..." Cậu ta định nói vài câu vô nghĩa để câu giờ, nhưng chợt phát hiện ra đối phương không hề có ý định nói nhiều với mình, dứt khoát tung một đường kiếm vừa nhanh vừa chuẩn về phía ngực cậu ta.
Tại thời khắc cuối cùng trước khi chết, Chú Ơi, Đến Đây chơi còn có tâm trạng để suy nghĩ. Cấp bậc của kiếm sĩ này cao vãi, kiếm thuật cũng đỉnh, có thể dùng một kiếm xử luôn cậu ta cơ đấy.
Người đàn ông đó tên là Dalaster, tuy là Nhân tộc, nhưng lại là một trong những cánh tay đắc lực của đại công tước Warren. Tin tức mà thủ hạ của đại công tước Warren đứa đến mỗi ngày đều rất nhiều, đương nhiên là đại công tước không thể nào tự xem hết, vậy nên ngày nào gã cũng phải kiểm tra những tin tức thu được qua một lượt. Nếu không quan trọng, thì không cần phải đưa đến làm phiền đại công tước.