Edit, Beta: Bull
-------------------------------------------
Chương 59: Giấu nanh vuốt dã thú.
Bất ngờ nghe được cái tên đã lâu chưa nghe, nhất thời Tiêu Chỉ cảm thấy hơi hoảng loạn.
Ánh mắt Frost nhìn cậu cũng dần hợp nhất với người trong ký ức. Như thể đã trôi qua 600 năm, nhưng lại không có thứ gì thay đổi. Bọn họ vẫn là một pháp sư tay mơ và chàng thanh niên ngây thơ bé bỏng ở Hessen năm nào.
Nhưng hai người còn chưa kịp ôn lại chuyện xưa, thì "con nhện" quái dị phía sau đã đuổi đến. Nhưng khác với con nhện khổng lồ ở năm đó, hình thể của "con nhện" này nhỏ hơn nhiều, nên những khe hở trong rừng cũng không tạo thành quá nhiều trở ngại cho nó.
Tiêu Chỉ nhìn gương mặt giống hệt như mình, nhưng lại nhăn nhúm kia càng lúc càng đến gần. Cậu có thể nhìn thấy rõ nét cười tham lam trên gương mặt đó, còn có thể nhìn thấy nước miếng mang theo nọc độc của cái giống ôn này cứ theo khóe miệng mà chảy ròng ròng không ngừng. Nước miếng tích trên cành khô, phát ra âm thanh "xèo xèo" đáng sợ.
Tiêu Chỉ: "...."
Mình bàn lại cái nha. Anh hai à, anh có thể đừng đeo cái mặt đó nữa được không? Nhìn thấy mặt mình biến thành bộ dạng như thế thật sự khiến cho người ta thấy buồn nôn lắm đó.
Tiêu Chỉ nắm chặt lấy tay Frost theo bản năng, chuẩn bị dẫn hắn chạy trốn tiếp.
Nhưng ngay lúc này, trong rừng lại vang lên tiếng "loạt xoạt" khiến người ta bất an, tiếng lá cây va vào nhau và cả tiếng bước chân giẫm lên cành khô. Sau đó một "con nhện" giống hệt con lúc nãy xuất hiện trong rừng, tiếp đến là con thứ hai, con thứ ba,...
Chẳng mấy chốc, cái lũ này đã bao vây hai người ở bên trong.
Không những thế, còn mỗi lúc một gần hơn.
Cứ cái đà này thì Tiêu Chỉ hiện tại chỉ có lực chiến như người bình thường không thể nào phá vòng vây đưa Frost ra ngoài, hơn nữa nơi này còn là giấc mộng do hồi ức tạo ra, vậy nên cũng chẳng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Mà đối kháng không phải là cách tốt nhất.
Tiêu Chỉ quay sang nhìn người vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mình, cậu vội vàng nói: "Bây giờ anh đang mơ, anh phải tỉnh lại ngay mới được."
Frost nhìn cậu, trong giọng nói đầy vẻ nghi ngờ: "Nếu ta tỉnh lại, em có biến mất không?"
Dường như đối với hắn, việc bị bọn quái vật trong mơ giết chết cũng chẳng khổ sở bằng việc phải rời xa người trước mặt mình. Nếu như chỉ khi ở trong mơ mới có thể gặp được người mình muốn gặp, vậy thì cứ tiếp tục như thế cũng tốt.
Tiêu Chỉ lắc đầu: "Nếu anh tỉnh lại, em sẽ ở bên cạnh anh. Nhưng nếu chúng ta bị nó giết chết, thì sẽ bị phân tán trong giấc mơ này. Đến lúc đó anh sẽ không tìm được em nữa."
Vừa nói xong câu này, Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy tay mình bị người ta nắm chặt. Cậu nghe được giọng nói hơi lạnh của Frost vang lên bên tai mình: "Đừng gạt ta..."
Chỉ trong nháy mắt, những con quái vật đang hùng hổ lao về phía họ bỗng dừng lại. Tiếng lá cây loạt xoạt cũng im bặt, cả thế giới yên tĩnh lại, ngay cả một ngọn gió cũng chẳng còn. Tiếp theo, thế giới này bắt đầu vỡ nát, mặt đất kiên cố dưới chân cũng biến mất hoàn toàn, cảm giác rơi xuống quen thuộc lại xuất hiện.
Nhưng lúc này đây, tay hai người lại nắm chặt lấy nhau, tựa như trên thế giới này không có thứ gì có thể tách bọn họ ra được.
Tất cả mọi thứ trước mắt dần nhòe đi, màu xám bắt đầu lan tràn, từng chút từng chút xâm chiếm tầm nhìn của họ, mà cảm giác về không gian và phương hướng cũng biến mất, thứ chân thật duy nhất còn sót lại trên thế giới này chỉ còn có nhau.
Tiêu Chỉ nắm chặt lấy tay Frost, dẫn hắn tiếp tục đi tới theo chỉ dẫn trong thế giới xám xịt này.
Cuối cùng, phía trước cũng xuất hiện ánh sáng, Tiêu Chỉ cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng mờ dần đi.
"Tiểu Thất, em sẽ không biến mất thật sao?"
"Thật, tin em."
"Được..."
*
Khi ý thức quay lại, thứ đầu tiên Tiêu Chỉ nhìn thấy là căn phòng đen như mực và trần nhà trống trải. Cậu mất vài giây mới nhận ra được trần nhà xa lạ này là của Bạch Cốt Điện.
Mà Frost bên cạnh vẫn đang ngủ say, mày hơi nhíu lại, dường như đang ngủ không yên.
Tiêu Chỉ hỏi Eugene đang chờ ở một bên: "Thành công chưa?"
Eugene cảm nhận được năng lượng của trận pháp dưới tay mình: "Ừm, sức mạnh của trận pháp đang thanh tẩy những năng lượng quấy nhiễu trong đầu anh ta, cũng giúp anh ta trấn an những hồi ức đang xao động, chắc là sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
Một lúc sau, lông mi Frost khẽ rung, giống như một con bướm vừa phá kén đang vẫy đôi cánh yếu ớt của mình lần đầu tiên.
Đôi mắt bạch kim nhắm nghiền của hắn cũng mở ra, mới đầu đôi mắt hắn còn lộ vẻ hoang mang, sau đó như đang giãy giụa, cuối cùng dừng lại ở một thoáng hoài niệm. Dường như hắn đã có một giấc mộng rất dài, mà giấc mộng này rất quái dị, cũng xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, và cả nguy hiểm nữa, nhưng cứ như là cũng có những việc khiến người ta vui vẻ.
Frost chống người ngồi dậy, quan sát ba người trong phòng. Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, khiến người ta khó mà nghe ra được cảm xúc trong đó: "Ra ngoài."
Nghe vậy, Lance tự giác dẫn Eugene chưa hiểu chuyện gì ra ngoài. Khi Tiêu Chỉ đang suy nghĩ xem mình có thuộc diện bị đuổi ra ngoài hay không, cậu lại nghe thấy Frost nói: "Thập Thất, cậu ở lại."
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, giọng điệu của Frost rất lạnh lẽo, sát khí trong đôi mắt khó mà giấu được: "Rốt cuộc là ai phái cậu tới?"
Tiêu Chỉ: "...."
Hình như diễn biến này hơi khác với khung cảnh ấm áp mà cậu từng vẽ ra ấy nhỉ?
Frost cau mày, nói ra sự thật mà mình vẫn luôn không chịu thừa nhận: "Em ấy đã chết rồi, chết từ mấy trăm năm trước, không thể nào sống đến tận bây giờ."
Thật ra hắn vẫn luôn biết rằng người Asanasi không thể nào sống lâu đến thế, mà những gì hắn quan sát trong thời gian này cũng đã chứng thực điều đó.
"Cậu là ai? Tại sao lại biết những chuyện liên quan đến Tiểu Thất?!"
Chỉ trong giây tiếp theo, một thanh kiếm mang ánh sáng lạnh lẽo đâm về phía Tiêu Chỉ. Kiếm phong cực kỳ sắc bén, còn mang theo cả sát ý lạnh thấu xương, vậy nên không khó để tưởng tượng ra một kiếm này sẽ có thể đâm xuyên qua cơ thể đối thủ, cắt đứt đầu, chôn vùi bọn họ thành bụi đất dễ dàng thế nào.
Khi mũi kiếm sắp đâm vào cơ thể Tiêu Chỉ thì bất chợt dừng lại.
Bởi vì trên đường đi của kiếm phong bỗng xuất hiện một thứ, một vật thể dài màu đen, màu sắc như than đá, nhưng còn cứng hơn cả than đá, hình dạng trông giống ống thép, còn có độ cứng đến mức chẳng thể nào phá vỡ nổi, đánh bay được tận mấy người đàn ông trưởng thành luôn chứ chẳng đùa.
Khi Tiêu Chỉ nhận được thứ này, nó được gọi là...
Bánh mì.
Sau đó, Tiêu Chỉ còn lấy bánh quy có thể giả làm thuốc độc ra, còn có bánh bông lan giống hệt cái khiên, và cả pudding chẳng khác gì cục gạch...
"..." Đôi mắt của Frost lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Sao có thể...
Sao những thứ do đích thân hắn làm lại rơi vào tay người khác ngoài Tiểu Thất được chứ?!
Ít nhiều gì trận pháp của Eugene cũng phá vỡ một phần ký ức bị phong ấn của hắn, nên bây giờ hắn nhớ rất rõ những thứ này, cũng cảm thấy rất khâm phục dũng khí của mình năm đó vì đã dám đưa những chúng nó ra. Trong tay người này có nhiều lịch sử đen trong kỹ năng nấu nướng của hắn như vậy, chẳng lẽ là Tiểu Thất thật sao? Nhưng sao Tiểu Thất có thể sống được đến bây giờ?
Tiêu Chỉ còn tiện tay hủy bỏ hiệu quả của Tinh thể Vong Linh ngay trước mặt Frost, nhanh chóng đổi mặt về, rồi chà xát mặt mình, bỏ hết cái danh tính giả này đến cái danh tính giả khác, thật sự khiến người ta thấy nhẹ cả người.
Cậu thì thấy nhẹ rồi, nhưng A Sâm nhìn thấy tất cả những thay đổi này lại không được thoải mái như vậy. Thư ký là người Asanasi, mà người Asanasi này lại trông giống hệt Tiểu Thất, thậm chí trong tay còn có rất nhiều lịch sử đen trong kỹ năng nấu nướng của hắn...
Ngay lập tức, Frost bắt đầu nghi ngờ rằng bản thân mình vẫn còn chưa tỉnh lại, mà chỉ là rơi vào một tầng sâu hơn, kỳ quái hơn trong giấc mơ mà thôi.
Một bàn tay mảnh mai bỗng huơ huơ trước mặt hắn, giọng nói của Tiêu Chỉ lại vang lên: "A Sâm, anh sao vậy?"
Frost thu kiếm lại trong vô thức, bởi dù cho người trước mặt mình là thật hay giả, hắn cũng chẳng muốn chĩa kiếm vào đối phương. Hắn nhìn gương mặt gần ngay trong gang tấc, không khỏi so sánh với người trong ký ức mình. Thế nhưng ngay cả tần suất chớp mắt trong một phút, thậm chí cả độ khép mở của môi khi nói chuyện cũng giống hệt như trong ký ức của hắn.
Vì ký ức vốn có về đối phương cũng chẳng còn được bao nhiêu, chỉ có một đoạn hồi ức ngắn ngủi đó được chiếu đi chiếu lại rất nhiều lần, nên dường như đã khắc sâu vào đáy lòng hắn.
Không giống, người này không hề giống với những kẻ giả mạo đó.
Đúng thật là giống như bước ra từ ký ức của hắn, nhưng chẳng hiểu sao điều này lại khiến hắn thấy sợ hãi, là nỗi sợ hãi bị thất bại.
Tiêu Chỉ: "..."
Xem thằng nhỏ bị dọa sợ tới mức đó kìa. Hình như việc cậu cởi danh tính ảo gây đả kích lớn quá rồi.
Ngay khi Tiêu Chỉ đang suy nghĩ xem phải giải quyết thế nào, thì Frost bỗng nhiên dang rộng hai tay ôm cậu vào lòng. Cái ôm này lạnh như băng, còn mang theo sức lực như muốn nghiền nát người ta. Tiêu Chỉ muốn thoát ra theo bản năng, nhưng lại cảm giác được vòng tay đang ôm mình hơi run rẩy.
Bỗng nhiên cậu không muốn thoát ra nữa.
Thôi, cứ để vậy đi.
Chóp mũi cậu ngửi được hương gỗ đăng đắng đặc biệt trên người A Sâm. Mấy trăm năm qua cơ thể của người đang ôm cậu chưa từng thay đổi gì cả, cảm giác vẫn giống hệt như năm đó. Tiêu Chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Frost, như thể đang an ủi một đứa trẻ lạc đường lâu ngày cuối cùng cũng tìm được về nhà.
Tiêu Chỉ nhẹ giọng nói: "A Sâm à, ngày đó sau khi tạm biệt với anh em đã ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là 600 năm sau rồi. Rất kỳ diệu, nhưng chính em cũng chẳng rõ là vì sao nữa."